Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Canada

[MINH HUỆ 18-10-2021] Vào năm 1996, tôi sống trong một căn hộ tập thể. Vào một ngày tháng 12, bạn cùng phòng của tôi để lại một cuốn sách trên bàn. Nằm đọc sách giúp tôi dễ chìm vào giấc ngủ, nên tôi cầm cuốn sách lên vì khi đó tôi cũng chuẩn bị đi ngủ. Nhưng cuốn sách lại không đưa tôi vào giấc ngủ, ngược lại tôi lại tỉnh táo.

Hưởng lợi qua tu luyện Pháp Luân Công

Trước khi đọc cuốn sách này, tôi thường xuyên bị hụt hơi và phải tập thở sâu. Trong khi đọc cuốn sách này, hơi thở của tôi đều đặn và nhẹ nhàng. Tên của cuốn sách là Chuyển Pháp Luân. Tôi đã dành chọn hai ngày để đọc xong cuốn sách. Đó là cách tôi trở thành học viên Pháp Luân Công.

Người cố vấn hướng dẫn tôi ở trường Đại học đặc biệt hào phóng khi nhắc đến tôi, vì tôi là con của một nông dân nghèo đang theo học trong một thành phố lớn. Trong suốt bốn năm đại học, ông ấy thường mời tôi đến nhà của ông để dùng bữa. Ông thậm chí còn giúp tôi về mặt tài chính. Trong hơn chục năm sau khi tốt nghiệp, tôi đã nghĩ về việc làm thế nào để báo đáp lòng tốt của ông ấy.

Món quà tuyệt vời nhất có thể tặng

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp, tôi biết món quà quý giá nhất mà tôi có thể tặng cho ông là giới thiệu Pháp Luân Công cho ông. Tôi viết cho ông một lá thư dài và nói cho ông nghe về những thay đổi ở tôi nhờ tu luyện Pháp Luân Công và khuyên ông nên thực hành nó.

Trong thư, tôi viết: …cả đời này, tôi đã đi tìm kiếm chân lý, đọc những cuốn sách kinh điển về lý thuyết, triết học, tôn giáo… tôi học chúng một cách cẩn thận, tôi cũng thử những môn khí công khác, nhưng vẫn còn rất nhiều câu hỏi chưa được giải đáp. Trong vài tháng tu luyện Pháp Luân Công, cuối cùng tôi đã tìm được điều mình hằng tìm kiếm. Tôi đã tìm được câu trả lời cho tất cả những câu hỏi của mình và không còn bối rối nữa!

Hơn nữa, tôi đã khỏi mọi bệnh tật. Khi còn nhỏ, tôi bị chảy máu cam rất nhiều. Đến khi trưởng thành, xoang của tôi thường xuyên bị viêm. Ngoài chảy máu cam và nghẹt mũi, mũi của tôi còn đỏ và nổi đầy mụn xấu xí.

Công việc của tôi là dạy học, tuy nhiên tôi không thể làm việc được bất cứ khi nào tôi nổi nóng vì khi ấy tôi không thể nói được.

Tôi từng rất sợ lạnh. Ngay cả trong mùa hè, tôi cũng phải đi tất cho ấm chân và mặc quần dài.

Tôi sống ở Vũ Hán, một thành phố nổi tiếng với những tháng hè nóng nực. Tháng 10 ở đây mặt trời vẫn còn nắng chói chang, nhưng khi ấy tôi đã mặc áo khoác và khăn quàng cổ mùa đông rồi. Giữa đám đông mọi người có thể lập tức nhận ra tôi bởi lối ăn mặc kỳ lạ vào thời điểm này trong năm. Khi người quen gặp tôi trên phố, họ sẽ nói với vẻ ngạc nhiên: “Anh làm tôi sợ!” Kết quả là hầu như ai trong số các bạn bè và đồng nghiệp đều biết đến tôi.

Nhưng sau khi tu luyện Pháp Luân Công tôi có được một thân thể khoẻ mạnh, tôi ăn mặc bình thường trở lại.

Bắt đầu cuộc bức hại

Vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), do Giang lãnh đạo, bắt đầu bức hại tàn nhẫn Pháp Luân Công và các học viên Pháp Luân Công. Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã bị phỉ báng. Hàng chục nghìn học viên Pháp Luân Công đã bị mất việc làm. Họ bị bắt giữ, bị tra tấn và vài người trong số họ thậm chí còn bị đánh đập đến chết! Giống như nhiều học viên khác, tôi không đầu hàng tà ác và luôn kiên định tu luyện. Tôi muốn giảng chân tướng về Đại Pháp cho mọi người.

Vào một ngày mùa đông năm 2001, tôi có ý tưởng sử dụng chủ đề về việc cải thiện sức khỏe của mình như cách để mở đầu cuộc trò chuyện với mọi người về Pháp Luân Công.

Nổi bật giữa đám đông – Cái lạnh không ảnh hưởng đến tôi

Thời tiết chuyển lạnh, mọi người đều đã khoác lên mình những chiếc áo len hoặc áo khoác. Nhưng tôi vẫn giữ nguyên trang phục mùa hè. Một lần nữa, tôi lại nổi bật trong đám đông.

Vũ Hán được biết đến với mùa hè nóng nực, tuy nhiên mùa đông trời cũng rất lạnh. Sau năm mới, trời bắt đầu mưa phùn vào ban ngày và băng giá vào ban đêm. Mỗi sáng khi tôi bước vào lớp học, các học sinh đều sửng sốt với trang phục của tôi. Các tòa nhà trong trường ở Vũ Hán đều không có máy sưởi. Các học sinh của tôi đều ở tầm 20 tuổi đầu. Tất cả chúng đều mặc áo khoác trượt tuyết trong lớp và xoa tay vào nhau để giữ ấm.

Một buổi sáng, hôm đó trời mưa. Các học sinh đã nhìn chằm chằm vào tôi khi thấy tôi bước vào cùng chiếc áo mưa. Tôi cởi áo mưa ra và mọi người có thể thấy tôi chỉ mặc một chiếc áo bông trắng. Học sinh thốt lên “Ôi trời!” Tất nhiên, hầu hết các học sinh của tôi đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Công.

Khi đứng bên ngoài để chờ đón con đi học về, các phụ huynh khác đang rùng mình trong chiếc áo khoác, mũ và khăn quàng cổ mùa đông, riêng tôi bước đến trong chiếc áo sơ mi cotton của mình.

Vài người nói với tôi: “Anh làm tôi sợ!. Bí quyết của anh là gì vậy? Anh không sợ lạnh à?”

“Bí quyết của tôi là tu luyện Pháp Luân Công.”

“Cận thận điều anh vừa nói, anh trai à, đây không phải là chuyện đùa.”

Tôi đáp: “Tôi không nói dối. Tôi tu luyện Pháp Luân Công, và chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.”

Vào một ngày mưa lạnh, tôi ngồi trên xe buýt. Người lái xe buýt nhìn tôi và nói: “Chiếc áo của anh có phải là đồ công nghệ cao không?”

“Công nghệ cao của tôi là Pháp Luân Công.”

Tôi di cư đến Canada vào năm 2003. Một vài đồng nghiệp cũ của tôi đang sống ở Canada đã nhắc tôi mang nhiều quần áo ấm hơn, vì Toronto không phải là Vũ Hán. Vẫn có tuyết trên mặt đất vào tháng Tư.

Họ nhìn thấy tôi ngay lập tức khi họ đến đón tôi ở sân bay. Trong thời tiết tuyết rơi, tôi vẫn chỉ mặc độc nhất một chiếc áo sơ mi.

Vào ngày 15 tháng 1 năm 2006, đài truyền hình của ĐCSTQ đã tổ chức buổi hòa nhạc có tên “Bài hát cùng tên“ tại Toronto. Nhiều học viên Pháp Luân Công đã tụ tập bên ngoài để phản đối.

Tại các trung tâm giam giữ và trại lao động ở Trung Quốc đại lục, “Bài hát cùng tên” sẽ được phát khi một học viên Pháp Luân Công không còn chịu đựng được sự tra tấn dã man và từ bỏ đức tin của họ.

Vì vậy, bài hát này đã được sử dụng như một công cụ để tra tấn tinh thần và tẩy não các học viên Pháp Luân Công.

Đó là tháng lạnh nhất ở Toronto. Băng đóng ở khắp mọi nơi và có thể thấy được hơi thở của mọi người trong không khí. Tôi đứng đó mấy tiếng đồng hồ, lặng lẽ thỉnh nguyện trong chiếc áo sơ mi trắng.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/18/432655.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/28/196357.html

Đăng ngày 21-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share