Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Toronto, Canada

[MINH HUỆ 28-07-2021] Các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Toronto đã tổ chức một buổi thắp nến tưởng niệm trước Tổng Lãnh sự quán Trung Quốc để đánh dấu 22 năm cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Buổi thắp nến cũng để tưởng niệm các đồng tu đã tử vong do bị bức hại ở Trung Quốc Đại Lục.

Sự kiện bắt đầu lúc 8 giờ tối ngày 15 tháng 7 năm 2021 và kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, các học viên ngồi yên lặng trong không khí trang nghiêm mặc dù trời mưa lớn.

Cục Khí tượng Canada đã cảnh báo về một cơn bão. Theo cách nhìn của tôi, cơn bão chính là nước mắt từ thiên thượng cảm động trước sự kiên trì của các học viên Pháp Luân Đại Pháp trong 22 năm qua trong việc nâng cao nhận thức về cuộc bức hại.

Ngồi dưới mưa bên ngoài Tổng Lãnh sự quán Trung Quốc

Tôi ngồi cùng các đồng tu trong mưa và cảm thấy như mình đang được Đại Pháp tẩy tịnh. Tâm tôi rất tĩnh và tràn đầy lòng cảm ân. Thỉnh thoảng nước mắt lăn dài trên má hòa cùng với nước mưa.

Điều thú vị là mỗi lần phát chính niệm xong và mở mắt ra, tôi đều nhìn thấy chiếc xe an ninh đỗ trước Tổng Lãnh sự quán Trung Quốc, bên cạnh chiếc xe là nhân viên an ninh.

Tôi nghĩ, một người bình thường được chứng kiến khoảnh khắc lịch sử như vậy cùng với rất nhiều học viên Đại Pháp trong hai tiếng đồng hồ, anh ấy hẳn là rất may mắn. Tôi rất mừng cho nhân viên an ninh đó và tin rằng anh ấy có tiền duyên với Đại Pháp.

Tôi quyết định giảng chân tướng cho anh ấy và cũng băn khoăn không biết khi nào là thời điểm thích hợp để nói chuyện với anh ấy. Nếu tôi đợi đến khi sự kiện của chúng tôi kết thúc, mọi người đều ra về, hiện trường sẽ có chút loạn, vì vậy tôi dự định khoảng 15 phút trước khi sự kiện của chúng tôi kết thúc sẽ qua đó nói chuyện với anh ấy.

Tiếp cận nhân viên an ninh: Giảng rõ chân tướng về Đại Pháp

Vừa hay có một đồng tu đưa cho tôi một tờ rơi Pháp Luân Đại Pháp, và một tờ rơi “Giải thể ĐCSTQ.” Công việc của người đàn ông này là giữ an ninh cho Tổng Lãnh sự quán Trung Quốc, nên tôi tự hỏi mình có nên đưa tờ rơi này cho anh ấy không. Tôi nghĩ rằng ít nhất tôi nên hỏi anh ấy, và nếu anh ấy sẵn sàng nhận thì tôi có thể đưa cho anh ấy. Nếu không, điều đó cũng không ảnh hưởng gì.

Tôi bước đến và mỉm cười với anh ấy. Tôi đứng cách anh khoảng 2 mét, anh ấy đáp lại bằng một nụ cười, chào tôi và hỏi: “Chị có khỏe không?” Tôi trả lời rằng tôi ổn, và hỏi có phải anh ấy làm việc ở đây. Anh ấy nói với tôi rằng anh làm ca tối ở đó.

Khi tôi hỏi liệu anh ấy có biết chúng tôi đang làm gì ở đây không, anh ấy nói rằng anh ấy không biết. Anh ấy đã từng nghe nói về Pháp Luân Đại Pháp vì trước đây anh ấy đã nhìn thấy quần áo của chúng tôi có chữ “Pháp Luân Đại Pháp.”

Anh cho biết anh đã làm nhân viên an ninh ở đây được sáu tháng và chứng kiến ​​nhiều nhóm biểu tình, nhưng không có nhóm nào ôn hòa như của Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy đã tìm kiếm trên mạng và đọc các bài báo về việc cưỡng bức mổ cướp nội tạng của các tù nhân lương tâm của ĐCSTQ.

Tôi nói về nạn mổ cướp nội tạng, bao gồm cả báo cáo của David Kilgour và David Matas. Tôi nói thêm: “Mổ nội tạng sống là một tội ác chưa từng có trên hành tinh này.” Anh ấy đồng ý.

Tôi tiếp tục nói với anh rằng trong hàng ngàn năm qua, người Trung Quốc tin rằng thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Anh ấy đồng ý, và nói: “Đúng vậy. Nhưng mọi thứ đã thay đổi khi ĐCSTQ nắm quyền ở Trung Quốc”.

Anh là người Ấn Độ và tin theo Ấn Độ giáo. Anh biết rằng ĐCSTQ vô thần và không cho phép người khác tin vào thần.

Tôi nói với anh ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy con người hướng thiện, và tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn, và số người tu luyện Đại Pháp ở Trung Quốc đã lên tới 100 triệu người. Tôi cũng nói rằng vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân đã phát động cuộc đàn áp vì sự đố kỵ.

Anh hỏi: “Có phải vì họ sợ rằng có quá nhiều học viên và có thể cướp quyền không?” Tôi trả lời: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi không quan tâm đến quyền lực. Bởi vì họ [ĐCSTQ] tham nhũng, họ lo lắng về việc mất quyền lực của mình nên họ muốn đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, mặc dù môn tu luyện của chúng tôi rất ôn hoà bình.”

Tiếp nhận tờ rơi Đại Pháp

Tôi hỏi anh: “Tôi có tờ rơi muốn tặng cho anh nếu anh muốn. Anh có muốn biết thêm thông tin không?” Anh ấy đưa tay ra và nói: “Chắc chắn rồi!”

Tôi lấy ra tờ rơi giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp và tờ rơi “Giải thể ĐCSTQ.” Tôi giải thích: “Tôi tự hào là người Trung Quốc, nhưng ĐCSTQ không thể đại diện cho Trung Quốc.” Tôi đã cho anh ấy xem trang web để anh ấy có thể tìm hiểu thêm về Pháp Luân Đại Pháp trực tuyến cũng như tham gia Hội thảo trực tuyến để học các bài công pháp. Anh ấy đã lập tức đặt tờ rơi vào trong xe để tránh bị ướt.

Tôi tiếp tục: “Để biện minh cho cuộc đàn áp, chế độ ĐCSTQ đã dàn dựng vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn.” Anh ấy nói rằng anh biết các cơ quan truyền thông của chính quyền cộng sản đều do đảng kiểm soát.

Tôi nói: “Hôm nay, ở Canada, chúng tôi có thể mặc áo phông Pháp Luân Đại Pháp, phát tờ rơi và cho anh biết chúng tôi đã được lợi ích như thế nào khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, ở Trung Quốc, nếu tôi làm điều này, tôi có thể bị bắt giam.”

“Anh thấy những học viên lớn tuổi này, họ có thể ở nhà, uống cà phê và chơi với cháu của họ, nhưng họ vẫn kiên trì đến đây để giúp mọi người biết về Đại Pháp. Họ đang làm điều này vì những người khác, với hy vọng rằng mọi người sẽ không bị đầu độc bởi những lời dối trá của ĐCSTQ. Giờ anh đã biết tại sao họ làm điều này.”

Người nhân viên an ninh nói anh biết người dân ở Trung Quốc không thể sử dụng Google hoặc các nền tảng mạng xã hội phương Tây khác. Anh ấy nói rằng anh ấy chỉ làm việc ở đây vì anh ấy cần phải lo gia đình.

Tôi liền trả lời: “Tôi biết! Những người Trung Quốc trong Tổng Lãnh sự quán Trung Quốc cũng đến đây đơn giản là để làm việc. Họ đã làm việc ở đây nhiều năm và biết rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt. Từ góc nhìn của chúng tôi, mặc dù ĐCSTQ coi chúng tôi là kẻ thù của chính quyền, nhưng chúng tôi coi họ (những nhân viên đó) như anh chị em của mình. Từ quan điểm của một học viên Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi không có kẻ thù; dù người khác có đối xử tệ bạc thì chúng tôi vẫn coi họ như người thân.”

Tôi nói thêm: “Mặc dù nền văn hóa và màu da của chúng ta khác nhau [giữa người Ấn Độ và Trung Quốc], chúng ta vẫn là anh chị em.” Anh ấy cũng đồng ý.

Cuối cùng chúng tôi hỏi danh tính của nhau, và trước khi chia tay, cả hai đều biểu đạt sự vui mừng vì đã có cơ hội nói chuyện.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/7/28/428753.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/6/194470.html

Đăng ngày 20-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share