Bàiviết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-08-2021] Tôi năm nay 85 tuổi. Trước khi bước vào tu luyện Đại Pháp, vì bị bệnh tật dày vò nên tôi đã từng cận kề cái chết. Thể trạng của tôi rất yếu ớt và kiệt quệ, ngực thì thường xuyên đau thắt lại. Mỗi khi nấu một bữa cơm, tôi phải dừng lại để nghỉ từ hai đến ba lần.

Con dâu cả của tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước tôi. Vào năm 1997, cháu nói với tôi: “Mẹ à, tại sao mẹ không thử luyện công này?” Nhưng tôi không để tâm lời cháu nói. Vài tháng sau, cháu lại bảo tôi: “Mẹ ơi, con đã mua sách Đại Pháp rồi. Mẹ hãy thử đọc sách rồi suy ngẫm xem công pháp này có tốt không nhé”.

Thế nên vào một buổi sáng sau khi các con tôi đi làm, tôi đã ngồi xuống và mở cuốn Chuyển Pháp Luân ra xem. Từ cuốn sách phóng ra ánh kim quang và chiếu sáng đôi mắt tôi. Tôi nhất thời kinh ngạc và nước mắt cứ thế tuôn rơi. Hai tay tôi nâng cuốn sách trước ngực và khóc thầm: “Sư phụ ơi, cuốn sách này thật tốt biết bao. Nếu lúc trước con biết được điều này thì con đã đọc từ rất lâu rồi, đây quả là một cuốn thiên thư”. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ bởi tôi không biết chữ. “Con nguyện đi theo Sư phụ suốt cuộc đời này”.

Tôi mới tham gia lớp học buổi tối trong vài ngày và chỉ biết một vài từ, thậm chí tôi còn không thể viết chính xác tên của mình. Ban đầu, tôi chỉ có thể đọc được một vài từ trong cuốn sách nhưng thuận theo quá trình đọc thì tôi đã học được nhiều từ hơn. Dần dần, tôi có thể đọc gần hết cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi biết Sư phụ đang dạy tôi đọc sách. Tôi đã có thể đọc sách cùng nhóm học Pháp, mặc dù tốc độ hơi chậm một chút. Còn hiện tại, tôi đã có thể đọc mọi cuốn sách Đại Pháp.

Tịnh hoá thân thể

Sư phụ đã tịnh hoá thân thể tôi ngay khi tôi bắt đầu tu luyện. Trong bốn ngày liên tục, tôi đi đại tiện ra thứ chất màu đen, và từ đó bụng tôi cũng xẹp dần. Tôi đã khỏi tất cả bệnh tật và không còn phải chịu đựng những cơn đau đã dày vò tôi trong nửa đời trước kia nữa. Trong tâm tôi trào lên sự cảm ân vô hạn đối với Sư Phụ và không thể biểu đạt được thành lời.

Nhưng trong năm nay, cơn đau ở lưng tôi bỗng dưng khởi phát. Đây là cơn đau đầu tiên xảy đến trong suốt những năm qua. Vào ba tháng trước, lúc tôi cúi xuống và đang định đứng dậy thì đột nhiên lưng bị đau. Tôi phải cúi xuống và dựa vào tường để di chuyển từng chút một. Tôi đã gọi cho con dâu và nói với cháu rằng tạm thời tôi không thể đến nhà cháu như đã hứa, nhưng không nói lý do tại sao để tránh khiến cháu phải lo lắng.

Tôi không thể giữ thẳng lưng để học Pháp, cứ học được một lát là tôi lại phải nằm xuống để nghỉ ngơi. Lúc đầu, tôi không thể học hết một bài giảng trong một ngày, nhưng dần dần tôi đã có thể làm được, và sau đó tôi học hai bài giảng một ngày. Tôi chỉ ngồi thiền định bởi vì tôi hoàn toàn không thể đứng để tập các bài động công. Tôi nghĩ: “Mình là một người tu luyện có Sư phụ quản nên không có gì phải sợ hãi cả, mình sẽ vượt qua được”.

Con trai thứ hai của tôi sống ở gần đó và thường xuyên ghé thăm. Khi thấy tôi cúi xuống, cháu đã hỏi tôi bị làm sao. Tôi nói lưng mình bị đau. Cháu đã đề nghị được ở lại để chăm sóc tôi vài ngày nhưng tôi từ chối. Cháu hỏi: “Với tình trạng này của mẹ thì làm sao mẹ có thể tự nấu cơm được?”, nhưng tôi trả lời: “Không sao cả, mẹ có thể làm được”. Vì không thể thuyết phục được tôi nên cháu đã rời đi. Cứ cách vài ngày cháu lại mua đồ mang đến cho tôi.

Người tu luyện không phải là người thường

Tôi đã không còn coi bản thân là một người thường kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện. Mặc dù tuổi đã cao nhưng tôi vẫn sống một mình vì không muốn gây phiền phức cho con cái. Sự hiếu thuận của con trai tôi đã gợi nhớ cho tôi một câu chuyện xảy ra trước đây.

Tôi biết một học viên lâu năm đắc Pháp trước năm 1999 và rất tinh tấn. Nhưng bỗng một ngày, tinh thần bà ấy không khởi lên được, tôi đã hỏi bà có chuyện gì xảy ra. Bà ấy nói rằng mình đang mắc một vài bệnh. Tôi động viên bà ấy và nói với bà phải kiên định tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp, đồng thời cần tăng cường học Pháp. Nhưng gần đây, tôi nghe nói rằng bà ấy đã trải qua một ca phẫu thuật, và tôi đã nhìn thấy các con bà đẩy bà trên một chiếc xe lăn. Tôi nhắc bà phải nhớ bản thân là một người tu luyện, không nên đối đãi với bản thân như người thường và để cho con cái phải chăm sóc. Nhưng bà ấy trả lời rằng bà không thể tự chăm sóc cho bản thân. Sau đó, bà ấy phải nằm liệt giường. Và không lâu sau thì bà qua đời.

Mỗi ngày khi dâng hương trước pháp tượng của Sư phụ, trong thâm tâm tôi đều nói: “Con kiên định tín tâm vào Sư phụ, con chỉ quy về Sư phụ quản”.

Tôi nấu những món ăn đơn giản nhất bằng cách đun nóng một nồi nước nhỏ và đổ bột ngô vào đó. Trong hai tháng liền tôi chỉ ăn bột ngô. Mỗi ngày, tôi di chuyển từng chút một vào bếp nấu ăn và trong thời gian đó thì tình trạng đau lưng càng ngày càng tiến triển tốt hơn.

Một ngày nọ con trai trông thấy tôi đang nấu ăn, cháu liền hỏi: “Mẹ à mẹ vẫn ổ chứ?”. Tôi nói với cháu rằng mình vẫn ổn. Sau đó, con trai tôi cảm thán: “ Sư phụ của mẹ thật thần kỳ”.

Tôi gọi điện cho con dâu cả và nói rằng hiện tại tôi có thể tới nhà cháu rồi. Tôi kể cho cháu nghe về trải nghiệm của mình, sau đó học Pháp, luyện công cùng các đồng tu ở nhà cháu. Tôi đã không luyện động công trong khoảng hai tháng nên khi ôm “bão luân” ở bài công pháp số hai, tay tôi không ngừng run rẩy. Các đồng tu hỏi tôi liệu có cần nghỉ ngơi không, nhưng tôi vẫn kiên trì luyện cho tới khi hết bài. Vào ngày hôm sau, tôi đã có thể luyện công trở lại bình thường.

Bước đột phá

Tôi đã tạo được bước đột phá quan trọng khi tham gia học Pháp, luyện công tại nhà của con dâu cả. Các đồng tu đã chỉ ra động tác đại thủ ấn tôi làm ở đầu bài tĩnh công là không đúng. Họ đã dành ra một ngày rưỡi để dạy tôi các động tác cho đến khi tôi có thể thực hiện một cách chuẩn xác.

Khi chia sẻ với các đồng tu, tôi ngộ ra rằng mình đã không chú ý đến những vấn đề nhỏ như là đau lưng hoặc đau chân, bởi vì chúng không ảnh hướng đến việc tôi ra ngoài giảng chân tướng Đại Pháp. Tôi vẫn có thể đi dán các áp phích trong vài giờ đồng hồ và quay trở về mà không bị đau, nên tôi đã bỏ qua các triệu chứng này. Tôi đã không đặt công phu vào tu luyện tâm tính nên càng không chú ý đến động tác luyện công, vì thế một cách vô thức tôi đã cải biến động tác luyện công mà không hay biết. Điều này thực sự nguy hiểm. Con xin cảm tạ Sư Phụ đã điểm ngộ cho con những động tác chuẩn xác.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/20/429792.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/24/195891.html

Đăng ngày 24-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share