Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-07-2021] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1997. Hơn hai mươi năm qua, tôi vững bước đi trên con đường tu luyện do Sư phụ Lý, người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp an bài, mặc dù đã trải qua nhiều khó khăn.
Tôi đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt giam phi pháp ba năm tù vì đức tin của mình. Tôi được trở về nhà vào tháng 11 năm 2018 và thấy các sách Đại Pháp và ảnh chân dung Sư phụ vẫn còn nguyên vẹn. Chồng và con gái tôi đã giấu và bảo vệ các sách Đại Pháp khỏi cảnh sát nên họ cũng nhận được sự bảo hộ của Sư phụ.
Con gái sớm được thăng chức
Con gái tôi dạy học ở một trường y khoa. Sau khi ra tù, tôi đã đến nơi làm việc của con gái và hỏi về các cuốn sách Đại Pháp. Con gái nói: “Mẹ đừng lo lắng, con đã cất và bảo vệ những cuốn sách rất tốt. Mẹ cứ nghỉ ngơi một vài ngày rồi con sẽ đem sách về cho mẹ“. Tôi đã cảm thấy rất nhẹ nhõm khi nghe được điều này.
Hai ngày sau, vào một ngày Chủ nhật, tôi vội vã đến nhà con gái để lấy sách. Con gái đã đưa tôi đến văn phòng vì không có ai ở đó vào ngày hôm ấy. Con gái mở ngăn kéo của mình và lấy ra 5 cuốn sách Đại Pháp, tất cả sách đều trông như mới.
Tôi đã bật khóc vì sung sướng. Tôi hỏi con gái có thấy sợ khi cất sách ở nơi làm việc không. Con gái nói: “Đây là những cuốn sách mẹ rất trân quý, vậy nên con muốn cố gắng hết sức để bảo vệ chúng. Nơi rủi ro nhất cũng là nơi an toàn nhất”. Tôi đã ôm con gái thật lâu và khóc.
Con gái tôi thường động viên tôi ra ngoài giảng chân tướng và giao việc nhà lại cho cháu làm. Đôi khi cháu giúp tôi chuẩn bị bữa ăn để tôi có thời gian tham gia vào những việc Đại Pháp. Cháu luôn nhắc tôi phải giữ an toàn và đừng để Sư phụ, cháu và cha phải lo lắng.
Con gái tôi đã sớm được thăng chức vào một vị trí công chức tại phòng y tế quận. Công việc mới này đỡ căng thẳng hơn và được trả lương cao hơn. Thêm nữa, cháu đã được một bệnh viện mời làm việc với tư cách là giáo sư và chỉ tham gia trực vào thứ bảy và chủ nhật. Hiện tại trong thời gian đại dịch, cháu làm việc như một bác sĩ trực tuyến.
Con gái tôi thật may mắn vì đã ủng hộ Đại Pháp và chăm sóc tốt cho một học viên Đại Pháp!
Chồng tôi đã không bị thương trong một vụ tai nạn
Chồng tôi đã bắt taxi đến nhà con trai chúng tôi để thăm cháu trai. Sau khi xuống taxi, ông rất vui mừng khi thấy con trai và cháu trai đang đứng đón mình từ xa. Ngay lúc đó, người tài xế taxi đã lùi xe và cán qua chân chồng tôi.
Chồng tôi nhanh chóng gọi người lái xe: “Anh đã cán qua chân của tôi”. Người tài xế sau đó cho xe tiến về phía trước và lại cán qua chân ông ấy một lần nữa làm bung chiếc giày da của ông ấy.
Con trai và cháu trai của tôi vội vàng chạy đến, tìm một chiếc ghế dài để ông ấy ngồi, và cởi giày cho ông. Con trai tôi nhẹ nhàng di chuyển bàn chân của ông và hỏi ông có đau không? Chồng tôi nói rằng chân ông ấy không sao và nói với người tài xế rằng anh ấy có thể rời đi.
Người tài xế nói: “Hôm nay tôi đã gặp được một người tốt! Tôi đã gặp được một người tốt!”. Anh này tiếp tục: “Chú ơi, [một cách xưng hô lịch sự của Trung Quốc khi chào ai đó] cỡ giày của chú là bao nhiêu? Cháu sẽ mua đền cho chú một đôi giày mới“.
Chồng tôi trả lời: “Thật may mắn là chân tôi không bị đau, cậu không cần phải mua giày cho tôi. Lần tới, cậu phải cẩn thận, đặc biệt là chú ý tới những người cao tuổi. Hãy giữ khoảng cách với họ trước khi cậu bắt đầu lái xe”.
Người tài xế đồng ý và cúi chào chồng tôi, con trai và cháu trai vài lần trước khi rời đi.
Con trai tôi đã mua cho bố một đôi giày mới. Vì chồng tôi đã giúp con gái bảo vệ các sách Đại Pháp và chân dung của Sư phụ nên Sư phụ cũng đã bảo hộ ông ấy.
Tôi vô cùng biết ơn sự bảo hộ và ban phước của Sư phụ cho gia đình tôi.
Danh sách để thoái đảng vẫn còn nguyên vẹn
Trong suốt thời gian đại dịch, các học viên trong nhóm học Pháp của chúng tôi đều ra ngoài để gọi điện thoại giảng chân tướng cho mọi người mỗi ngày. Chúng tôi sẽ thực hiện các cuộc gọi trên các cánh đồng trồng trọt hoặc sâu trong rừng để không bị bất kỳ ai quấy rầy.
Khi người nghe hiểu được rằng chúng tôi chân thành và cố gắng giúp đỡ họ mà bất chấp nguy hiểm của bản thân thì họ sẽ sẵn lòng lắng nghe chúng tôi. Tôi đã có thể giúp 40 đến 50 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ mỗi ngày, và tôi cũng đã được gặp những người lạ thường và trải nghiệm những điều kỳ diệu.
Mỗi ngày, tôi đều ghi lại tên của những người đã đồng ý thoái ĐCSTQ. Một lần, đêm đã về khuya và trở gió, có vẻ như trời sắp mưa. Tôi vội vàng cho mọi thứ vào túi xách và trở về nhà.
Ba ngày sau, tôi muốn tập hợp danh sách tất cả các tên để đưa cho một học viên khác, người này sau đó sẽ tải danh sách lên mạng. Tuy nhiên, tôi đã không thể tìm thấy một tờ danh sách có khoảng 30 đến 40 tên trong đó. Tôi đã rất lo lắng và tìm khắp nơi trong nhà nhưng không thấy.
Vào ngày thứ tư, chúng tôi vẫn đi đến chỗ hôm trước để gọi điện thoại. Tôi đã nhìn thấy tờ danh sách những tên còn thiếu từ xa. Tôi chạy đến đó và nhanh chóng nhặt tờ giấy lên khỏi mặt đất. Thật kỳ diệu, nó vẫn còn nguyên vẹn! Hai ngày vừa qua trời mưa to gió lớn, nhưng tờ giấy vẫn không bị ướt và cũng không bị gió thổi bay.
Tôi rất biết ơn Sư phụ đã chăm sóc một người cẩu thả như tôi và quan tâm tới tất cả chúng sinh. Con xin cảm tạ Sư phụ! Tất cả những gì tôi có thể làm là làm thật tốt ba việc và cứu thêm nhiều người hơn nữa.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/7/8/421488.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/30/195970.html
Đăng ngày 11-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.