Bài viết của Bảo Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-08-2021] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hay còn gọi là Pháp Luân Công từ năm 1997. Thông qua tu luyện Đại Pháp, tôi đã trải qua nhiều thay đổi lớn lao cả về tâm tính lẫn thân thể.

Từ khi Sư phụ Lý (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) yêu cầu chúng tôi giảng chân tướng và cứu độ thế nhân, tôi chỉ thực hiện đúng như lời Sư phụ yêu cầu. Tôi muốn kể một số câu chuyện để báo lên Sư phụ, đồng thời mong muốn chia sẻ cùng với các đồng tu, giúp các đồng tu có động lực tinh tấn.

Tôi được hưởng lợi ích cả về tâm tính lẫn thể chất thông qua tu luyện Đại Pháp

Trước khi tu luyện, tôi rất hay đau ốm. Tôi bị cường giáp, tiểu đường, bệnh tim, nhiễm trùng thận, rối loạn thần kinh, thủng màng nhĩ, trĩ nội và nứt ngoại. Kết quả là tôi thường xuyên đi ngoài ra máu, mông sưng tấy, khiến tôi không thể ngồi được.

Tôi thường xuyên uống thuốc và tiêm, nhưng không cải thiện được gì. Vào tháng 4 năm 1997, tôi may mắn bước vào tu luyện Đại Pháp.

Trong vòng 2 tháng, tất cả vấn đề sức khỏe của tôi đã biến mất, và tôi đã quẳng hết đi hàng tá thuốc của mình. Sư phụ đã ban cho tôi một cuộc đời mới.

Qua tu luyện, tôi cũng trở nên khoan dung hơn và nhiều điều kỳ diệu đã xảy đến với tôi.

Tôi có một cửa hàng kinh doanh nhỏ, một ngày nọ, hai cô gái trẻ đến cửa hàng của tôi để mua một ít đồ dùng. Tôi không biết mình đã làm gì kích động đến họ, nhưng khi họ quay đầu bước đi, họ bắt đầu chửi rủa tôi.

Một bà lão chứng kiến sự việc nói rằng tôi đã thực sự thay đổi. Khi 2 cô gái chửa rủa tôi, tôi chỉ mỉm cười.

Bà nói nếu việc này xảy ra trước khi tôi tu luyện Đại Pháp, thì tôi đã gây gổ lại với họ rồi. Nhìn thấy hành xử của tôi, bà nói tôi đã thực sự thay đổi. Vì ấn tượng trước điều này, bà cũng bắt đầu bước vào tu luyện.

Một mùa hè, chồng tôi mua 10 kg axit clohiđric đậm đặc đựng trong một thùng nhựa, khi vừa dừng xe, anh đã buông xe ra trước khi tôi giữ được, thùng axit rơi xuống đất vỡ tung tóe, axit clohiđric văng lên sôi ùng ục và sủi bọt.

Tôi chỉ mặc một chiếc quần tất lụa, axit tạt vào quần và chân tôi, nó ăn qua tất nhưng tôi không bị sao. Chồng tôi chết lặng, anh thắc mắc tại sao quần tôi lại không bị sao cả.

Những người ở các cửa hàng quanh đó đến xem. Người chủ cửa hàng đối diện chúng tôi thấy những luồng khói xanh bốc lên từ mặt đất, giống như đang cháy. Những viên gạch bị đốt nóng chuyển sang màu trắng. Ông ấy nói: “Lần này, tôi thực sự tin. Trước đây tôi không hiểu sự thần kỳ của Đại Pháp, giờ thì tôi đã hiểu rồi”.

Trước đây, khi tôi nói với ông chủ cửa hàng này về việc thoái Đảng, ông ấy không muốn làm. Ông nói: “Đừng có nói điều này với tôi nữa, tôi không muốn thoái Đảng, tôi không tin những gì chị đang nói đâu”.

Lần này, chính mắt ông đã nhìn thấy huyền năng của Đại Pháp, ông nói: “Chị hãy giúp tôi thoái Đoàn nhé!”

Lần nọ, một vài người đến cửa hàng mua đồ. Tôi đã viết hóa đơn cho họ, nhưng sau khi họ rời đi tôi mới phát hiện là mình chưa lấy tiền.

Sau đó, hai học sinh tiểu học đến mua găng tay trắng, với giá 200 nhân dân tệ. Tôi đã giúp 2 cháu bé thoái Đội nhưng lại quên không lấy tiền. Việc này xảy ra rất nhiều lần.

Đầu tiên, tôi rất khó chịu. Tôi thắc mắc: “Tại sao mình luôn quên thu tiền nhỉ?” Sau đó tôi nhận ra rằng đây là số tiền mà trước đây tôi đã nợ họ. Tôi kinh doanh đã nhiều năm. Đây chẳng phải là tôi cần hoàn trả những đồng tiền không chân chính mà tôi đã kiếm được trước đây hay sao.

Sau khi tôi hoàn toàn buông bỏ được chấp trước vào lợi ích bản thân và không bị động tâm, điều này đã không bao giờ xảy ra với tôi nữa.

Một lần khác, tôi đến nhà kho để lấy ít hàng hóa. Khi tôi mang chúng ra, một bà lão hỏi nhà kho của tôi có bị lấy trộm không? Tôi hỏi: “Sao bà lại hỏi vậy?”, bà lão nói: “Không phải mọi người đều bị trộm sao?”. Sau đó tôi mới phát hiện ra, 12 cửa hàng gần chỗ tôi, tất cả đều bị trộm, chỉ có cửa hàng của chúng tôi là không bị trộm mặc dù nhà kho chứa đầy hàng hóa. Tôi biết rằng Sư phụ đã trông chừng giúp tôi.

Một lần nọ, tôi đến siêu thị. Tôi mua hoa quả ở quầy của một thanh niên, tôi trả tiền giấy trên đó có các dòng chữ về Pháp Luân Đại Pháp. Anh ta từ chối không lấy, nói rằng có chữ viết ở trên đó.

Tôi tìm mọi cách thuyết phục, nhưng anh ta vẫn kiên quyết từ chối, vì vậy tôi đành phải đến quầy hoa quả đối diện để mua, ở đó người bán sẵn sàng lấy tiền của tôi.

Tôi quay lại và mỉm cười thiện ý với người thanh niên. Sau đó, khi tôi quay trở lại quầy hoa quả của anh để mua thêm vài thứ, anh ta quyết định nhận số tiền giấy của tôi. Sau đó tôi nói: “Những tờ tiền này rất may mắn, nếu anh chấp nhận lấy nó, anh sẽ được bảo hộ và bình an”.

Người thanh niên đọc to dòng chữ: “Pháp Luân Đại Pháp Hảo! Chân-Thiện-Nhẫn Hảo!”

Luôn đặt chúng sinh trong tâm và tinh tấn cứu độ chúng sinh

Cảnh sát trưởng biết được chân tướng

Một nhân viên cảnh sát đến cửa hàng của tôi mua giày. Tôi nói: “Anh muốn mua một đôi giày và anh đã đến cửa hàng của tôi, đây là duyên phận của chúng ta. Hãy luôn ghi nhớ: Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân-Thiện-Nhẫn Hảo!”

Viên cảnh sát nói: “Chị dũng cảm lắm, nhìn thấy tôi mặc đồng phục cảnh sát mà chị vẫn dám nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Để tôi nói cho chị biết, tôi phụ trách về mảng Pháp Luân Công và tôi có thể bắt giữ chị ngay bây giờ”.

Tôi mỉm cười và nói với viên cảnh sát: “Có gì mà tôi không dám nói chứ? Bởi vì anh mặc đồng phục cảnh sát nên tôi mới muốn nói điều đó với anh. Các nhân viên cảnh sát cũng cần phải được cứu, tôi thực sự chỉ nghĩ đến điều tốt cho anh. Nếu anh ghi nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân-Thiện-Nhẫn Hảo”, anh sẽ được bình an. Khi thiên tai nhân họa ập đến, anh sẽ thoát nạn”.

Viên cảnh sát kể với tôi rằng, vài ngày trước có một phụ nữ lớn tuổi đưa đến nhà anh đưa cho anh một cuốn Cửu Bình. Anh ta nói với người phụ nữ đó nếu bà còn đưa những thứ như thế này, anh ta sẽ bắt giữ bà.

Tôi liền nói: “Người phụ nữ mang đến nhà anh cuốn cửu bình chỉ muốn cứu anh, nhưng anh lại muốn bắt bà ấy. Anh sai rồi”.

Sau đó tôi nói với viên cảnh sát, về những người như Chu Vĩnh Khang đã bị bắt giam và phải chịu xét xử vì đã bức hại Pháp Luân Công và mổ cướp nội tạng những người tu luyện. Tôi nói chuyện với viên cảnh sát trong gần 2 giờ đồng hồ. Cuối cùng, viên cảnh sát rời đi và nói rằng tôi rất tuyệt vời. Trước khi đi, tôi đưa cho anh ta đôi giày anh muốn mua và không lấy tiền.

Lần thứ 2 anh ta đến, tôi cũng nói chuyện với anh về Đại Pháp trong suốt 2h đồng hồ và đưa tặng anh một đôi giày khác.

Lần thứ 3, viên cảnh sát đến để đổi sang đôi giày khác, tôi đưa cho anh ta đôi giày mới hơn và tiếp tục giảng chân tướng cho anh.

Cuối cùng viên cảnh sát nói: “Tôi là trưởng đồn cảnh sát. Tôi đã nói với mọi người trong đồn cảnh sát là chị rất tốt. Bây giờ nếu có ai báo cáo về những người tập Pháp Luân Công, chúng tôi sẽ vờ như không thấy”.

Anh ta nói rằng, anh đã gặp lại người phụ nữ đã đưa cửu bình cho anh lần trước, trên người bà có mang theo tài liệu chân tướng nhưng anh đã để cho bà đi. Tôi nói với anh rằng anh sẽ gặp phúc báo. Viên cảnh sát cũng nhắc nhở tôi chú ý an toàn và sẽ cho tôi biết nếu có bất cứ tin tức gì về việc bức hại Pháp Luân Công.

Tôi cảm nhận rằng vị đồn trưởng này đã hiểu được chân tướng. Tôi cũng nói với anh ấy đừng lấy thứ gì miễn phí nữa, đặc biệt là khi lấy tiền của các học viên, và giải thích nguyên lý được và mất. Tôi nói với anh ấy rằng khi các học viên của chúng tôi bị xe đâm, họ không nhận bất kỳ khoản bồi thường nào.

Sau khi nghe điều này, anh muốn trả lại cho tôi tiền mua những đôi giày lần trước. Nhưng tôi nói với anh ấy là tôi thực sự muốn tặng cho anh những đôi giày đó.

Sau khi tin tưởng Pháp Luân Đại Pháp, bệnh ung thư của chủ một cửa hàng đã được chữa lành

Một cặp vợ chồng người Hồ Bắc đến mở một cửa hàng gần cửa hàng của tôi. Không lâu sau, người vợ phát hiện bị ung thư vú. Sau khi hóa trị, và bị rụng hết tóc, cô ấy rất buồn rầu và thường khóc lóc.

Cô có một đứa con trai học lớp 3, và tôi thường giảng chân tướng cho đứa bé. Cậu bé tin những điều tôi nói.

Cậu bé không những đã thoái Đoàn, mà còn khuyên những bạn học cùng lớp thoái Đoàn. Mỗi khi nhìn thấy các tờ chân tướng vứt trên mặt đất, cậu liền nhặt lấy và mang về cho tôi.

Một lần, cậu bé suýt nữa bị trượt ngã trên băng, nhưng rất nhanh chóng xoay xở lại được vì cậu bé nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp Hảo”. Lần khác, khi tắm, cậu bị ngã, đâm sầm vào gương làm gương vỡ vụn, nhưng cậu bé không hề bị thương.

Lúc đầu, 2 vợ chồng không tin tôi, nhưng khi tôi thường xuyên giảng chân tướng và nói với họ rằng: nếu chị tin tôi, bệnh của chị sẽ được chữa khỏi. Tôi hỏi cô ấy có muốn xem đĩa DVD chân tướng không, nhưng cô ấy nói rằng cô ấy phải tin tôi trước đã rồi mới xem.

Lần này, cô ấy nói cô đã tin những gì tôi nói, sau đó, cô ấy đã thực sự khỏi bệnh. Trong suốt thời gian sau đó, tôi đã giúp tất cả những chủ cửa hàng xung quanh đó thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Tất cả họ đều biết tôi tu luyện Đại Pháp và biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Cuối cùng một giáo viên dạy hóa đã thoái Đảng

Một giáo viên dạy hóa học đến cửa hàng của tôi để mua áo choàng thí nghiệm cho học sinh. Lần đầu đến cửa hàng, tôi bắt đầu nói chuyện và khuyên anh thoái Đảng. Anh ta liên tục lắc đầu: “Đừng nói nữa, nếu chị còn nói, tôi sẽ không mua hàng ở đây nữa đâu”. Vì vậy tôi chỉ nói với anh ta về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp, về việc Đại Pháp dạy con người hướng thiện như thế nào.

Anh ấy thấy tôi là một người tốt và nói rằng: “Tôi mua áo quần ở chỗ chị đơn giản vì mục đích công việc, nên đừng nói với tôi về những điều này nữa”. Vì vậy, tôi đã đồng ý.

Tôi thường xuyên phát chính niệm thanh trừ những nhân tố bất hảo đang thao túng người giáo viên. Mỗi khi anh ấy đến, tôi chỉ có thể nói chuyện một chút về Đại Pháp.

Thời gian trôi qua, sự chân thành của tôi đã làm anh ấy cảm động. Anh ấy đã dần nhận ra những người tu luyện Đại Pháp đều là những người tốt, đáng tin cậy, và anh ấy thường xuyên đến cửa hàng tôi để mua hàng. Tự đáy lòng tôi rất mong muốn cứu anh ấy, vì vậy tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ.

Một lần, người giáo viên lại đến, trông thấy đôi mắt anh đượm buồn, tôi hỏi anh có sao không. Anh hỏi tôi vì sao tôi biết anh có chuyện không vui. Tôi nói: “Anh đã đến cửa hàng của tôi nhiều lần rồi, nhưng anh chưa bao giờ tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt cả. Pháp Luân Đại Pháp có thể chữa bệnh và giúp anh khỏe mạnh. Anh chỉ cần thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân-Thiện-Nhẫn Hảo”. Rất nhiều đảng viên ĐCSTQ đã thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.

“Anh có thể thoái Đảng từ trong tâm của mình để đảm bảo an toàn và khỏi bệnh. Ngoài ra, khi tai họa đến, anh sẽ được bình an”. Lần này, anh đã cảm nhận được sự chân thành của tôi và quyết định thoái Đảng. Sau đó tôi đã đưa cho anh một cuốn Chuyển Pháp Luân.

Một cảnh sát mặt thường phục nói: tôi biết rồi

Một người nọ đến cửa hàng mua găng tay trắng, tôi bắt đầu nói với ông ta về Pháp Luân Đại Pháp. Ông hỏi tôi có biết ông ấy làm gì không và đưa cho tôi bảng tên của mình. Tôi phát hiện ra ông là cảnh sát mặc thường phục và cảm thấy hơi sợ hãi.

Nhưng ngay lập tức, tôi cầu xin Sư phụ gia trì chính niệm và nhắc nhở tôi không được sợ hãi. Sau đó tôi bắt đầu phát chính niệm.

Khi ông ta chuẩn bị rời đi, tôi nói: “Tôi thực sự mong muốn điều tốt đẹp đến với ông, khi lái xe, ông nhớ niệm: “Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân-Thiện-Nhẫn Hảo” để đảm bảo an toàn. Tôi nói điều này chỉ muốn cứu ông”.

Ông nói: “Tôi biết rồi!”

Một nhân viên cảnh sát nói: “4 trong 5 người đã chết, chỉ có tôi là người duy nhất sống sót”.

Một người đàn ông đến cửa hàng của tôi để mua quần áo đã được sửa sang của các nhân viên cảnh sát. Mặc dù tôi đã cố gắng nói chuyện nhưng anh ta không nói gì cả và chỉ mải mê thử áo quần.

Tôi không thể hiểu tại sao anh ấy lại như vậy. Sau đó anh ta rút điện thoại di động ra và nói với tôi: “Chị đừng sợ, tôi sẽ không báo cáo chị, tôi hiểu chị. 4 trong năm người đã chết, chỉ có mình tôi sống sót.”

Tôi hiểu ra rằng anh ta vừa trải qua 1 vụ tai nạn giao thông. Do anh đã biết chân tướng nên anh nên đã may mắn thoát nạn.

Học Pháp tốt, tôi được Sư phụ bảo hộ

Tôi kinh doanh tại cửa hàng của mình đã hơn 10 năm và đã giảng chân tướng cho hầu hết các khách hàng của mình. Một học viên hỏi tôi: “Tại sao chị không hề sợ hãi khi giảng chân tướng cho mọi người?”Tôi nói: “Có gì phải sợ hãi? Liệu chúng ta có thể cứu được người không khi trong tâm vẫn còn sợ hãi, như vậy sao có thể đánh thức lương tâm của của họ được”.

Thực ra, tôi biết tôi có thể an toàn khi giảng chân tướng là nhờ luôn luôn có sự bảo hộ của Sư phụ. Sư phụ an bài mọi thứ, và chúng ta chỉ việc làm tốt vai trò của mình.

Trong hơn 20 năm tu luyện, tôi rất ít khi bỏ lỡ học Pháp và luyện công. Điều này sẽ còn tuyệt vời hơn nữa khi tôi không bỏ lỡ buổi nào. Tôi cũng đã phải đi đường vòng 1 vài lần nhưng chưa bao giờ gục ngã. Tôi đã từng vấp ngã, nhưng tôi đã đứng dậy và tiến về phía trước. Tôi nhận thấy việc tôi đã có thể cứu được nhiều người có duyên đến vậy tất cả đều nhờ vào sự an bài gian khổ của Sư phụ.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/15/429442.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/17/195094.html

Đăng ngày 21-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share