Bài viết của Lý Lị, học viên Pháp Luân Đại Pháp

[MINH HUỆ 22-03-2021] Cô Lý Lị người gốc tỉnh Hắc Long Giang. Cô có một cuộc sống khó khăn, năm 1992 mẹ cô qua đời vì một căn bệnh không rõ nguyên nhân và năm 1994 thì đến lượt anh trai bị u não. Năm 1981, cô kết hôn nhưng không may lại trở thành nạn nhân của nạn bạo hành gia đình trong suốt cuộc hôn nhân của mình. Chồng cô ngoại tình, và cuối cùng đã ly hôn với cô vào năm 1996, không lâu sau anh lại tái hôn với vợ của người anh quá cố của cô.

Bất chấp những khó khăn và đau buồn, cô Lý vẫn chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, và thậm chí chồng cũ của cô đã bảo vệ cô sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999. Một phóng viên truyền hình, một người bạn của anh ấy, định phỏng vấn anh và muốn anh đổ lỗi cho Pháp Luân Đại Pháp đã làm đổ vỡ cuộc hôn nhân của anh với cô Lý. Nhưng anh đã kiên quyết từ chối lời mời phỏng vấn của bạn mình. Trong khi cô Lý bị giam vì đức tin của mình, anh đã cất giữ các cuốn sách Pháp Luân Đại Pháp của cô ở nơi an toàn. Sau khi cô được trả tự do nhưng buộc phải sống xa nhà để tránh bị bắt giữ lần nữa, anh đã thay cô chăm sóc cho con trai của họ chu đáo.

Sau đó, cô Lý qua đời vì bị bức hại. Dưới đây là loạt 10 bài được biên tập dựa trên lời kể của cô.

Mặc dù trải qua đau khổ và bất hạnh, nhưng tôi vẫn vui vẻ và đối xử tốt với những người đã ngược đãi tôi.

(Tiếp theo Phần 2)

Gặp gỡ chồng

Hệ thống thi đầu vào đại học thông thường được khôi phục lại ở Trung Quốc vào năm 1976. Vì vậy, tôi thuộc lớp cuối cùng của nhóm sinh viên đại học Công nhân, Nông dân và Binh lính, nhóm vào đại học qua giới thiệu.

Để tiếp tục giảng dạy tại trường đại học của tôi, tôi phải đạt được các chứng chỉ bổ sung. Vì vậy, tôi quyết định tham gia một số khóa học sau đại học. Tôi quyết định liên hệ với các bạn cùng lớp của mình ở trường Đại học Hắc Long Giang, và tình cờ gặp Lục, anh ấy ra trường sớm hơn tôi một năm và cũng học chuyên ngành triết học. Anh ấy làm việc trong thư viện của trường Đại học Hắc Long Giang. Anh ấy rất xúc động khi gặp tôi và nói rằng anh đã đi tìm tôi, anh nghĩ tôi đã được phân công đến một nơi khác. Thông qua một người bạn chung, anh ấy ngỏ lời muốn tôi làm bạn gái của anh.

Tìm kiếm hỗ trợ, truy cầu hạnh phúc

Bị từ chối hai lần trước đó do sức khỏe kém, tôi đã từ bỏ hy vọng về một mối quan hệ lãng mạn. Tôi tin rằng hôn nhân chỉ đơn giản là một bước cần thiết trong quá trình sống của một người. Tôi biết Lục học giỏi và rất chăm chỉ khi học đại học. Tôi thích anh ấy vì anh ấy siêng năng, vì tôi tìm kiếm một người đàn ông có tiềm năng tốt. Tôi sẵn sàng hỗ trợ anh để anh đạt được mục tiêu của mình, vì tôi tin rằng một cuộc hôn nhân hạnh phúc được xây dựng nhờ chăm chỉ làm việc. Vì những lý do này, tôi đã đồng ý bắt đầu mối quan hệ với anh.

Anh đã xúc động khi tôi nhận lời đề nghị của anh, và sau đó anh bắt đầu dành tình cảm cho tôi qua hàng chục bức thư tình bằng những câu thơ và bài thơ. Anh dùng những lời hoa mỹ, và tình yêu mãnh liệt của anh cuối cùng đã chiếm được trái tim tôi. Tôi không ngờ rằng có ai đó lại yêu mình say đắm đến vậy. Điều đó đã cho tôi hy vọng. Trái tim đã đóng băng nhiều năm của tôi bắt đầu tan chảy, và tôi thậm chí còn bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai của chúng tôi.

Mặc dù tôi tỏ ra mình là người mạnh mẽ, nhưng trong tôi luôn có một mặt mong manh, không thể nhận thấy — đó là khao khát được bảo vệ. Từ nhỏ, tôi đã cảm thấy mình có nhiều bí ẩn khó giải đáp. Sự kém cỏi gây ra do tình trạng sức khỏe không tốt khiến tôi luôn mong mỏi được hỗ trợ và bảo vệ từ một người mạnh mẽ. Bố là người đó trong thời thơ ấu của tôi, nhưng khi tôi lớn lên và rời khỏi ngôi nhà thời thơ ấu của mình, bố không còn có thể cho tôi sự bảo vệ đó nữa. Mối quan hệ của tôi với Lục đã củng cố điểm yếu của tôi, vì tôi tin rằng anh là người mà tôi có thể dựa vào trong tương lai.

Học cách khắc phục tâm lý tiêu cực

Dần dần tôi phát hiện ra anh rất nóng tính, và đôi khi có hành động kỳ lạ. Nếu mọi việc không theo ý anh, anh có thể bị mất kiểm soát, và thậm chí còn gây gổ với tôi. Thật khó tin rằng anh cũng chính là người đã viết những bức thư tình đó cho tôi. Tôi không thấy mình muốn sống với một người như anh, vì vậy tôi quyết định dừng mối quan hệ này lại ngay bây giờ thay vì phải chịu khổ trong tương lai. Nhưng anh ấy không chịu chấm dứt mối quan hệ của chúng tôi, thậm chí còn ép tôi đăng ký với anh để ngăn tôi rời xa anh.

Chỉ sau khi chúng tôi nhận được giấy đăng ký kết hôn, anh ấy mới đồng ý đến gặp bố mẹ tôi và đây là lần đầu tiên. Bố mẹ tôi tôn trọng quyết định của tôi, mặc dù họ vẫn giữ ý kiến của họ. Tuy nhiên, họ vẫn nồng nhiệt chào đón con rể và đối xử tốt với anh.

Tôi có thai ngay sau khi chúng tôi kết hôn. Hồi đó chúng tôi không có chỗ ở nên chúng tôi đã ngủ trên bàn trong phòng tham khảo của thư viện chỗ anh ấy làm.

Một ngày nọ anh ấy mời mấy người bạn đại học đến chỗ chúng tôi dùng bữa tối. Chúng tôi luộc trứng muối trên bếp dầu và làm thêm vài món ăn kèm. Trong bữa ăn, tôi phát hiện thấy trứng Lục đưa cho người bạn học có mùi hôi. Tôi ra hiệu cho anh đổi trứng của anh cho người bạn, nhưng anh không làm gì cả, nên tôi đổi của tôi cho người bạn này.

Sau khi mấy người bạn của anh đi khỏi, chúng tôi quay về lại phòng tra cứu để chuẩn bị đi ngủ. Tuy nhiên, ngay khi chúng tôi vừa vào trong phòng, Lục đã tát tôi hai cái vào mặt và đẩy tôi xuống đất. Lúc đó tôi đang mang thai được 5 tháng. Choáng váng trước cơn thịnh nộ của anh, tôi đã khóc. Trước đây chưa ai đánh tôi, kể cả bố mẹ tôi. Tôi đau buồn, rồi tức điên lên nhưng tôi không nói với ai vì tôi biết lấy phải một người như vậy là lỗi của mình.

Một năm sau, chúng tôi được phân cho một căn hộ nhỏ, và con trai của tôi ra đời. Sự ra đời của cậu con trai đã mang đến cho tôi niềm hy vọng mới, và nó giúp tôi quên đi những nỗi buồn trong quá khứ. Tôi đặt tên cháu là Lục Lộ, và bố tôi đặt tên cho cháu là “Lục Nhất Phàm”. Ban ngày Lục Lộ luôn tìm tôi, và không cho ai bế kể cả bố cháu. Khi ngủ, cháu đặt tay của mình lên tay hoặc mặt của tôi, vì cháu sợ mất tôi.

Lục bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi vào trường luật. Anh làm việc suốt ngày suốt đêm và không động tay vào việc nhà, nên tôi đưa Lục Lộ đến chỗ làm, và tự mình làm mọi việc nhà. Thời gian này, tính tình nóng nảy của Lục trở nên tồi tệ hơn. Anh không chỉ cãi nhau với tôi mà còn với mấy anh chị em của tôi, và thậm chí cả với mẹ tôi.

Mẹ tôi bị bệnh, nhưng bà vẫn đến thăm chúng tôi do nhớ chúng tôi. Tuy nhiên Lục đã cãi nhau với mẹ trong mấy ngày ngắn ngủi mà mẹ ở với chúng tôi, nên bà đã phải về sớm hơn dự định vì bà không thể chịu nổi tính khí tồi tệ của anh. Đó là giọt nước tràn ly – tôi không thể chịu đựng được sự tổn hại mà anh ta đã gây ra cho gia đình tôi. Tôi đặt con trai xuống và muốn bỏ đi. Tuy nhiên, ngay khi tôi vừa rời đi, Lục Lộ đã bật khóc. Con trai tôi dường như bỗng nhiên trưởng thành. Đôi mắt con như van xin tôi đừng đi. Tôi lau nước mắt cho con và bế con lên. Lúc này, tôi mới hiểu ra rằng đối với con trai tôi, tôi không thể rời xa dù có phải chịu đau khổ đến đâu.

Chuyển đến Trường Xuân

Lục được nhận vào chương trình sau đại học tại Trường Luật của Đại học Cát Lâm ở thành phố Trường Xuân vào năm 1984. Tôi ở lại Cáp Nhĩ Tân với con trai mình. Sau khi tốt nghiệp, anh ấy ở lại Đại học Cát Lâm để giảng dạy, vì vậy tôi chuyển sang Khoa Mác-Lênin của Đại học Cát Lâm. Con trai tôi bắt đầu học mầm non tại trường đại học. Sau khi chuyển đến căn hộ được phân cho chúng tôi, chúng tôi đã mua chiếc TV màu đầu tiên và thậm chí còn bắt đầu tiết kiệm được một số tiền. Cuối cùng tôi cũng đã nếm được chút ngọt ngào trong cuộc đời mình.

Trường Xuân là một thành phố xinh đẹp. Nó rất gọn gàng và sạch sẽ, và những con phố có hàng cây xanh. Nhiều trường đại học, nhiều tổ chức nghiên cứu khác nhau, Xưởng phim Trường Xuân nổi tiếng và Nhà máy ô-tô đầu tiên, tất cả đều có trụ sở chính ở đó. Trường Đại học Cát Lâm nằm ở trung tâm thành phố. Trường đại học tổ chức các cuộc hội thảo khác nhau về nhiều chủ đề, và thư viện của họ cũng có một bộ sưu tập sách lớn. Tôi đã tham dự nhiều hội thảo nhất có thể, và thường dành thời gian trong thư viện để nghiên cứu hết các nguồn tài liệu này nhằm mở rộng kiến thức của mình.

Nhận ra tính ích kỷ khi trải qua tình trạng sức khỏe xấu

Giảng đường của Đại học Cát Lâm thường có rất nhiều hoạt động, chẳng hạn phim ảnh, lớp khí công, phóng sự, khiêu vũ, v.v …, nhưng sức khỏe yếu ớt của tôi đã khiến tôi không thể tham gia nhiều hoạt động đó. Theo lời của Lục: “Các bộ phận trên cơ thể của em dường như không muốn khớp với nhau.” Anh ấy nói đúng, tôi có vấn đề về sức khỏe trong các sinh hoạt hằng ngày.

Tôi có một cô bạn đồng nghiệp, cô này bị bệnh nặng, cũng đã đi khắp nơi để điều trị, nhưng không có kết quả. Cô ấy rất thích khí công. Dưới sự ảnh hưởng của cô ấy tôi cũng bắt đầu tập học khí công. Tôi đã đăng ký nhiều tạp chí khí công và tham gia các lớp học khí công. Tuy nhiên, sau khi nghiên cứu và luyện tập các loại khí công khác nhau trong thời gian dài, tôi thấy rằng không có loại nào trong số các loại khí công mà tôi đã học có thể trả lời được những câu hỏi mà tôi đã có từ khi còn nhỏ. Hơn nữa, sức khỏe của tôi còn xấu đi. Tôi tự nhủ, nếu khí công không thể trả lời được những câu hỏi của mình, thì nó không thể chữa khỏi những căn bệnh về thể chất, vì vậy tôi đã từ bỏ nó.

Mối quan hệ của tôi và Lục vẫn rất căng thẳng. Anh đau khổ khi không có tiền, nhưng cuối cùng khi có thêm tiền, anh lại bắt đầu nhậu nhẹt với bạn bè, và lộ ra nhiều thói hư tật xấu. Anh đến các bữa tiệc khiêu vũ, và lúc nào cũng say xỉn. Anh cãi nhau với tôi nhiều hơn vì không có gì về tôi mà anh cảm thấy vừa lòng.

Vài năm sau khi giảng dạy tại Đại học Cát Lâm, Lục quyết định theo học bằng Tiến sĩ và được nhận vào chương trình Tiến sĩ của Trường Luật Đại học Vũ Hán vào năm 1990. Tôi và con trai một lần nữa bị bỏ lại phía sau.

Chịu đựng thống khổ

Sau khi anh ấy chuyển ra ngoài, tôi thường nghĩ về mối quan hệ của chúng tôi và kết luận rằng trong suốt những năm chung sống, cảm xúc của tôi đã trải qua quá trình chuyển đổi theo các giai đoạn sau: hy vọng, buồn bã, vỡ mộng, thất vọng và tuyệt vọng. Chúng tôi đối lập với nhau. Tôi không quan tâm đến tiền bạc, nhưng anh ấy bị thì ham mê. Tôi thích yên tĩnh, nhưng anh lại thích ồn ào. Sự khác biệt giữa chúng tôi, vô số cuộc cãi vã, cộng với nỗi đau thể xác khiến tôi cảm thấy như mình đang đi vào ngõ cụt. Tôi đau khổ, tuyệt vọng và đau đớn. Tôi thường đi đi lại lại trên phố một mình, không biết mình sẽ đi đâu, và không cả biết ngày tháng. Tôi thậm chí còn quên những ngày nghỉ. Tôi không hiểu tại sao mình lại không được xã hội chấp nhận.

Tôi đã nghĩ đến cái chết, và có lẽ đó là cách tốt nhất để giải quyết mọi rắc rối và xoa dịu nỗi đau của tôi. Nhưng sau đó tôi nhận ra rằng mình không thể chết. Bố mẹ và anh chị em tôi sẽ suy sụp. Tôi phải chịu đựng thống khổ, vì tôi không thể làm tổn thương gia đình mình.

Trải qua những trải nghiệm đau đớn, cuối cùng tôi cũng hiểu được lý do tại sao sống với Lục lại khó chịu như vậy — tôi đã luôn cố gắng biến anh thành một người mà tôi mong muốn trong suốt những năm qua. Vì vậy, tôi đã thất vọng và đau khổ khi anh không làm theo sắp đặt của mình. Tôi nhận ra mình đã ích kỷ, vì mọi người đều là một sinh mệnh độc lập. Với hiểu biết đó, tôi học được rằng tôi không được dựa vào bất cứ ai khác ngoài bản thân mình!

(Xem tiếp Phần 4)

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/22/421622.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/28/196356.html

Đăng ngày 20-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share