Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-08-2021] Vào tháng 3 năm 2021, tôi đã đi đến một trung tâm mua sắm để giảng chân tướng. Có hai cô gái đã báo cáo tôi với cảnh sát nên tôi đã bị bắt và bị đưa đến đồn cảnh sát.

Cảnh sát đã tìm thấy một số tài liệu giảng chân tướng trong túi sách nhỏ của tôi. Vị đồn trưởng nói: “Những người ở độ tuổi của chị thì nên ở nhà. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã trả lương cho chị nhưng chị lại chống lại họ”. Sau đó anh ta chuẩn bị giấy tờ để giam giữ tôi và định bắt tôi phải đi xét nghiệm COVID-19.

Vào lúc đó, nỗi sợ hãi tràn ngập tâm trí tôi. Tôi thấy lo lắng và không biết phải làm sao. Những ý niệm tiêu cực nổi lên giống như một ngọn núi lấn át chính niệm của tôi. Tôi đã cố gắng hết sức để kiểm soát chúng nhưng bất thành.

Sau đó tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ, nỗi sợ hãi không phải là con người thật của con. Con là một đệ tử Đại Pháp, một sinh mệnh thần thánh”. Tôi cũng xuất niệm: “Ta không sợ, ta đã có Sư phụ bảo hộ. Những gì một đệ tử Đại Pháp làm là điều chân chính nhất trong vũ trụ này”.

Thức tỉnh phần Thần

Những lời dạy của Sư phụ hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi đã phát chính niệm và chính niệm này ngày càng mạnh mẽ hơn. Nỗi sợ hãi trong tôi đã dần biến mất. Tôi tự nhủ: “Bất cứ nơi nào một đệ tử Đại Pháp đi đến thì đều phải cố gắng giảng chân tướng cứu người. Tất cả mọi người đều là gia đình của Sư phụ. Tôi nên cứu họ ngay hôm nay”.

Sư phụ giảng:

“Từ bi năng dung thiện địa Xuân

Chính niệm khả cứu thế trung nhân”. (Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

“Từ bi có thể hoà tan trời đất thành mùa Xuân

Chính niệm có thể cứu con người ở thế gian”. (Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II)

Tôi tự nhủ tôi phải có lòng từ bi để cứu người. Sinh mệnh của tôi đã có Sư phụ quản, Sư phụ đã an bài mọi thứ cho tôi.

Tôi muốn điều tốt nhất cho cảnh sát và không để họ phạm bất kỳ tội ác nào với Đại Pháp. Tôi đã nói chuyện với hai cảnh sát đang theo dõi tôi: “Tôi đã gần 70 tuổi rồi nên xin cho phép gọi các anh là các bạn trẻ. Chúng ta là thực sự có duyên với nhau, nhưng đồn cảnh sát không phải là nơi chúng ta nên gặp nhau. Các cậu còn trẻ hơn con gái của tôi, tôi chân thành hy vọng rằng các cậu sẽ được an toàn và mạnh khoẻ trong đại dịch này.

“Tôi từ tỉnh lẻ tới đây là để giảng chân tướng cho mọi người. Đây là quê hương của tôi, vì vậy tôi hy vọng những người ở đây sẽ được cứu. Hãy để tôi hát một bài hát cho các cậu nghe”. Trước khi họ có thể trả lời, tôi bắt đầu hát bài “Đắc Độ” và cảm thấy như thể tôi đang được bao bọc trong một trường năng lượng mạnh mẽ và tâm nguyện muốn cứu người của tôi vững chắc như kim cương.

Một trong những sĩ quan cảnh sát nói: “Cô ơi, cô như đang cố gắng tẩy não chúng cháu vậy”. Tôi đã trả lời: “Tôi hy vọng các cậu được cứu. Như lời trong bài hát, đừng bỏ lỡ cơ duyên một lần nữa.

“Các cậu có biết về Pháp Luân Công không? 14 giáo phái do nhà nước nêu ra không bao gồm Pháp Luân Công. Pháp Luân Công là Phật Pháp, giúp con người nâng cao đạo đức và sức khỏe và rất có lợi ích cho xã hội“.

Trưởng đồn cảnh sát đã xuất hiện. Tôi muốn nói chuyện với anh ấy nên đã xin một ít nước nóng. Anh ấy đồng ý đun một ít nước nóng cho tôi uống. Tôi đã khen anh ấy tốt bụng. Tôi nói: “Tôi thấy cậu là một người tốt, tôi thực sự hy vọng cậu sẽ được cứu. Tôi xem cậu như là người em trai. Có lẽ chúng ta đã thực sự là người thân trong tiền kiếp. Vì chúng ta đã gặp nhau ở đây nên chúng ta hãy trò chuyện một chút nhé. Nhưng đừng giận nếu quan điểm của tôi khác với quan điểm của cậu. Đừng nói những điều xấu về Đại Pháp, đó là vì lợi ích của chính bản thân cậu.

Tôi nói: “Chúng ta sẽ bắt đầu với những gì cậu đã nói với tôi trước đó ‘ĐCSTQ đã trả lương cho chị, nhưng chị lại chống lại nó’?”. Anh ấy đã đồng ý.

Tôi nói: “Người ta nói rằng mối quan hệ giữa quân với dân như cá với nước. Vậy ai là nước và ai là cá?”. Trước khi anh ta có thể trả lời, tôi lại nói tiếp: “Không có cá, nước vẫn là nước; nhưng cá lại không thể sống nếu thiếu nước”. Anh ấy gật đầu và suy nghĩ một chút về lời nói của tôi.

Sau đó tôi lại nói: “Cảnh sát sẽ phải chịu trách nhiệm cả đời với những vụ án mà họ đã phụ trách. Cậu đã từng xử lý vụ án Pháp Luân Công nào chưa?”. Anh ấy trả lời rằng chưa từng. Tôi nói với anh ấy rằng tất cả các học viên Pháp Luân Công đều thực hành theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn nên họ sẽ không làm những việc xấu. Sau đó tôi nói với anh ấy Pháp Luân Công thực sự là gì và là hợp pháp ở Trung Quốc. Tôi cũng nói với anh ấy rằng Pháp Luân Công đã phổ truyền đến hơn 100 quốc gia trên thế giới và cuộc bức hại là do sự đối kỵ của Giang Trạch Dân.

Tôi nói: “Cậu phải biết rằng vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn là một trò lừa bịp. Nhưng tại sao ĐCSTQ lại cố gắng lừa dối mọi người?. Đó là bởi vì nó muốn mọi người phải chết cùng với nó. Nhiều người trong cơ quan thực thi pháp luật trên khắp đất nước đã biết chân tướng về Pháp Luân Công nên họ không muốn tuân theo chính sách bức hại của chính phủ nữa”.

“Tất cả các hiện tượng thiên tai đã xảy ra trong vài năm qua, bao gồm cả đại dịch này là nhắm vào nó. Người ta nói rằng một quý ông thông minh sẽ khôn ngoan tránh khỏi nguy hiểm. Vì sự an toàn của cậu và gia đình, cậu nên cân nhắc về những gì mình sẽ làm”.

Chúng tôi đã nói chuyện rất lâu. Anh ấy đã thể hiện sự tôn trọng đối với Đại Pháp. Một lúc sau, một sĩ quan khác đã mời tôi ăn thứ gì đó. Sau khi tôi ăn xong, trưởng đồn hỏi tôi có cần gọi điện cho gia đình không. Tôi nói tôi không muốn làm họ lo lắng. Nhưng sau đó, họ đã tìm thấy số điện thoại của con gái tôi.

Sau khi phát chính niệm vào lúc 6 giờ chiều, tôi nói với hai sĩ quan: “Tôi đã nói tất cả những gì tôi muốn nói với các cậu. Bây giờ là lúc tôi phải về nhà”. Một trong số họ trả lời: “Về nhà ư? Đừng nghĩ về chuyện này ngày hôm nay”. Tôi nghĩ trong lòng: “Lời nói của các vị không quan trọng. Tôi chỉ tuân theo sự an bài của Sư phụ. Tôi đã hoàn thành những gì cần làm ở đây. Vì vậy, tôi phải về nhà”.

Trưởng đồn nói: “Chúng tôi muốn đưa chị về nhà”. Lúc đầu, tôi không đồng ý để họ đưa về nhà vì tôi muốn bảo vệ các sách và tài liệu Đại Pháp. Nhưng anh ta cứ khăng khăng và tôi cũng không muốn vậy, một sĩ quan sau đó nói: “Đồn trưởng đang cố gắng giúp chị, chị hãy nhanh lên”. Đột nhiên, tôi nhận ra rằng Sư phụ đang điểm hóa cho tôi và tôi nên thuận theo sự an bài của Sư phụ.

Tôi cũng nhận ra rằng chính người trưởng đồn cảnh sát đã lựa chọn tương lai của mình sau khi biết được chân tướng. Sau đó tôi đồng ý để họ đưa về nhà. Để tránh cho họ không tạo nghiệp, tôi đã dặn họ không được đụng đến các sách Đại Pháp của tôi hoặc làm chồng tôi lo lắng vì ông ấy đã bị đột quỵ và tàn tật. Trưởng đồn cảnh sát đã hứa: “Chúng tôi sẽ nói với ông ấy rằng đây chỉ là một chuyến viếng thăm thông thường”.

Trên đường về nhà, trưởng đồn cảnh sát đã hỏi tại sao tôi đến thị trấn này. Tôi nói: “Đây là quê hương của tôi, mọi người ở đây rất tốt và họ xứng đáng được cứu”. Tất cả họ đều mỉm cười.

Khi chúng tôi về đến nhà, chồng tôi đang ở trong phòng nơi tôi cất các sách Đại Pháp chứ không ở phòng riêng của anh ấy. Để bảo vệ những cuốn sách, tôi nói với họ: “Xin hãy đợi tôi trong phòng khách. Tôi cần giúp chồng tôi mặc quần áo trước khi gặp các anh”.

Tôi nói với chồng: “Các nhân viên cảnh sát từ đồn cảnh sát địa phương đến thăm chúng ta, anh đừng lo lắng. Họ đều là những người tốt”.

Khi trưởng phòng nhìn thấy chồng tôi, anh ta ngay lập tức gọi điện cho cấp trên. Sau khi quay lại, anh ấy nói chuyện với chồng tôi một lát rồi nói với tôi: “Thưa chị, chúng tôi đi đây. Chị không cần phải quay lại đồn với chúng tôi, hãy ở nhà chăm sóc chồng chị”.

Một trong những sĩ quan nói với vị trưởng đồn: “Có một số thứ trong phòng đó”. Thực ra, khi họ mới bước vào nhà vị trưởng đồn đã nhìn thấy chồng tôi đang cất những cuốn sách. Nhưng anh ta đã giữ lời hứa và làm theo lương tâm. Anh ta nói với viên sĩ quan: “Chúng ta về thôi”.

Tôi đã nói với họ: “Thần Phật đã nhìn thấy lòng từ bi của các cậu. Các cậu sẽ được Thần Phật bảo hộ khi gặp thảm họa”. Tôi đã tiễn họ ra xe và vị đồn trưởng liên tục vẫy tay chào tôi.

Tôi đã quỳ xuống trước Pháp tượng của Sư phụ: “Con xin tạ ơn Sư phụ, Ngài đã làm quá nhiều việc cho con

Tôi đã ngộ rõ hơn về bài thơ của Sư phụ:

“Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên lực”. (Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

“Đệ tử chính niệm mà đầy đủ

Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời”. (Ơn Thầy Trò, Hồng Ngâm II)

Tôi có thể cảm thấy rõ ràng Sư phụ đã ở bên tôi và bảo hộ cho tôi.

Tôi cũng hướng nội và nhận thấy bản thân còn rất nhiều vấn đề, tôi vẫn còn vị kỷ và thiếu sự từ bi đối với chồng, và tôi cũng thường hướng ngoại thay vì hướng nội.

Chính Sư phụ đã gia cường chính niệm cho tôi và giúp tôi bước ra khỏi đồn cảnh sát. Tôi đã đánh thức được lương tri của viên đồn trưởng bằng lòng từ bi mà tôi có được từ Pháp. Trong quá trình này, tôi đã loại bỏ được nhiều chấp trước gồm cả tâm oán hận và tâm tranh đấu. Tất cả những gì tôi có trong tâm trí là cứu người.

Thông qua việc này, các học viên ở địa phương cũng đã học hỏi kinh nghiệm từ tôi. Chúng tôi đã cùng hướng nội và đề cao như một chỉnh thể. Tôi cũng ngộ ra rằng chỉ cần chúng ta luôn coi bản thân là người tu luyện với chính niệm chính hành, và đáp ứng các tiêu chuẩn của Pháp thì Sư phụ sẽ an bài những điều tốt nhất cho chúng ta.

Nếu có bất kỳ điều gì chưa phù hợp, xin hãy từ bi chỉnh sửa.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/1/426096.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/7/194966.html

Đăng ngày 16-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share