Bài viết của một học viên tại Thổ Nhĩ Kỳ

[MINH HUỆ 23-10-2021] Tôi làm y tá ở một phòng khám gia đình. Khi đại dịch bùng phát lần đầu, mọi người sợ hãi và khủng hoảng. Điều này càng rõ rệt hơn trong những nhân viên làm trong ngành y tế. Do đại dịch nên các đồng nghiệp của tôi thay đổi thói quen thường nhật của họ. Họ thay quần áo bốn lần một ngày, tắm ngay lập tức sau khi về đến nhà, trước khi chạm vào cái gì đó và giặt quần áo hàng ngày. Họ thay khẩu trang liên tục, rửa tay không biết là bao nhiêu lần, và thoa dung dịch sát khuẩn liên tục. Phòng của chúng tôi được tiệt trùng hàng tuần. Sự bấp bênh khiến mọi người sợ hãi. Các bạn thân không tu luyện của tôi luôn khuyên tôi phải cẩn thận.

Tôi nên nhìn nhận tình huống này như thế nào khi là một y tá tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đây? Tín tâm của tôi vào Pháp không hề bị dao động. Tôi nghĩ: “Mình không phải là người thường. Mình là một người tu luyện. Mình miễn dịch với bệnh tật, và mình sẽ không làm điều gì khác thường.” Bài kinh văn “Lý Tính” của Sư phụ đã gia trì cho quan điểm của tôi về vấn đề này. Tôi không hề thay đổi thói quen thường nhật của mình. Tôi mặc y nguyên quần áo như vậy về nhà ăn trưa. Tôi giặt chiếc áo jersey một tuần một lần như mọi khi. Tôi rửa tay như trước, tôi không dùng nước rửa tay diệt khuẩn, và không tiệt trùng phòng của mình. Tôi đeo khẩu trang lên khi bệnh nhân vào để không tỏ ra thiếu tôn trọng họ.

Sư phụ giảng:

“Trong các đệ tử Đại Pháp [ai] mà không tinh tấn, [ai] đi sang cực đoan, [thì hãy] lập tức quy chính bản thân, chân tâm học Pháp và tu luyện, vì các vị đang ở trong nguy hiểm nhất. Các đệ tử Đại Pháp chân chính đều có năng lượng, bản thân chính là người trừ nghiệp trừ khuẩn, là sứ giả cứu độ [thời] mạt hậu [cuối cùng], trong khi giảng chân tướng cứu người thì đều biết thực thi một cách lý trí.” (Lý Tính)

“Các đệ tử Đại Pháp không được dao động theo các loạn tượng đó, [hãy] giữ vững căn bản, thì mới có thể nhìn rõ loạn tượng ấy.” (Lý Tính)

Sau khi đọc bài kinh văn này, tôi nỗ lực hơn trong việc tu luyện của mình. Hàng ngày tôi luyện 5 bài công pháp trong hai giờ đồng hồ và tăng cường học Pháp.

“Chư vị tới đây không phải để cải biến lịch sử, mà là để cứu người vào thời nguy hiểm nhất của lịch sử.” (Lý Tính)

Tôi nhận ra rằng tôi đã không cố gắng giảng chân tướng. Để làm kịp các việc thường nhật mà tôi đã quên việc cứu người. Vì thế tôi bắt đầu tặng những tờ giảng chân tướng cho người thường ở chỗ làm (khi tôi tiêm cho họ, băng bó vết thương, kiểm tra sức khỏe, lấy máu, tiêm chủng, v.v…) Ưu tiên hàng đầu của tôi là giải thích cho họ Pháp Luân Đại Pháp là gì và Đại Pháp đã bị đàn áp như thế nào. Trong một bài chia sẻ mà tôi đọc được trong mùa đại dịch, một học viên ở Trung Quốc giảng chân tướng khi phát tài liệu. Một người nhận được nói rằng vị học viên đó đã đưa cho anh ấy một cuốn giảng chân tướng từ 5 năm về trước rồi, nhưng anh ấy không biết về cuộc đàn áp. Có lẽ người đó không đọc cuốn sách đó kỹ lưỡng. Vì lý do này, nên tôi viết vào những cuốn giảng chân tướng: “Bạn có thể xem bộ phim tài liệu Điều khó tin trên mạng internet, bộ phim này gần đây được xem miễn phí do đại dịch vi-rút corona.” Tôi giảng chân tướng và khích lệ họ xem phim tài liệu này về cuộc bức hại.

Vì tôi thường đi bộ đi làm nên tôi bắt đầu tặng mọi người mà tôi gặp trên phố những cuốn sách chân tướng. Tôi cũng nhận ra rằng tôi đã không cố gắng nói chuyện với những chủ cửa hàng mà tôi đi qua trong nhiều năm. Tôi bắt đầu tặng cuốn sách giảng chân tướng cho những chủ cửa hiệu trên đường tôi đi và nói với họ về cuộc đàn áp. Một buổi sáng, có vài người tại một điểm kinh doanh vật liệu xây dựng. Một người trong số họ, một người đàn ông mặc bộ vest, đã tức giận khi tôi đưa cho ông ấy tài liệu và nói về cuộc đàn áp. Tôi nhận ra rằng ông ấy bị ảnh hưởng quá sâu đậm bởi chế độ cộng sản. Tôi tức giận trong tâm và không thể giải thích đầy đủ. Tôi đã bỏ đi vì đã bị muộn làm. Ông ấy vẫn tức giận sau lưng tôi và nói rằng cuộc đàn áp là không có thật.

Khi tôi bỏ đi, tôi vẫn tức người đàn ông đó. Sau đó tôi nhận ra rằng niệm đầu của tôi là sai và tôi hướng nội. Tôi nhận ra rằng tôi không đủ từ bi và nói năng không thiện với ông ấy. Tôi cảm thấy tiếc. Tôi xin Sư phụ giúp tôi gặp lại ông ấy. Tôi xin Ngài gia trì cho tôi và khai mở trí huệ khi có cơ hội.

Một tuần sau, tôi nhìn thấy người đàn ông ấy đi ngang qua. Khi tôi tiến về phía ông ấy, ông ấy cũng tiến về phía tôi và chúng tôi cùng xin lỗi nhau. Tôi xin lỗi ông ấy vì đã rời đi vội vã. Trong khi phát chính niệm, tôi từ bi giải thích về cuộc đàn áp cho ông ấy. Ông ấy cảm ơn tôi và cả hai chúng tôi đều vui vẻ và rơm rớm nước mắt. Tôi biết Sư phụ đã an bài điều này. Tôi tạ ơn Sư phụ với niềm hân hoan trong tâm.

Sư phụ giảng:

“Tôi thường hay giảng một câu, nếu như một người không có bất kể quan niệm nào của bản thân mình, không đứng từ góc độ lợi ích cá nhân làm xuất phát điểm, thật tâm muốn tốt cho người khác, mà nói ra cho người khác những thiếu sót của họ, hoặc là nói với họ như thế nào là đúng, họ sẽ bị cảm động đến rơi nước mắt.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore [1998])

Khảo nghiệm bởi vi-rút corona

Lúc đỉnh điểm của đại dịch, bệnh nhân đến gặp chúng tôi ngay với những triệu chứng vi-rút corona đầu tiên. Vị bác sỹ mà tôi làm việc cùng đã mắc vi-rút corona. Tôi hướng nội về điều này. Tôi coi đây là một khảo nghiệm và không lo lắng gì cả. Tôi gửi cho ông ấy bản nhạc “Phổ độ.” Tôi bảo ông ấy hãy nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân Thiện Nhẫn hảo.” Ông ấy nói rằng có một lần ông ấy nghe nhạc Phổ độ khi đang rất lo lắng đã khiến ông ấy giải tỏa được mối lo. Vợ ông ấy nói rằng ông thường xuyên nhẩm chín chữ chân ngôn, và mặc dù kết quả kiểm tra vi-rút corona là dương tính nhưng ông ấy lại không có bất cứ triệu chứng nào. Vị bác sỹ đó đã mua cuốn sách Chuyển Pháp Luân, nhưng vẫn chưa đọc, nhưng ông biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và ông ấy thậm chí còn luyện công hai lần. Ông ấy đã qua được bệnh dịch đó mà chỉ phải chịu đựng một chút thôi. Tất cả bác sỹ và y tá ở nơi tôi làm việc đã mua cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Họ biết rằng Đại Pháp là tốt, và gia đình họ cũng vậy, và chúng tôi cũng đã từng luyện công cùng nhau một lần. Không ai bị ốm cả. Khi đợt đại dịch bắt đầu nhẹ đi một chút thì vaccine xuất hiện. Đầu tiên, các nhân viên y tế phải tiêm vaccine. Tất cả những nhân viên y tế, trừ tôi, đều tiêm vaccine. Vị bác sỹ nói với tôi: “Một nhân viên y tế mà không tiêm vaccine thì thật ích kỷ, nhưng chị là trường hơp ngoại lệ và tôi sẽ loại chị ra khỏi danh sách yêu cầu.” Đó là vì ông ấy hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và tại sao tôi không tiêm vaccine.

Một lần nữa tôi nhận ra tôi đã may mắn thế nào khi trải qua đợt dịch bệnh trong thời kỳ Chính Pháp, cảm nhận được trách nhiệm của một lạp tử Đại Pháp trước loạn tượng đó. Không từ ngữ nào có thể diễn đạt được sự cảm ân của tôi đối với Sư phụ, Ngài đã ban cho tôi cơ duyên này. Tôi sẽ cố gắng hết sức để xứng đáng là một đệ tử Đại Pháp, để hoàn thành con đường tu luyện của tôi và trở về gia viên của mình dưới sự dẫn dắt của Sư phụ.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/23/196286.html

Đăng ngày 24-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share