Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại Liên, Đại Lục
[MINH HUỆ 09-09-2021] Đệ tử Đại Pháp trong tu luyện, trong đọc sách học Pháp mà minh ngộ Pháp lý, vì sao Sư phụ vẫn muốn triển hiện một chút Pháp lực thần thông cho đệ tử, để đệ tử cảm nhận và cảm ngộ? Tôi hiểu rằng, đây là Sư phụ từ bi trí huệ độ nhân, là một phương thức mà Sư phụ giúp đệ tử đề cao tu luyện, từ đó có thể khiến chúng ta tăng thêm chính niệm mạnh mẽ, chính ngộ Pháp lý, và tu luyện viên mãn.
Dưới đây tôi chia sẻ hai câu chuyện nhỏ chứng thực sự từ bi của Sư phụ, cũng như sự thần kỳ mỹ diệu của Đại Pháp.
1. Sư phụ triển hiện công năng mỹ diệu trong một tai nạn xe hơi
Tôi năm nay 54 tuổi, là một phụ nữ nông thôn. Hai năm gần đây tôi đi làm ở một siêu thị lớn trong thị trấn. Một ngày đầu tháng Năm Âm lịch năm nay, sau bữa cơm trưa, tôi chạy xe điện đến siêu thị làm việc. Ra khỏi nhà không xa, có một chiếc ô tô nhỏ màu trắng phóng trên con đường quê nhỏ hẹp. Thông thường, khi hai xe gặp nhau, một xe sẽ chủ động dừng lại để xe kia vượt lên trước. Như tình hình hiện tại, chiếc ô tô nhỏ phải nhường cho tôi đi qua trước. Tuy nhiên, khi chiếc ô tô gần đến trước mặt, cũng không có ý định dừng lại, nên tôi vội thắng gấp. Nào ngờ nó lao thẳng vào tôi, tông cả người lẫn xe văng xuống gờ đất cao khoảng 70 cm, làm cho một mảng cao lương bị đè rạp.
Tôi biết mình bị ô tô tông, nhất thời lúc đó nằm bất động trên đất, trong tâm cầu Sư phụ bảo hộ, và thầm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “đệ tử Đại Pháp không sao cả”. Chiếc xe dừng lại sau khi tông vào tôi, những người trong xe im lặng một lúc. Bốn phía im lặng như tờ, họa và phúc đều trong một niệm.
Một lúc lâu sau, hai người bước xuống xe, họ lo lắng bất an đến bên cạnh tôi và đỡ tôi dậy, dựng xe lên, hỏi tôi bị thương ở đâu? Nói rằng đến bệnh viện kiểm tra nhé.
Hai người trong xe đều là người trong thôn, một người hơn 50 tuổi, và người kia hơn 30 tuổi. Tôi nói: Tôi tu luyện Pháp Luân Công, có Sư phụ bảo hộ, không sao. Tôi sẽ không đòi tiền các vị, các vị cứ yên tâm.
Hai người họ lập tức cảm động đến nỗi hai tay chắp trước ngực và luôn miệng nói cảm ơn. Sau đó, họ lại khuyên tôi đi kiểm tra. Tôi kiên trì không đi, tôi nói bảo đảm không sao cả, tôi còn phải đi làm. Tôi còn nói, mong các vị ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Cả hai người nói đi nói lại: Vâng, nhớ rồi, nhớ rồi.
Khi họ lên xe khởi động máy chuẩn bị rời đi, tôi chợt nhớ vẫn còn việc quan trọng chưa làm, vội lớn tiếng gọi: Đợi đã, vẫn còn một chuyện! Tôi khập khiễng bước đến cửa kính ô tô để khuyên họ tam thoái, họ đều từng gia nhập đội thiếu niên của tà đảng, vì vậy đã chọn hóa danh và rất vui vẻ đồng ý thoái xuất khỏi tổ chức của tà đảng.
Sau đó tôi vội vã đến siêu thị làm việc, may mắn vẫn không bị muộn. Khi mọi người thấy tôi đến muộn hơn trước một chút, họ đều trêu chọc rằng hôm nay tôi đến muộn. Lúc nghe tôi nói bị ô tô tông, họ đều tức giận bất bình, nhao nhao cả lên, nói rằng nên yêu cầu kẻ gây chuyện bồi thường chi phí thuốc thang, chi phí đi làm muộn, chi phí cấp dưỡng, v.v.. Tôi nói: Tôi là người tu luyện Pháp Luân Công, mọi người đều biết mà. Đệ tử Đại Pháp có Sư phụ bảo hộ, sẽ không có vấn đề gì đâu. Người ta cũng không cố ý, đừng gây phiền phức cho họ, người tu luyện đâu đâu cũng nghĩ thay cho người khác.
Mọi người muốn thấy vết thương của tôi, do tôi mặc quần jean hơi bó nên không kéo ống quần lên được, nhưng bên ngoài chiếc quần vẫn nguyên vẹn, nhìn không thấy có vấn đề gì, lúc đó cũng đến giờ giao ca nên mọi người tạm thời gác chuyện này lại.
Siêu thị bán hàng số lượng lớn, và kinh doanh đặc biệt tốt vào buổi chiều hôm đó. Bắp chân trái của tôi bị tông nhưng không đau chút nào, có điều nó bị gồ lên, sưng tấy và cử động chậm chạp. Tôi liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”, thỉnh Sư phụ gia trì, không muốn vì hình tượng của đệ tử Đại Pháp khiến chúng sinh hiểu lầm Đại Pháp, ảnh hưởng đến sự đắc cứu của chúng sinh. Công việc đi tới đi lui, cân hàng, lấy hàng, trưng bày hàng, chuyển lên, dỡ xuống, tôi làm liên tục trong suốt bảy tiếng đồng hồ.
Chín giờ tối về nhà, thoáng nhìn mới thấy bắp chân trái bị tông đã sưng lên như một chiếc lốp xe bơm căng phồng, cứng như thanh gỗ vậy. Giữa mặt trước xương ống chân có hai vết cắt và vết nứt, bên cạnh có hai vết xước nhẹ hơn, điều này chứng tỏ chiếc ô tô đã tông vào xương ống chân của tôi.
Kỳ diệu là, da ở xương ống chân bị cắt và vết cắt sâu hơn, nhưng quần jean bên ngoài vẫn nguyên vẹn; cản bảo vệ của xe bị tông hỏng, nhưng xương chân bằng xương bằng thịt không hề bị gãy. Mọi người đều biết, phía trước của xương ống chân không có thịt bảo vệ, là phần dễ tổn thương nhất khi bị tông mạnh, chạm vào cũng đau nhất, vậy mà tôi không cảm thấy đau một chút nào. Hơn nữa, khoảnh khắc tôi bị tông ở gò đất, tôi cảm thấy rõ ràng mình đang chuyển động chậm hệt như trong TV và phim ảnh, tôi đang từ từ đáp xuống mặt đất. Ngày hôm sau, toàn bộ bàn chân trái, lòng bàn chân, mu bàn chân, đến mắt cá chân, bắp chân trên mắt cá chân, đều xuất hiện những vết bầm xanh, đỏ, tím và xanh lá cây, trông như bị tông rất mạnh, nhưng đi làm vẫn không đau.
Khi tôi nhìn thấy bắp chân cứng ngắc đầy khí như vậy, tôi nghĩ ngay đến đoạn Pháp mà Sư phụ giảng trong phần khí công võ thuật:
“Có người dùng tay vỗ vào phiến đá, ‘păng-păng’ vỗ vào đó. Chư vị [có thể] nói là xương mà dội vào đó thì phải đau ghê lắm, chỉ dùng kình [lực] hơi quá chút xíu là chảy máu ngay. Nhưng khí ấy vẫn chưa vận được. Làm sao đây? Họ bắt đầu vung tay, sao cho máu chảy ngược ra; bắp tay, bàn tay sẽ phồng lên. Thực tế là chúng phồng lên, sau đó họ dùng tay đánh vào [phiến] đá một cái, xương đã được đệm lót rồi, không trực tiếp chạm vào đá nữa, cũng không đau như trước nữa.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Tôi ngộ rằng, khi Sư phụ bảo hộ đệ tử, sẽ triển hiện công năng mỹ diệu cho đệ tử. Ví như: ngay chớp mắt ngã xuống đất, Sư phụ dùng công năng đỡ đệ tử từ từ chạm đất; trong tích tắc bị ô tô tông, giống như có vật chất khí đã bao bọc chặt lấy bắp chân và bảo vệ nó; tiếp tục đi làm, công việc kéo dài bảy giờ đồng hồ mà không hề cảm thấy đau đớn. Ngày hôm sau, toàn bộ bàn chân trái màu xanh, đỏ, tím, xanh lá cây, nhiều vết bầm tím, vậy mà đi làm không có vấn đề gì. Tất cả đều siêu thường.
Sư phụ giảng:
“Làm người luyện công đã là siêu thường rồi, chư vị đã là người siêu thường rồi, nên phải dùng [Pháp] lý siêu thường để yêu cầu chư vị, chứ không thể dùng [đạo] lý nơi người thường để nhận định.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Gặp phải tai nạn xe hơi này, tôi thực hiện chiểu theo Pháp của Sư phụ giảng, tâm trạng bình hòa, tin tưởng Sư phụ đang ở bên cạnh, tin tưởng Đại Pháp là siêu thường, khi giải quyết vấn đề cũng dùng lý siêu thường của Đại Pháp để thiện đãi người gây ra sự cố, kết quả đã cứu được họ, thân thể của tôi cũng không xuất hiện những hậu quả đáng sợ hoặc những phản ứng thường thấy như của người thường.
Nếu tôi coi mình như người thường, chiểu theo lý của người thường để đo lường vấn đề, giải quyết vấn đề, thì liệu cơ thể bằng xương bằng thịt của tôi có thể chịu được cú tông mạnh của một chiếc xe cơ giới đang chạy rất nhanh hay không? Ống xương chân yếu ớt này không bị tông gãy ư, không bị vỡ nát ư? Tôi vẫn có thể đi làm không? Ai biết được khi nào mới hồi phục? Những ngày xương gãy thịt nát sẽ thống khổ biết bao? Hậu quả của tàn tật thật không thể tưởng tượng nổi!
Sư phụ triển hiện thần thông qua lần tai nạn này, khiến đệ tử tận mắt cảm nhận được sự mỹ diệu của công năng, chính ngộ được sự siêu thường của Đại Pháp, và sự siêu thường của tu luyện.
2. Tìm ra chấp trước, trạng thái tiêu nghiệp mãnh liệt lập tức chấm dứt
Trong tu luyện, Sư phụ vì đệ tử mà triển hiện muôn trùng muôn vẻ những điều kỳ diệu, vì muốn giúp đệ tử đề cao tu luyện.
Năm 1992, tôi từng nằm mộng thấy trên không trung có rất nhiều hoa sen, một số hoa sen trên đó có Phật, một số có Bồ Tát, trên bầu trời còn có Phi Thiên, còn có một âm thanh nói với tôi rằng: Tương lai sẽ có cao nhân đến đón con. Tôi không biết ý nghĩa là gì, nhưng trong tâm cảm thấy vui sướng, dự đoán một sự kiện trọng đại sắp diễn ra. Sau khi tôi đắc Pháp và tu luyện vào năm 1998, tôi mới biết năm 1992 là một năm đặc biệt, là năm mà Đại Pháp khai truyền, Sư phụ nói với tôi rằng khi cơ duyên đến, tôi sẽ có duyên phận gặp được Đại Pháp.
Không lâu sau khi đắc Pháp, vào một đêm nọ, dây của công tắc trong phòng tôi bị đứt, đèn tắt và căn phòng tối đen như mực. Tôi dùng tay mò kiếm đèn pin, trong vô ý phát hiện rằng, tay sờ vào đâu ở đó liền có một quả cầu ánh sáng. Tôi nhớ đến Pháp mà Sư phụ từng giảng:
“Vì là người có công chân chính, chư vị không [cần] dùng ý đặc biệt để phát [công], chư vị chạm qua cái gì thì đều lưu lại năng lượng, đều lấp lánh ánh quang.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Lúc mới đắc Pháp, tuy Sư phụ chỉ triển hiện cho tôi một chút xíu sự kỳ diệu, nhưng khiến tín tâm trong tôi tăng thêm rất lớn, tôi kiên định tin tưởng Pháp mà Sư phụ giảng đều là chân thực, là chân lý. Khi bức hại tàn khốc diễn ra, tôi bị lục soát nhà, bị coi là trọng điểm, thường bị sở cảnh sát tìm và đưa đi chuyển hóa với áp lực cao, nhưng tôi không hề dao động.
Vào một ngày năm ngoái, một nhân viên của siêu thị mang một ít chanh dây pha với nước cho mọi người uống. Chanh dây pha nước rất chua, tôi thuận tay lấy một ít đường phèn trên kệ cho vào nước. Sau khi khuấy đều và uống hai ngụm, cổ họng liền bị tắc nghẽn, tôi ho dữ dội, thở hổn hển, rất khó kìm được, như thể sắp tắt thở vậy. Bởi vì tôi phải làm việc, không thể xuất hiện tình huống như vậy vào lúc này, tôi lập tức thỉnh cầu Sư phụ, thì tình trạng mới thuyên giảm.
Khi nghỉ trưa và sau khi về nhà, tôi ho dữ dội, nằm hay ngồi đều không được, ăn cơm uống nước cũng không vô. Con gái nói tôi đi bệnh viện, khám bệnh, truyền dịch, uống thuốc Bắc, thuốc Tây, nhưng tôi không đi. Tôi phát chính niệm, hướng nội tìm, nhớ lại trước khi xuất hiện giả tướng nghiệp bệnh, tìm tâm tính bản thân ở phương diện nào có vấn đề. Tôi chợt nhớ ra, mình không nên lấy đường phèn ở siêu thị để khuấy nước uống, dẫu một chút cũng không được lấy.
Kỳ thực, tôi tu luyện đã nhiều năm như vậy, tôi đều minh bạch Pháp lý người luyện công phải thủ đức, bất thất bất đắc, không ngừng đề cao tâm tính, ở đâu cũng làm người tốt. Tôi từng bán cao lương, người mua đưa tôi dư 2.000 Nhân dân tệ, tôi đã trả lại đủ số; nhân viên trong siêu thị tiện tay lấy hàng hóa cũng không phải là chuyện lạ, nhưng tôi chưa bao giờ lấy bất cứ thứ gì. Nhưng lần này sao lại không giữ tâm tính như vậy? Do tâm lợi ích và tâm chiếm chút lợi nhỏ vẫn ẩn sâu mà chưa tu bỏ triệt để, giữa lúc không chú ý mới nhảy ra làm chủ hành vi của tôi.
Chiếm chút lợi nhỏ, có vẻ mọi người dễ dung nhẫn cho khuyết điểm nhỏ này, tiện tay lấy chút đường uống nước cũng có thể không thấy gì lớn, nhưng đối với người tu luyện mà nói, tu luyện không có chuyện nhỏ, một chút chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống này lại là chuyện lớn ở không gian khác khiến người tu luyện không viên mãn được.
Khi tôi tìm ra tâm chiếm chút lợi nhỏ và tâm lợi ích dơ bẩn này (dĩ nhiên cũng tìm thấy tâm tật đố, tâm tranh đấu, v.v..) trong tâm tôi biết chắc rằng mình đã sai, và thần tích lập tức xuất hiện: Giả tướng nghiệp bệnh của cơn ho và khó thở dữ dội kéo dài trong một ngày rưỡi đã chấm dứt ngay lập tức, dẫu một chút cũng chẳng còn, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, cuộc sống đã trở lại bình yên và trật tự như thường lệ.
Đệ tử Đại Pháp thông qua học Pháp mà minh ngộ Pháp lý, vì sao Sư phụ vẫn muốn triển hiện Pháp lực thần thông cho đệ tử? Trải qua nhiều năm tu luyện, tôi ngộ rằng, để người tu luyện cảm nhận thần thông, thần tích, ấy là Sư phụ từ bi trí huệ độ nhân, bao hàm cả việc Sư phụ vì muốn đệ tử đề cao tu luyện mà khổ nhọc dụng tâm. Vì mỗi bước đề cao của chúng ta mà Sư phụ đều dốc tâm lo lắng. Chúng ta nhất định phải trân quý cơ duyên tu luyện Chính Pháp đồng tại cùng Sư phụ, cố gắng tu tốt bản thân, làm tốt những việc bản thân nên làm, viên mãn theo Sư phụ trở về nhà.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/9/9/我对师父给弟子展现神通的浅悟-428660.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/21/196265.html
Đăng ngày 02-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.