Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-09-2021] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 5 năm 1999. Hai tháng sau, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân đã phát động cuộc bức hại môn tu luyện tinh thần này.

Chiến dịch tuyên truyền rộng khắp của ĐCSTQ đã khiến khủng bố và căng thẳng lan rộng khắp Trung Quốc. Tôi cảm thấy rất buồn vì sau khi nghe các bài giảng của Sư phụ Lý và học sách Chuyển Pháp Luân nhiều lần, tôi biết Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp. Tôi đã được hưởng lợi từ môn tu luyện này, và tôi tự nhủ: “Mình phải đòi lại công bằng cho Đại Pháp và Sư phụ!” Vì vậy, tôi nhanh chóng vượt ra khỏi tu luyện cá nhân và bắt tay vào hành trình tu luyện Chính Pháp cùng các đồng tu.

Trong suốt hơn 20 năm qua, tôi đã được tôi luyện trong Đại Pháp và trưởng thành. Tôi không thể hình dung được rằng Sư phụ đã ban cho các đệ tử của mình nhiều thế nào. Tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ vì Ngài đã từ bi và cứu độ chúng sinh của Ngài.

Đại Pháp đã cải biến tôi

Trước khi tu luyện, tôi là một người cục cằn, quyết đoán và hiếu chiến. Ngày nào tôi cũng gây gổ với người khác. Nếu ai đó chọc tức tôi, tôi sẽ dựa vào chiều cao và sức lực của mình để chửi bới và tát người ta. Trong đơn vị, nếu có người khiêu khích tôi, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua, và thường thì lúc nào cũng kết thúc bằng một trận đánh lộn. Vì vậy, các nữ công nhân khác cố gắng tránh tôi và không khiêu khích tôi. Ở nhà, chồng tôi cũng nghe lời tôi. Nếu anh không nghe tôi, tôi sẽ đá và đánh anh, và đuổi anh ta ra khỏi nhà.

Sau khi thất nghiệp, tôi và chồng bắt đầu kinh doanh trái cây trên phố. Nếu có chiếc xe nào đó dừng lại trước quầy trái cây của chúng tôi và gây ảnh hưởng đến việc buôn bán, tôi sẽ ra yêu cầu tài xế đi chỗ khác. Nếu anh này từ chối, tôi sẽ xịt hơi bánh xe của anh. Tôi sẽ gây gổ hết mình, và không ai dám thách thức tôi. Sau một thời gian, tôi bắt đầu nổi tiếng trên con phố đó. Tất cả các chủ phương tiện đều cố gắng tránh gây mâu thuẫn với tôi.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ muốn tôi trở thành một người tốt. Khi học được cách làm người, tôi rất hối hận rằng chỉ vì không biết mà đã vô tình tạo quá nhiều nghiệp chướng, và tôi không biết làm cách nào để trả lại những món nợ này. Sư phụ đã thay tôi gánh chịu tội nghiệp, vì vậy tôi phải chịu đựng một số khó khăn để hoàn trả nghiệp của mình. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã đưa tôi ra khỏi địa ngục và muốn tôi tu lên tầng cao hơn. Tôi đã tìm được đích đến cuối cùng của đời mình. Tôi bắt đầu tu luyện và phản bổn quy chân.

Tôi đã thay đổi, tính khí cũng tốt hơn, và gia đình cũng trở nên hoà thuận. Tôi đã thay đổi cách kinh doanh của mình. Tôi không còn hiếu chiến nữa, và thay vào đó là đối tốt với người khác. Những ai từng biết tôi đều nói rằng tôi đã trở thành một người khác, một người tốt hơn. Tôi nói với họ: “Chính Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi tôi, và Sư phụ đã giúp tôi trở thành một người tốt.” Nhiều người nhờ vậy mà đã chứng kiến vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều cố gắng trở thành người tốt.

Giúp đồng tu khi cần

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, các đồng tu đã ra ngoài giảng chân tướng về Đại Pháp và phơi bày bản chất tà ác của ĐCSTQ. Họ trở thành mục tiêu bức hại của Đảng. Một số đã bị kết án tù, bị đưa vào các trại cưỡng bức lao động, hoặc bị giam trong các trại tạm giam. Một số không thể trở về nhà và phải đi lang thang.

Tất cả chúng ta đều là đệ tử của Sư phụ. Khi các đồng tu gặp khó khăn, chúng ta phải có trách nhiệm giúp họ một tay. Vì vậy tôi đã thuê một căn nhà cho các học viên. Chị gái, cháu trai, cháu gái của tôi, được truyền cảm hứng từ Pháp Luân Đại Pháp, cũng đã giúp dọn dẹp căn nhà mà họ không có kế hoạch thuê và chỉ lấy một khoản phí thấp để giúp tôi bảo vệ các đồng tu. Tôi cũng đã sắp xếp tất cả những thứ cần thiết mà họ cần. Tôi đã mua gạo, mì, rau và thịt cho một số học viên có nhu cầu. Miễn là tôi có thức ăn, các đồng tu cũng vậy. Tiền duyên với Đại Pháp đã đưa chúng tôi đến với nhau.

Một học viên đã chuyển chỗ ở thường đi hàng trăm dặm để mang đến cho chúng tôi những kinh văn mới nhất của Sư phụ, Tuần báo Minh Huệ, tài liệu thông tin, v.v.. Cô phải dậy sớm giữa trời đông lạnh giá để đợi xe buýt ở trạm dừng chân bên đường, váy áo rất mỏng. Tôi tìm thấy một đồng tu giàu có, và hai người họ gom góp tiền để mua cho cô ấy một chiếc áo khoác ngoài để giữ cho cô khỏi lạnh. Cô ấy đang thu thập thông tin cho hàng trăm đồng tu. Tôi không thể để cô ấy phải chịu lạnh. Tôi có nhiệm vụ phải giúp cô ấy.

Hai học viên nam mới được thả ra khỏi tù đã đến thành phố của chúng tôi. Họ không tìm được việc làm, vì vậy, tôi đã thương lượng với con trai mình và sắp xếp người đồng tu đầu tiên đến làm việc tại cửa hàng của con trai tôi. Con trai đồng ý và dạy các đồng tu lái xe; tôi thương lượng với cháu gái và sắp xếp cho đồng tu thứ hai làm việc trong trường do cháu gái điều hành. Để họ có thể yên tâm tiếp tục bước trên con đường trợ Sư cứu người.

Tu tâm tính giữa những mâu thuẫn

Một học viên sống ở vùng nông thôn thường đến thành phố để học Pháp và luyện công với chúng tôi khi cô ấy không bận việc đồng áng. Để thuận tiện, cô ấy thuê một căn nhà trong thành phố, với chi phí 1.000 nhân dân tệ một năm. Gia đình tôi đã thuê một căn nhà hai phòng. Vì chồng tôi làm việc ngoài thành phố nên phần lớn thời gian tôi sống một mình. Để tiết kiệm chi phí cho cô ấy, tôi mời cô ấy đến sống trong nhà tôi và để cô ấy ở một phòng riêng; Tôi cũng đưa cho cô ấy một chìa khóa cửa.

Sau một thời gian, cô ấy đã chỉ trích tôi, nên chúng tôi bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn. Lúc đầu, tôi không hiểu cô ấy. Tôi nghĩ cô ấy đang đáp lại lòng tốt của tôi bằng thù hận, vì vậy tôi đã tranh cãi với cô ấy. Cô ấy cảm thấy không đúng và nói rằng tôi phải chịu trách nhiệm cho những sai lầm mà tôi đã gây ra.

Nhà tôi là một điểm học Pháp nhóm, vì vậy một số học viên đề nghị tôi yêu cầu cô ấy rời đi, vì họ lo lắng cô ấy có thể gây rắc rối cho cả nhóm. Rốt cuộc thì bức hại vẫn đang tiếp diễn không suy giảm. Nhưng tôi không đẩy cô ấy ra. Tôi biết hẳn phải có điều gì đó tôi cần điều chỉnh. Tôi hướng nội và nhận thấy mình có tâm tranh đấu và không thiện. Tôi đã xin lỗi cô ấy. Cô ấy cũng thừa nhận những vấn đề của mình. Qua hướng nội, mâu thuẫn của chúng tôi đã được giải quyết và mối quan hệ của chúng tôi nhanh chóng trở lại bình thường.

Tôi đã thuê một căn nhà gỗ và chuẩn bị các tài liệu ở đó. Trong cuộc điều tra dân số năm nay, một đồng tu vô gia cư vì cuộc bức hại cảm thấy lo lắng khi một nhân viên cộng đồng tìm gặp anh. Anh ấy đã nhờ một học viên khác giúp đỡ nhưng người học viên này cảm thấy không biết phải đối đãi thế nào. Tôi tình cờ có mặt ở đó, vì vậy tôi đã mời đồng tu này đến căn nhà mà tôi thuê để ở một thời gian. Nhưng thật không ngờ, anh ấy không định rời đi sau khi ổn định chỗ ở. Vì vậy, tôi phải chuyển máy đến nhà của một học viên khác.

Khi chúng tôi quay lại để lấy những thứ còn lại, anh đã không mở cửa khi chúng tôi gõ cửa. Anh yêu cầu chúng tôi mở nó bằng chìa khóa mà chúng tôi đã đưa cho anh. Dù chúng tôi giải thích thế nào, anh vẫn từ chối mở cửa. Không còn cách nào khác, chúng tôi phải đến gặp chủ nhà để lấy một chiếc chìa khóa khác. Sau khi chúng tôi bước vào, anh ấy đang ngồi đả tọa trong góc và không nói chuyện với chúng tôi. Sau khi chúng tôi sắp xếp mọi thứ và chuẩn bị rời đi, tôi nói với anh ấy một cách bình tĩnh: “Anh thật điềm tĩnh. Tôi có thể thấy rằng anh tu rất tốt.“

Sư phụ giảng:

“‘Tâm tính’ là gì? Tâm tính bao gồm có đức (‘đức’ là một chủng vật chất), gồm có Nhẫn, gồm có ngộ, gồm có xả, xả bỏ các loại dục vọng và các loại tâm chấp trước trong người thường; còn cả khả năng chịu khổ v.v., gồm các thứ của rất nhiều phương diện. Cần phải đề cao [tất cả] các phương diện tâm tính con người; như vậy chư vị mới có thể thật sự đề cao lên; đó là nguyên nhân then chốt bậc nhất để đề cao công lực.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Khi nghĩ đến các Pháp lý, tôi nhận ra rằng vị đồng tu này đang giúp tôi tu luyện, và Sư phụ đã gửi anh đến để giúp tôi đề cao. Tôi đã giúp đỡ anh ấy trong thời điểm khó khăn nhất của cuộc đời anh, vì vậy tôi nghĩ anh ấy nên biết ơn và đối xử tử tế với tôi thay vì nhốt tôi. Điều đó thật vượt quá sức tưởng tượng của tôi! Tuy nhiên, cái lý thông thường không phải là Pháp.

Sư phụ giảng:

“Thiên thể, vũ trụ, sinh mệnh, cũng như vạn sự vạn vật là do Đại Pháp của vũ trụ khai sáng; sinh mệnh nào rời xa khỏi Ông thì đúng là bại hoại; người thế gian nào có thể phù hợp với Ông thì đúng là người tốt, đồng thời sẽ mang đến thiện báo và phúc thọ; làm người tu luyện, mà đồng hoá với Ông thì chư vị chính là bậc đắc Đạo: Thần.” (Luận Ngữ)

Chúng ta là những người tu đang đi trên con đường thành Thần. Cuối cùng, chúng ta sẽ nhận ra tất cả các nguyên lý của vũ trụ này. Chúng ta phải tuân theo các yêu cầu của Sư phụ và ngộ ra chính lý mà Sư phụ dạy. Tôi và vị đồng tu trên đã không để tâm đến vấn đề này. Trên thực tế, vị học viên mà chúng tôi giúp đỡ đã giúp chúng tôi đề cao tu luyện. Chúng tôi biết ơn những đóng góp của anh ấy.

Trân quý thời gian và cứu người

Sư phụ giảng:

“Đệ tử Đại Pháp là hy vọng của nhân loại, mà còn là hy vọng duy nhất.” (Lời chúc gửi Pháp hội Châu Âu tại Paris [2017])

“Tu luyện của đệ tử Đại Pháp không chỉ là để viên mãn cá nhân, [mà còn] là để trợ Sư cứu độ chúng sinh, là mang sứ mệnh trên thân; đó là nguyên nhân chư vị có thể trở thành đệ tử Đại Pháp.” (Gửi các đệ tử Đại Pháp tham gia Pháp hội Châu Âu: Chào tất cả! [2019])

Trong những năm gần đây, tôi đã tiếp tục cứu người bằng cách gọi điện thoại, và tôi thậm chí còn không nghỉ trong dịp Tết Nguyên đán. Tôi sẽ gọi điện vào đêm giao thừa và ngày đầu năm mới. Mỗi sáng, tôi học Pháp bằng cách tham gia một nhóm hoặc tự học ở nhà. Rồi tôi ra ngoài vào buổi chiều. Trong suốt năm năm qua, tôi đã ra ngoài bất kể trời có tuyết rơi hay mưa. Bất chấp mùa đông lạnh giá, tôi nhất quyết thực hiện các cuộc gọi ngoài trời. Tôi đã đeo găng tay có đệm bông, nhưng tay tôi vẫn còn đau vì lạnh.

Sư phụ đã dạy chúng ta rằng:

“Cật khổ đương thành lạc”

(Khổ Kỳ Tâm Chí, Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

“Lấy chịu khổ làm vui”

Đau nhức tay là bệnh gì? Ngoài ra, dù thời tiết lạnh đến đâu, người tu luyện cũng không thể bị tổn hại. Tôi là một học viên Đại Pháp. Cứu người là sứ mệnh của tôi. Sư phụ muốn chúng tôi tích hợp việc học Pháp, luyện công và giảng chân tướng vào cuộc sống hàng ngày của mình. Tôi phải đáp ứng mong muốn của Sư phụ.

“Đại giang đông khứ bất hồi chuyển

Thời quang như thủy lưu trụ nan”

(Đại Pháp Đệ Tử Tại Giải Cứu, Hồng Ngâm V)

Diễn nghĩa:

“Sông lớn chảy về đông không trở lại

Thời gian như nước khó giữ lại”

Bất cứ khi nào tôi niệm hai câu Pháp này của Sư phụ, tôi đều cảm nhận được tính cấp bách về thời gian và trân trọng từng giây phút mỗi ngày. Hiện tại là lúc chúng ta tiếp tục nỗ lực lớn nhất của Sư phụ để cứu người. Thật đáng quý biết bao! Tôi muốn dành mỗi ngày để giảng chân tướng và cứu người. Sau khi tôi học Pháp xong và tham gia phát chính niệm toàn cầu vào buổi trưa, tôi bắt đầu gọi điện cho mọi người. Tôi chỉ ăn hai bữa một ngày để có thể có thêm được một hoặc hai giờ đồng hồ.

Thông qua các cuộc gọi, tôi đã gặp đủ loại người: một số lắng nghe, một số cúp máy, một số người đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ, một số nói rằng tôi chống Đảng và phản cách mạng, một số khác thì la mắng tôi bằng những lời lẽ tục tĩu. Đôi khi tôi cũng gặp những người không hiểu tôi, khi ấy tôi thường dành nhiều thời gian hơn để giảng chân tướng cho họ. Việc này đôi khi mất của tôi khoảng hơn 10 phút. Đôi khi có người đồng ý thoái ĐCSTQ. Một lần nọ, tôi gặp một cảnh sát, sau khi mắng tôi, anh ta nói: “Chị đang ở đâu? Hãy ở yên đó, chúng tôi sẽ đến bắt chị ngay!” Tôi đã cúp máy và rời đi.

Đại dịch bùng phát vào năm 2020, thành phố và các cộng đồng dân cư bị đóng cửa. Kể từ ngày đầu tiên của Tết Nguyên đán năm 2020, tôi đã gọi điện để cứu người mỗi ngày. Do mức độ nghiêm trọng của dịch bệnh, mọi người đều hoảng sợ nên hiệu quả của việc giảng chân tướng qua điện thoại đã trở nên tốt hơn trước rất nhiều. Mỗi ngày tôi đều có thể khuyên được vài người thoái ĐCSTQ thành công.

Sau hơn 20 năm tu luyện, trải nghiệm sâu sắc nhất của tôi là: Tôi đã may mắn đắc Đại Pháp và có thể theo dõi quá trình Chính Pháp của Sư phụ từ đầu đến cuối. Tôi đến đây để trợ Sư Chính Pháp. Tôi đến đây để cứu tất cả chúng sinh.

Sư phụ khích lệ chúng ta rằng:

“Tu luyện như thuở đầu thì Đạo tất thành! Càng tới cuối càng tinh tấn!” (Gửi Hội giao lưu Đài Loan [2018])

Tôi phải theo Sư phụ đến cùng, tu luyện thật tốt và cứu những người mà tôi nên cứu.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/9/14/430778.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/28/196352.html

Đăng ngày 21-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share