Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 29-09-2021] Tôi chưa từng trải qua chuyện lớn nào và cũng không còn trẻ nữa, nên tôi chưa viết bất kỳ bài chia sẻ nào. Sau đó, tôi hiểu ra rằng viết ra trải nghiệm tu luyện là quan trọng và quý giá. Đó cũng là một quá trình đề cao chính mình. Vì vậy, tôi lấy hết can đảm và viết về một số trải nghiệm nhỏ từ việc tu luyện của mình.

1. Khỏi hết bệnh tật

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 2 năm 1994 tại Lĩnh Viên, tỉnh Liêu Ninh.

Trước khi tập, tôi bị nhịp tim chậm, ban xuất huyết giảm tiểu cầu, khó tiêu và mất ngủ trầm trọng. Trên cổ tôi cũng có một khối u tuyến giáp lớn. Tôi rất gầy và yếu. Ngay cả việc đi lại cũng khó khăn đối với tôi.

Nỗi đau khổ của tôi dường như miên man không dứt. Tôi thường tự hỏi tại sao mình sống trên thế gian này. Đôi khi, tôi đã nghĩ rằng thà chết đi còn tốt hơn.

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã hiểu được mục đích của cuộc đời và lý do tại sao mọi người lại bị bệnh. Tôi đã vứt bỏ tất cả số thuốc mà mình có. Tôi đã phó mặc bệnh tật của mình, và không còn phàn nàn rằng cuộc sống thật bất công nữa. Ngay sau đó, tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất.

Giờ đây tôi đã 71 tuổi và rất khỏe mạnh. Tôi quán xuyến mọi công việc nhà và chăm sóc hai cháu. Mỗi ngày tôi đều ra ngoài với các đồng tu để giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và khuyên họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức đoàn, đội. Tôi tràn đầy năng lượng. Con xin cảm tạ Sư phụ Lý, người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã ban cho con cuộc đời thứ hai!

2. Cảnh sát không thể nhìn thấy các học viên rời đi

Tôi chuyển từ Bắc Kinh đến một thành phố ở miền Nam Trung Quốc không lâu trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 7 năm 1999.

Các học viên địa phương đã đòi chính quyền thành phố trả lại công bằng cho Pháp Luân Đại Pháp. Hôm đó, chúng tôi bị một quan chức chính phủ dẫn đến hội trường. Nhiều học viên đã đứng lên và nói về việc họ được hưởng lợi từ Pháp Luân Đại Pháp, cả về thể chất và tinh thần như thế nào.

Vào cuối cuộc họp, các quan chức chính phủ yêu cầu các học viên ký tên. Điều phối viên ở điểm tập của tôi đề nghị tôi không ký tên vào đó. Vì tôi mới chuyển đến thành phố, anh ấy nghĩ tốt hơn là không nên để lộ danh tính của tôi.

Vài ngày sau, nổ ra một đợt bắt giữ hàng loạt các học viên. Khi biết được điều này, ba học viên đã đến ẩn náu tại nhà tôi. Hai người là điều phối viên của các điểm luyện công, và một người phụ trách điểm luyện công chính của thành phố. Tôi sống một mình vào thời điểm đó. Chúng tôi cùng nhau học Pháp, luyện công, giữ liên lạc với các học viên khác, chia sẻ thông tin và động viên lẫn nhau.

Một vài ngày sau, chúng tôi nghĩ rằng trốn tránh như thế này không phải là cách thích hợp. Chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi nên đối mặt với thực tế. Vì vậy, cả ba người đều trở về nhà của mình.

Ngay sau khi họ rời đi, cảnh sát đến cửa nhà tôi. Khi họ không thấy ai ở đó ngoài tôi, họ bối rối, “Chúng tôi đã theo dõi chỗ này suốt thời gian qua. Họ rời đi khi nào vậy? Tại sao chúng tôi không nhìn thấy họ rời đi?!”

Tôi hoàn toàn không biết rằng nhà của tôi đang bị theo dõi! Sau đó, tôi nghe một nhân viên bảo vệ trong quận nói rằng đồn cảnh sát địa phương đã cử một số cảnh sát đến và họ giám sát nhà tôi trong hai ngày. Họ biết tôi đến từ Bắc Kinh.

Một cảnh sát địa phương chất vấn tôi, “Chúng tôi đã theo dõi cô trong 3 tháng. Chúng tôi biết cô là ai. Nhiệm vụ của cô ở đây là gì? Cô đã tuyển được bao nhiêu người rồi?”

Tôi nói với cảnh sát rằng tôi chuyển đến thành phố này vì công việc của chồng tôi. Tôi không có bất kỳ nhiệm vụ nào ở đây. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp để cải thiện sức khỏe của mình. Pháp Luân Đại Pháp không có danh sách thành viên nào. Mọi người đều có thể lựa chọn tập hay không. Các tài liệu học là miễn phí. Không có cái gọi là “tuyển” người.

Tôi cũng nói với anh ấy rằng Hội chợ Triển lãm Sức khỏe Đông Phương đã xướng danh Pháp Luân Đại Pháp là “Minh Tinh Công phái”. Tôi hỏi, “Tại sao đột nhiên lại cấm môn tập? Pháp Luân Đại Pháp chỉ có lợi cho đất nước chúng ta. Tại sao theo Chân-Thiện-Nhẫn lại là một tội?” Tôi nói, “Các vị thật vô lý!”

Viên cảnh sát tức giận, “Tôi không thể kiểm soát được cô. Tôi sẽ yêu cầu các sĩ quan cấp cao hơn xử lý cô”. Anh ta lập tức lấy điện thoại ra và bấm một dãy số, “Người này có thái độ không tốt. Xin hãy đến và đưa cô ta đi!”

Tôi nhận ra mình không đủ thiện khi nói chuyện với cảnh sát. Tôi tự nhủ phải bình tĩnh và thiện lương.

Với giọng nhẹ nhàng hơn, tôi nói với anh ấy rằng sức khỏe của tôi đã từng tồi tệ như thế nào và việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã mang lại cho tôi cuộc đời thứ hai như thế nào. Pháp Luân Đại Pháp dạy các học viên phải nghĩ cho người khác trước tiên.

“Nếu tất cả mọi người đều tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn, văn minh tinh thần và an ninh công cộng sẽ trở nên tốt hơn, và công việc của cảnh sát sẽ dễ dàng hơn nhiều,” tôi nói một cách chân thành và tử tế.

Người sĩ quan sau đó đã trở nên tử tế hơn.

Tôi không bị bắt vào ngày hôm đó. Tôi rất biết ơn điểm hóa và sự che chở của Sư phụ đã giúp tôi vượt qua khổ nạn này!

3. Cơn bão né nhà của tôi

Năm 2014, tôi sống trong một khu chung cư ở một thành phố ven biển của Trung Quốc. Một trận cuồng phong dữ dội ập vào thành phố. Nhiều cửa sổ và cửa ra vào của các tòa nhà trong quận của tôi bị bật tung. Ngay cả một số cây lớn cũng bị bật gốc.

Khi cơn bão đổ bộ, tôi và chồng đang đi thăm con gái ở Hoa Kỳ.

Khi trở về nhà, chúng tôi nhận thấy nhà mình không bị hư hại gì, mặc dù chúng tôi đã quên đóng một cửa sổ khi đi. Chúng tôi sống trên tầng 15. Trong khi đó, cửa sổ và cửa ra vào trong các khu dân cư xung quanh chúng tôi đều bị thổi bay.

Một người hàng xóm nói với tôi, “Chúng tôi đã chuẩn bị rất kỹ trước khi có cơn bão. Tuy nhiên, cửa sổ và cửa ra vào của chúng tôi vẫn bị thổi bay. Chị không có ở nhà, và chị thậm chí không đóng cửa sổ, nhưng nhà chị lại không bị hư hại gì cả. Chị thật có phúc!” Cô ấy biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vì vậy tôi đã nói với cô ấy nhiều hơn về những kỳ tích của Đại Pháp. Tất cả các thành viên trong gia đình cô đều đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

4. Nước dừa của chúng tôi không ngừng đầy lại

Trong một khoảng thời gian, tôi đã di chuyển nhiều lần và không liên lạc với các học viên địa phương. Vì vậy, về cơ bản tôi đang độc tu. Tôi giảng chân tướng cho người thân, bạn bè, hàng xóm; và thỉnh thoảng giảng cho những người gặp trên đường. Tôi cũng tự sản xuất một số tài liệu giảng chân tướng và phát chúng khắp nơi.

Sau khi chuyển đến một thành phố ven biển vào năm 2015, tôi đã gặp một học viên khác. Chúng tôi đi ra ngoài mỗi ngày để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp.

Thành phố này là một điểm du lịch nổi tiếng, vì vậy chúng tôi đến công viên mỗi ngày để nói chuyện với mọi người. Đầu tiên chúng tôi nói chuyện với họ về các điểm du lịch địa phương, sau đó chuyển sang chủ đề về Pháp Luân Đại Pháp. Cách tiếp cận của chúng tôi đã đạt hiệu quả tốt. Phần lớn những khách du lịch mà chúng tôi đã nói chuyện đều vui vẻ rút khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Khi thấy khách du lịch chụp ảnh, tôi đã ngỏ lời giúp họ. Sau đó tôi nói với họ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.

Một ngày nọ, chúng tôi nhận thấy một người phụ nữ ngồi một mình trên ghế đá công viên, trông có vẻ rầu rĩ. Chúng tôi đã cố gắng trò chuyện với cô ấy và hỏi cô xem có cần giúp đỡ không. Cô nói rằng không. Nhưng trông cô ấy thật sự không bình thường. Chúng tôi trò chuyện với cô ấy một chút nữa. Sau đó, cô ấy thừa nhận với chúng tôi rằng cô đã định nhảy xuống biển tự tử khi trời tối.

Chúng tôi bắt đầu nói chuyện với cô ấy về Đại Pháp. Chúng tôi đã nói với cô ấy lý do tại sao mọi người đau khổ, mục đích sống, và hậu quả khủng khiếp của việc tự tử. Chúng tôi đã nói về mạng sống của một người quý giá như thế nào, và về những điều kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp.

Cô ấy lắng nghe một cách cẩn thận, và dần dần tâm trạng của cô nhẹ nhàng hơn.

“Các chị em ạ,” cô ấy cười với chúng tôi, “Bây giờ tôi đã hiểu thêm nhiều điều về cuộc sống từ những gì các vị đã nói với tôi. Tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến một điều dại dột như tự sát nữa.”

Vào cuối cuộc trò chuyện, cô ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Chúng tôi đã rất mừng cho cô ấy!

Một ngày mưa, cùng với hàng chục khách du lịch, chúng tôi chạy đến trú ẩn dưới một gian hàng trong công viên. Đó là một cơ hội tuyệt vời để giảng chân tướng. Chúng tôi bắt đầu bằng cách đề cập đến việc các quan chức ĐCSTQ hủ bại như thế nào. Mọi người đều đồng ý với chúng tôi. Tiếp theo chúng tôi nói về Đại Pháp và cuộc bức hại. Tám người trong số họ đồng ý thoái ĐCSTQ ngay tại chỗ. Mưa tạnh đúng lúc chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện. Tôi biết chính Sư phụ đã sắp xếp cơ hội này để chúng tôi cứu những người này!

Một dịp khác, hôm đó trời rất nóng, chúng tôi vừa ra khỏi công viên thì thấy nhiều người đang uống nước dừa trước cổng công viên. Chúng tôi cũng mua nước dừa và ngồi cạnh một thanh niên. Người thanh niên rất vui khi nghe chúng tôi nói về Đại Pháp.

Khi anh ấy đồng ý thoái ĐCSTQ, tôi đã hỏi họ của anh ấy. Anh ấy nói họ của anh ấy là “Zeng.”

“Hãy sử dụng tên ‘Zeng Fu’ để tuyên bố thoái,“ tôi nói. (“Fu” có nghĩa là may mắn trong tiếng Trung Quốc.)

“Tên thật của tôi là Zeng Fu!” Anh ấy đã ngạc nhiên. “Làm sao chị biết? Thật đáng kinh ngạc!”

Tôi đột nhiên nhận thấy rằng trong suốt cuộc trò chuyện, những trái dừa của tôi đã tự đầy nước! Đồng tu của tôi cũng vậy. Bất cứ khi nào chúng tôi hút tất cả nước dừa qua ống hút, thì quả dừa lại đầy nước trở lại. Chúng tôi nghĩ đây là Sư phụ khích lệ và cảm thấy rất cảm kích!

5. Tu luyện không buông lơi

Đã 22 năm kể từ khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi nhớ lại rằng trong khoảng thời gian đen tối nhất, tôi đã nghe thấy giọng nói của Sư phụ vào một đêm trong giấc mơ. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ tôi. Bất chấp cuộc bức hại tàn bạo, tôi luôn tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp. Tôi chưa bao giờ có chút nghi ngờ dù nhỏ nhất về việc mình sẽ kiên định tu luyện Đại Pháp.

Tôi đã tu luyện Đại Pháp 27 năm. Tôi thật may mắn khi có cơ hội biết về Pháp Luân Đại Pháp, và thậm chí còn được gặp trực tiếp Sư phụ trong cuộc đời này!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/9/29/430051.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/24/196299.html

Đăng ngày 24-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share