Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đông Bắc Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-9-2021] Là một học viên, nếu chúng ta muốn không ngừng tẩy tịnh đồng thời đề cao bản thân, chúng ta phải tuân theo các tiêu chuẩn cao hơn – chúng ta không thể giống như người thường. Tu luyện đã nhiều năm như vậy, tôi cảm thấy mình đã thay đổi. Hiện giờ, tôi có thể làm theo lời dạy của Sư phụ và nghĩ cho người khác trước mỗi khi làm bất cứ việc gì. Tôi đo lường mọi việc mình làm dựa trên Pháp. Khi gặp vấn đề, tôi cũng có thể trước tiên hướng nội, suy ngẫm và bản thân và thực tu.
Sư phụ giảng:
“Như mọi người đã biết, [khi đã] đạt đến tầng La Hán, [thì] gặp sự việc gì cũng không để trong tâm, hết thảy những sự việc nơi người thường đều hoàn toàn không để tâm, đều là vui vẻ thoải mái; chịu thiệt thòi lớn đến mấy, vẫn cứ vui vẻ thoải mái.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Tôi là người tu luyện và điều này cũng có quan hệ tới hành xử của tôi. Tôi phải nỗ lực hết sức để làm tốt ba việc, tu bản thân thật tốt, học Pháp tốt và phát chính niệm tốt, đồng thời cứu thêm nhiều chúng sinh.
Sư phụ giảng:
“Làm người học viên, cần trợ Sư Chính Pháp, chỉ có thể làm sao viên dung cho tốt với [những gì] Sư phụ cần, thì mới là [điều] chư vị nên làm,” (Thế nào gọi là ‘trợ Sư Chính Pháp’, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
Do đó, tôi đã làm những gì Sư phụ giảng.
Sư phụ đưa tôi về nhà qua không gian khác
Tôi muốn kể lại một trải nghiệm không thể nào quên. Vào một đêm mùa xuân năm 2010, tôi ra ngoài để phát tặng tài liệu thông tin Pháp Luân Công. Khi đó có nhiều người ở bên ngoài, nhưng một chiếc xe cảnh sát hú còi báo động len qua đám đông, vì thế không dễ để phát tài liệu. Tôi đã không phát tài liệu mặc dù đã đi bộ thời gian khá lâu. Tôi đã rời nhà từ lúc bảy giờ và lúc đó tôi nghĩ: “Để ta đi xuyên qua không gian khác.”
Tôi tiếp tục đi bộ và nhận thấy không gian trở nên rất yên tĩnh và không còn một bóng đèn đường nào nữa. Tôi nghĩ con phố này là một nơi tốt để phát tài liệu chân tướng và tôi đã để một số tài liệu Đại Pháp tại các cửa hàng dọc đường đi. Sau khi đi qua một ngã tư, tôi nhận thấy tôi không còn nghe thấy tiếng còi báo động của xe cảnh sát nữa và người cũng ít hơn. Tôi không nghĩ nhiều về việc này, tôi chỉ muốn để mọi người tiếp cận được chân tướng về Đại Pháp.
Bởi vì trời đã về đêm, tôi không thể hình dung ra tôi đang đi về hướng nào. Tôi nghĩ nếu mình đã đi bộ quá xa thì tôi sẽ bắt taxi về nhà. Thế nhưng, tôi càng đi bộ xa hơn thì đám đông lại càng ít. Tôi thấy những dãy xe hơi ở hai bên đường và một cặp đôi trẻ đi bộ ngang qua. Lúc đó, tôi chỉ thấy không muốn nói chuyện. Sau đó, tôi thấy một cặp vợ chồng đưa con gái đi qua một chiếc cổng hình mặt trăng lớn. Tôi tiếp tục bước tiếp.
Khoảng ba hoặc bốn đứa trẻ đang chơi đùa phía trước một ngôi nhà và hai chiếc xe ben lớn chạy qua rất ồn ào. Tôi thấy một quầy bán thịt nướng ở bên đường và tôi nhận thấy cái vỉ nướng mà họ dùng để nướng thịt rất khác thường – một mặt có một ống khói hình vuông. Điều này khác với những gì tôi thường thấy. Tôi hỏi người phụ nữ đứng bên bếp nướng: “Cô bắt đầu nấu ăn à?” Cô ấy trả lời mà không quay lại: “Chẳng phải tất cả những que xiên này vừa mới ra lò đó sao?” Cô ấy có mái tóc xoăn màu vàng và tôi chỉ nhìn thấy cô ấy từ phía sau lưng mà không thấy mặt.
Ngay sau đó tôi nhìn thấy một tấm rào chắn kim loại chắn ngang đường. Tôi tự hỏi: “Có gì chuyện gì ở đó vậy nhỉ? Mình không thể đi tiếp được nữa”. Trong tâm, tôi cầu xin Sư phụ: “Sư phụ, hôm nay con có nên dừng lại ở đây không? Ngày mai con sẽ lại tiếp tục. Con muốn về nhà.”
Sư phụ giảng:
“Trong tư tưởng chư vị nghĩ gì, [thì] tại không gian khác những Pháp thân của tôi đều biết hết. Bởi vì hai khái niệm thời-không không giống nhau, từ không gian khác mà nhìn thì cấu thành tư duy của chư vị là một quá trình hết sức chậm chạp. Từ trước lúc chư vị nghĩ, họ đã có thể biết được rồi; do vậy với những tư tưởng không đúng đắn của mình, chư vị phải vứt bỏ hết.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)
Tôi thấy có một chiếc ô tô dừng lại cách đó không xa nên tôi đã bước đến đó và hỏi tài xế liệu anh có thể cho tôi đi nhờ được không. Anh bảo tôi chờ một chút. Ngay lúc này, một người đàn ông cao lớn mặc âu phục bước ra từ ghế hành khách phía trước và người tài xế nói: “Anh lên xe đi. Hãy đợi ông ấy một chút.”
Tôi ngồi ở ghế sau. Một lát sau, người đàn ông quay trở lại xe. Tôi không thể nhìn rõ mặt của người đó mà chỉ cảm thấy rất dễ chịu. Khi động cơ bắt đầu nổ máy, âm thanh phát ra như thể chiếc xe đang chạy trên mặt nước – thực sự là tôi đã nghe thấy tiếng nước ào ào bắn ra. Tôi tự hỏi sao lại có nhiều nước vào một ngày trời trong như vậy được. Sau một lúc, chiếc xe bắt đầu rẽ và lúc này tôi mới nhìn thấy rõ các đám đông từ chập tối dưới ánh đèn đường.
Chiếc xe dừng lại ở nhà tôi và tôi bước ra. Ngay khi tôi đứng thẳng dậy, tôi nghe thấy âm thanh “vù” một cái và quay lưng lại nhìn xem đó là điều gì. Tôi sửng sốt, chiếc xe đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa, ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu cả.
Tôi có thể kể với ai về việc này? Ai sẽ tin tôi chứ? Nhưng thực tế là điều đó đã xảy đến với tôi! Không phải là tôi đang cố gắng nói rằng tôi tu luyện tốt như thế nào. Mà ngược lại, điều đó chỉ nói lên rằng tôi tu luyện kém đến nỗi Sư phụ đã phải lo lắng cho tôi! Đó là một trải nghiệm về sự từ bi của Sư phụ – sự từ bi vô hạn của Sư phụ đã bảo vệ tôi.
Sự việc này đã khích lệ tôi trong suốt những năm qua, nhắc nhở tôi tu luyện tinh tấn.
Đi theo Sư phụ và vĩnh viễn không quay đầu lại
Đại dịch rất nghiêm trọng vào năm 2020 và khu vực chúng tôi bị phong tỏa. Các lối vào của tất cả các tiểu khu đều bị đóng và không ai có thể ra vào. Khi đó, một quy đinh khác được đưa ra: Mỗi hộ chỉ được một người có thể ra khỏi nhà để đi mua sắm hai ngày một lần và phải quay lại trong vòng hai giờ. Nếu không, không ai được phép ra khỏi nhà. Việc phong tỏa gây khó khăn rất lớn cho việc giảng chân tướng trong khu vực, vì thế tôi phải tận dụng tốt hai giờ đồng hồ này. Trước đây, chúng ta có thể giảng chân tướng trực diện nhưng hiện giờ nếu bạn chào hỏi một ai đó, họ sẽ sợ hãi đến bỏ chạy.
Tôi nên làm gì đây? Cần thay đổi phương pháp! Khi tôi đi siêu thị mua sắm, mọi người tỏ ra sợ hãi nhưng cho dù khó khăn đến đâu, tôi cũng không thể trở nên buông lơi việc cứu người được. Sau đó, siêu thị yêu cầu tất cả mọi người phải quét mã vạch và kiểm tra chứng minh nhân dân, nếu không sẽ không được vào. Vì thế tôi đi tìm những siêu thị dễ hơn hoặc những siêu thị nhỏ.
Đối mặt với khổ nạn
Một hôm, khi tôi quay về sau khi giảng chân tướng, có một lớp tuyết mới bao phủ trên mặt sân nhà tôi. Tôi đã bị trượt ngã khi đang xách gạo và rau, ngực và cánh tay phải đập xuống đất.
Tôi không thể cử động được cánh tay, nhưng tôi lập tức nghĩ: “Mình không sao cả. Mình là học viên. Mình có Sư phụ bảo hộ. Sẽ không có vấn đề gì cả.” Tôi đứng dậy và đi vào nhà. Tuy nhiên, cánh tay và nửa thân bên phải của tôi đau khá nặng. Tôi nghĩ đây chính là tà ác đang bức hại tôi bởi vì tôi đang làm một việc chân chính nhất – cứu chúng sinh thì không có gì sai cả.
Chiều hôm đó, tôi luyện công. Tôi không thể nhấc cánh tay phải lên được, vì thế tôi dùng tay trái để nâng tay phải lên. Dù vô cùng đau đớn, nhưng tôi vẫn kiên trì. Khi đau đớn không thể chịu đựng nổi, trong tâm tôi đã cầu xin Sư phụ gia trì sức mạnh cho tôi, không thừa nhận bức hại của tà ác và không để việc này ngăn cản tôi cứu chúng sinh và luyện công. Tôi cũng nhẩm câu Pháp: “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Bảy ngày tiếp theo, tôi thấy tức ngực đến không thể thở được khi ngủ vào ban đêm. Khi tôi cảm thấy ngực và phía thân bên phải bị chồi ra nhiều hơn so với bên trái và cũng cảm thấy bỏng rát. Và chạm vào bất cứ đâu trên cánh tay, tôi đều cảm thấy đau nhức và việc này khiến tôi rất khó ngủ.
Tôi đã hướng nội để xem bản thân đã sai ở đâu khiến tà ác có cớ bức hại tôi. Tôi không chấp trước vào tiền hay sắc dục và tôi không quan tâm nhiều đến các mối quan hệ. Tại sao tôi lại đang bị bức hại?
À, tôi đã phát hiện ra rồi. Tôi vẫn ôm giữ tâm oán hận. Chấp trước này đôi lúc bộc lộ ra khi tôi phàn nàn rằng chồng tôi không ủng hộ tôi tu luyện, từ chối giúp đỡ tôi các việc trong nhà và gây phiền phức cho tôi. Khi cảnh sát đến nhà sách nhiễu tôi, anh đã mở cửa cho họ và không nói với tôi là họ đang ở đó. Anh đã không ngăn họ lại khi họ tịch thu các sách Đại Pháp và máy ghi âm tôi thường dùng để luyện công. Anh đã không làm gì cả khi tôi bị giam giữ trong 15 ngày. Tôi có thể tiếp tục phàn nàn về tất cả những thứ mà tôi nghĩ anh đã làm sai.
Tôi biết mình không nên oán hận và tôi đã cố gắng loại bỏ chấp trước này, nhưng tôi không thể làm được. Tôi thậm chí còn oán trách con gái đã không yêu thương và ủng hộ tôi. Bất cứ khi nào những chấp trước này nổi lên bề mặt, tôi liền phát chính niệm để loại bỏ chúng, nhưng sau một lát, chúng lại xuất hiện trở lại. Tôi không thể loại bỏ chúng. Nỗi thất vọng ấy khiến tôi thực sự cảm thấy rất tệ nhưng tôi nghĩ: “Ta là đệ tử Đại Pháp. Nếu có bất kỳ phương diện nào chưa tu luyện tốt, ta sẽ quy chính dựa trên Pháp. Ta có Sư phụ quản và tà ác không có quyền bức hại ta. Ta sẽ không để chúng ngăn cản ta tu luyện như vậy được!”
Tôi đã không bỏ qua một bài công pháp nào. Mặc dù cánh tay tôi đau đến mức tôi không thể luyện đúng được nhưng tôi vẫn kiên trì. Trong khi luyện bài công pháp thứ hai, cánh tay tôi đau đến nỗi tôi run rẩy và gần như không thể đứng vững. Tôi đã phát chính niệm: “Tà ác, các ngươi không thể ngăn cản con đường tu luyện của ta. Ta thậm chí không sợ chết, tại sao ta lại sợ đau chứ? Điều đó không bao giờ kéo ta xuống được. Bởi vì các ngươi gây ra đau đớn này cho ta, ta sẽ làm như vậy với các ngươi.” Mặc dù đau đớn tột cùng nhưng tôi không thừa nhận điều đó.
Sư phụ giảng:
“Trong tu luyện cần tiêu nghiệp, tiêu nghiệp sẽ thống khổ; làm sao có thể tăng công một cách nhẹ nhàng thoải mái kia chứ! Nếu không thì tâm chấp trước của chư vị làm sao bỏ được đây?” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Tôi tiếp tục ra ngoài cứu người và dần dần tôi đã cảm thấy tốt hơn.
Mọi người đồng tình với Sư phụ và Đại Pháp
Một lần, tôi gặp một người cụ ông đã minh bạch chân tướng tại một trung tâm thương mại lớn. Ông nói: “Tôi năm nay 91 tuổi. Tôi chưa bao giờ đi học. Tôi biết tất cả các bạn đều là người tốt. Tôi mong Đại sư Lý sớm quay trở lại Trung Quốc! Ngài cần nhanh chóng quay trở lại!” Nước mắt tôi trào dâng và tôi nói với ông: “Bác à, cảm ơn bác đã nói điều đó! Bác là người tốt, vì thế nhất định bác sẽ được phúc báo. Bác hãy ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!” Ông nói ông sẽ làm như vậy. Tôi đã có nhiều cuộc gặp gỡ tương tự như vậy.
Tất nhiên, mỗi người là khác nhau. Trong suốt những năm qua, tôi đã gặp đủ loại người trong khi giảng chân tướng. Một số người không hiểu tại sao một người như tôi, đã có tuổi rồi, lại không ở nhà nghỉ ngơi và xem ti vi thư giãn. Họ không hiểu tại sao tôi lại đi ra ngoài để nói với mọi người, vì thế họ không muốn nghe những gì tôi nói. Cũng có những người coi thường tôi. Mỗi lần chúng tôi gặp những người như vậy, các đồng tu đều nói với tôi: “Chị hãy đừng để tâm!” Tôi không thể oán ghét người không minh bạch chân tướng, mà đó là do tôi đã chưa giảng chân tướng thấu đáo cho họ.
Khi tôi giảng chân tướng để cứu chúng sinh và đem cơ hội được cứu đến với những người có duyên tiền định, tôi chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi. Tôi càng đi, tôi càng cảm thấy thư thái và nhẹ nhàng.
Sư phụ giảng:
“Vậy là nói cách khác, đây là việc xưa nay chưa từng có. [Từ] khai thiên tịch địa chưa từng có Thiên tượng hồng đại như vũ trụ Chính Pháp này; [từ] khai thiên tịch địa cũng chưa từng có đệ tử Đại Pháp. Sư phụ đã khai sáng ra huy hoàng này, dẫn chư vị nhập vào thời khắc lịch sử này. Chư vị hãy tu luyện cho tốt chính mình, tận tình triển hiện bản thân chư vị khi cứu độ chúng sinh, và thực hiện cho tốt hơn nữa!” ( Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019 )
“Hy vọng rằng trong quá trình cuối cùng, các đệ tử Đại Pháp gắng hết sức cứu thật nhiều người, thực thi tốt hơn nữa, khiến uy đức của bản thân vĩ đại hơn nữa. Chư vị không được buông lơi về phương diện này, hãy làm thật tốt hơn nữa.” (“Tinh tấn hơn nữa” ,Giảng Pháp tại các nơi X)
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/9/15/428976.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/30/196379.html
Đăng ngày 26-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.