Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-10-2021] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Do cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp của ĐCSTQ (Đảng Cộng sản Trung Quốc), chồng tôi không chịu nổi sức ép nên đã ly dị tôi vào năm 2000. Khi ấy tôi mới 30 tuổi và đã ở đơn thân như vậy cho đến tận bây giờ.

Gần đây tôi có đọc vài bài chia sẻ trên trang Minh Huệ khuyên nam nữ nên cư xử thận trọng trong các mối quan hệ của mình. Tôi nghĩ chúng rất sâu sắc, vì thế tôi muốn chia sẻ những trải nghiệm của mình về phương diện này. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.

Các học viên nam và nữ nên cư xử thận trọng trong các mối quan hệ của mình

Vào một buổi chiều của năm 2008, tôi đến nhà đồng tu A, để giao tài liệu giảng chân tướng, và tuần báo Minh Huệ. Tôi vừa mới nghỉ việc, nên đã ở lại và trò chuyện với anh ấy. Vợ của A đi làm về và nhìn thấy chúng tôi đang ngồi trên ghế sofa. Cô ấy không hài lòng và nói: “Tại sao anh không bật đèn lên?” Khi ấy là khoảng 3 hay 4 giờ chiều gì đấy, và phòng khách chỉ mới bắt đầu tối.

Tôi rời khỏi nhà học viên A và hướng nội trên đường về nhà: “Mình đã làm gì sai và tại sao chuyện lại xảy ra như vậy?”

Học viên A là điều phối viên tình nguyện của Pháp Luân Đại Pháp tại nơi làm việc của tôi, và chúng tôi không bao giờ mất liên lạc thậm chí sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999. Anh ấy đã nghỉ hưu cách đây vài năm. Một học viên khác thường xuyên mang cho tôi tuần báo Minh Huệ và các tài liệu khác để tôi đưa cho học viên A vì tôi làm gần nhà anh ấy.

Tôi thường hay gặp học viên A ở trạm xe buýt trước khi đi làm. Lần này học viên A bảo tôi đến nhà anh vì tôi mới thôi việc. Tôi cảm thấy thật khủng khiếp khi vợ học viên A hiểu lầm tôi. Tôi tự hỏi: “Chuyện này sao có thể xảy ra khi tôi đang làm một việc chân chính đó là giao tài liệu giảng chân tướng?”

Một ngày kia, học viên C đã nói với tôi một điều khiến tôi kinh ngạc. Một số học viên đang làm hạng mục Đại Pháp tại nhà một học viên nam. Họ lần lượt rời đi từng người một, chỉ để lại chủ nhà và một học viên nữ.

Khi họ làm xong việc, học viên nữ chuẩn bị ra về, nhưng học viên nam nghĩ rằng nếu cô về một mình sẽ không an toàn nên nói: “Giờ cũng trễ rồi. Nếu không ngại thì cô có thể ngủ lại đây. Dù sao tôi cũng sống một mình. Cô có thể ngủ trong phòng đó, tôi sẽ ngủ trong phòng này. Chúng ta đều là học viên. Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Nữ học viên ngẫm nghĩ một lúc nhưng sau cùng quyết định ra về. Cô đã bắt taxi về nhà. Ngay khi cô vừa mở cửa nhà, Sư phụ đã điểm hoá cho cô thấy rằng nếu cô ở lại nhà của học viên nam, ngay cả khi không có chuyện gì xảy ra, cô vẫn sẽ rớt xuống một tầng đáng kể.

Sư phụ giảng:

“Các học sinh ở đoàn nghệ thuật, bình thường giữa nam nữ với nhau là không để họ tuỳ tiện tiếp xúc, hơn nữa là còn ít tuổi, càng không cho phép kết bạn nam nữ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2007)

“Các đệ tử Đại Pháp khác cũng phải chú ý đến việc này.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2007)

Tôi hiểu được rằng nam nữ không được tùy tiện tiếp xúc với nhau. Tình bạn giữa nam và nữ là quan niệm lệch lạc của thời đại ngày nay. Người xưa dạy rằng nam nữ không được trực tiếp đưa đồ cho nhau.

Tôi ngộ ra rằng thực ra việc học viên nam và học viên nữ giao đồ cho nhau trong thời gian dài thế này và còn dành thời gian ngồi nói chuyện riêng với nhau là không chính; nó không phù hợp với văn hoá truyền thống. Các vị Thần nhìn thấy rất rõ. Nó cũng có thể khiến cho người khác hiểu lầm và hình thành những ấn tượng tiêu cực về Đại Pháp.

Người xưa dạy rằng nam nữ nên thận trọng trong giao tiếp và họ không nên ở một mình cùng nhau. Nếu tôi là vợ học viên A, thì tôi sẽ cảm thấy thế nào khi nhìn thấy chồng mình đang ngồi với người phụ nữ khác trong phòng tối? Điều này không phải sẽ gây ra hiểu lầm sao? Chẳng phải tôi đã vô tình làm tổn hại vợ của học viên A sao?

Tôi ngộ ra rằng chúng ta đang trong quá trình tu luyện chính Pháp và được giao nhiệm vụ cứu độ chúng sinh. Chúng ta phải chân chính đi trên con đường của mình và làm mọi việc trước tiên phải nghĩ cho người khác để họ có thể hiểu chúng ta và tiếp nhận Đại Pháp. Nếu không, chúng ta có thể đẩy mọi người ra xa.

Hơn nữa, chúng ta đang tu luyện giữa người thường và vẫn còn có những tư tưởng người thường. Nếu chúng ta không đi đúng con đường của mình và cư xử không chính trên phương diện này, cực thế lực có thể lợi dụng sơ hở của chúng ta, tăng cường chấp trước vào tình, và sắc dục của chúng ta.

Tôi tiếp tục hướng nội và phát hiện ra rằng, vì học viên A đã đích thân tham dự các buổi giảng Pháp của Sư phụ, anh ấy có niềm tin vững chắc và hiểu rõ về Pháp, nên tôi đã ghen tị và tin anh ấy, đồng thời có cảm giác tốt về anh. Chẳng phải ghen tị và cảm giác tốt về ai đó là tình hay sao? Chẳng phải ngưỡng mộ người khác giới cũng là chấp trước vào tình hay sao?

Sự cố này là một gậy cảnh tỉnh đối với tôi. Tôi liền lập tức chia sẻ thể ngộ của mình với học viên A và đề nghị rằng tôi sẽ không tiếp xúc với anh khi ở một mình. Tôi đã sắp xếp để các học viên khác nhận Tuần báo Minh Huệ và các tài liệu khác để chuyển cho anh trong tương lai.

Kể từ đó, tôi bắt đầu chú ý hơn trong chuyện này và tránh tiếp xúc với học viên nam một mình. Khi gặp họ, tôi nhất quyết phải có thêm người thứ ba. Tôi tổ chức một nhóm học Pháp ở nhà mình và những người đến bao gồm cả những học viên nam. Sau sự việc này, tôi ngưng mời học viên nam, vì tôi là phụ nữ đơn thân.

Giữa người thân trong gia đình: Có sự khác biệt giữa nam và nữ

Sau đó, tôi tìm được một công việc tại một công ty tư nhân. Một ngày nọ, một sinh viên tốt nghiệp đại học được tuyển dụng và cậu này có cùng họ với tôi. Sau khi nói chuyện một hồi, tôi biết được rằng cậu ấy là cháu trai của tôi và là người cùng quê với tôi. Tôi đã giảng chân tướng cho cậu ấy và thành công trong việc thuyết phục cậu ấy làm tam thoái.

Vợ của chủ công ty và tôi cùng tuổi với nhau, nhưng cháu trai của tôi gọi cô ấy bằng “chị” vì điều đó khiến cô ấy cảm thấy trẻ trung và cô ấy thích được xưng hô như vậy.

Một ngày kia, cháu của tôi nói riêng với tôi rằng, cháu cũng muốn gọi tôi bằng “chị” khi ở trong công ty hoặc khi có mặt vợ ông chủ. Tôi choáng váng và nghĩ rằng điều đó không phù hợp, nhưng tôi không dám từ chối, vì nghĩ rằng cháu có thể khiến vợ của ông chủ cảm thấy xấu hổ nếu gọi tôi bằng dì, mặc dù cháu có thể gọi tôi bằng tên hiệu.

Vào một hôm cuối tuần, tôi chuẩn bị vài món ăn và mời cháu tới nhà dùng bữa tối. Sau khi cháu ra về tôi đột nhiên phát sốt. Đã lâu lắm rồi tôi không bị sốt, vì vậy tôi nhận ra chắc hẳn phải có gì đó không ổn trong tu luyện của mình.

Tôi hướng nội và nhận ra tôi không nên mời cháu trai đến nhà. Người xưa dạy rằng “nam nữ thụ thụ bất thân”, họ không nên ở riêng với nhau. Tôi vẫn còn độc thân. Mặc dù cháu là người nhà, nhưng ở một mình với nhau vẫn không thích hợp, ngoài ra, nó có thể làm nảy sinh tình và gây ra tin đồn.

Tôi nhận ra rằng, là học viên, tôi phải nghiêm khắc với chính mình, đặc biệt là khi có liên quan đến sắc dục. Tôi nhận ra mình cần phải tránh cung cấp môi trường cho các chấp trước sinh sôi nảy nở và tạo cơ hội cho tà ác lợi dụng.

Tôi hướng nội và học Pháp một cách cẩn thận, phát chính niệm, và cơn sốt cũng nhanh chóng biến mất.

Một ngày nọ, từ “loạn luân” đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi và khiến tôi giật mình.

Sư phụ giảng:

“Quan niệm đã cải biến rồi thì sẽ dùng tư tưởng mà văn hoá của tà đảng nhồi nhét vào để xét vấn đề. Hoàn toàn từ bỏ lý niệm của con người và văn hoá con người thì chính là sinh mệnh biến dị, là trong phạm vi bị đào thải. Lịch sử văn minh năm nghìn năm của Trung Quốc, đã đặt định hết thảy văn hoá và hành vi tư tưởng của con người, hơn nữa là Thần đã tạo ra hết thảy một cách có hệ thống; nhưng lại bị tà đảng mà Cựu thế lực nâng đỡ chà đạp rồi, phá hoại rồi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2007)

“Đáng bi [thương] nhất chính là những người trẻ tuổi hiện đại, hoàn toàn bị ý thức của tà đảng Trung Cộng hiện đại nhồi nhét vào, lại còn cảm thấy như bản thân thật xuất sắc, rằng cái gì cũng thấu tỏ rồi; họ nhầm lẫn cho rằng [hiện] tượng loạn [trong] quan hệ con người, [trong] quan niệm [về] giá trị, và đạo đức luân thường của con người —vốn đã bị tà đảng Trung Cộng phá hoại một cách có mục đích— là trạng thái nhất quán của nhân loại trong lịch sử, là bản năng của nhân loại.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2007)

Tôi ngộ được rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những đệ tử Đại Pháp trợ Sư chính Pháp. Qua chính hành của mình, chúng ta chính lại những thứ bất chính, ngăn chặn và chấm dứt sự suy đồi của thế giới.

Việc cháu trai của tôi gọi tôi bằng “chị” là không phù hợp với các giá trị truyền thống và trái với luân thường đạo lý cổ xưa. Đạo đức và luân lý trên thế gian là do Thần quy định, vi phạm luân thường đạo lý là loạn luân, là biến dị, thần sẽ tiêu hủy sinh mệnh như vậy.

Làm thế nào tôi có thể chấp nhận hành vi không đúng đắn này? Cựu thế lực đang cố gắng khiến tôi chấp nhận những quan niệm biến dị của chúng trong khi tôi không chú ý và sau đó lấy đó làm cái cớ để hủy hoại tôi.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi! Tu luyện là cực kỳ nghiêm túc. Tôi phải nghiêm khắc với mọi suy nghĩ, lời nói và hành động của mình.

Sau đó cháu trai của tôi được chỉ định làm hỗ trợ kỹ thuật ở một thành phố khác.

Giữa đồng nghiệp: Có sự khác biệt giữa nam và nữ

Năm 2014, trong lúc đang dọn dẹp và lau chùi tôi phát hiện thấy trong thùng rác có một đôi dép da trông còn tốt. Nghĩ thấy vứt đi thế này thật là lãng phí, nên tôi đã nhặt nó lên và đưa cho một đồng nghiệp nam. Sau đó tôi giảng chân tướng cho anh này và giúp anh làm tam thoái.

Một ngày kia, có một phụ nữ đến đơn vị của tôi để tìm một đồng nghiệp nhưng không tìm được. Cô này phàn với tôi rằng có người đã ám chỉ cô như một “chiếc giày hỏng” (người phụ nữ không ra gì). Sau khi cô đi khỏi tôi nghĩ: “Tại sao mình lại nghe được điều này? Mình lại làm gì không đúng sao?” Sau đó tôi nhớ ra đôi dép da và nhận ra cách tôi xử lý tình huống về đôi dép da là không phù hợp.

Sư phụ giảng:

“Chuyên hành thiện sự hài thị vi”

(Vô vi, Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

“Chuyên làm về việc thiện vẫn là [hữu] vi”

“Đệ tử: Chúng con làm kênh thông tấn có rất nhiều đệ tử trẻ tuổi; vì mức độ nắm vững đối với quan hệ nam nữ không được tốt, mang đến dao động rất lớn cho việc tu luyện bản thân và hoàn cảnh chung quanh.

Sư phụ: Việc này cần phải hết sức chú ý. Đệ tử Đại Pháp chư vị về phương diện này mà làm không tốt, không vượt qua quan [ải] này cho tốt, con đường của bản thân mà đi không tốt, [thì] tự bôi nhọ mình, cũng khiến đệ tử Đại Pháp chỉnh thể bị bôi nhọ.” (Giảng Pháp tại hội thảo luận Đài Truyền hình Tân Đường Nhân năm 2009)

Tôi ngộ ra rằng, mặc dù các học viên chúng ta đều là những người thiện tâm, nhưng họ không nên làm điều đó. Người xưa dạy rằng nam nữ phải thận trọng trong tiếp xúc và không được tự tay đưa đồ cho nhau. Cách tôi xử lý tình huống vừa rồi là không phù hợp và có thể khiến người khác hiểu lầm.

Tôi nhận ra hành vi của mình không phù hợp với phép lịch sự và tôi đã không đi đúng con đường của mình. Chẳng trách đồng nghiệp của tôi thường tìm cơ hội để nói chuyện với tôi trong giờ giải lao. Tất cả là do tôi đã làm sai.

Tôi hướng nội và tìm ra nguyên nhân sâu xa của vấn đề này là vì tư lợi. Chẳng phải suy nghĩ “thật lãng phí” của tôi là chấp trước vào lợi ích vật chất sao? Không mất thì không được. Trên bề mặt, anh ta có được đôi dép miễn phí là tốt, nhưng thực ra, anh ấy phải đổi đức của mình để có chúng. Tôi đã xử lý vấn đề này theo quan niệm của người thường, do vậy tôi đã tự chiêu mời rắc rối.

Kể từ đó trở đi, tôi gom quần áo và những món đồ tìm được rồi đặt chúng thành đống và mời các đồng nghiệp đến chọn những thứ họ muốn. Và tôi đem những đồ còn lại đi tặng.

Giữa bạn bè: Có sự khác biệt giữa nam và nữ

Vào một đêm nọ tôi có một giấc mơ rất sống động. Tôi trông thấy một người nam và một người nữ. Người phụ nữ cầm trên hai tay hai bát thức ăn và đưa một bát cho người đàn ông. Tôi lớn tiếng nói: “Hai người này hẳn phải có quan hệ!” Tôi thức dậy ngay sau khi nói điều đó.

Tôi nghĩ: “Vậy thì khi một người nam và một người nữ ăn cùng với nhau, người khác sẽ nghĩ rằng họ đang hẹn hò. Điều này rất nghiêm trọng, tại sao trước đây tôi không nhìn thấy nó? Nó đang cố gắng nói với tôi điều gì? Có phải tôi đã làm sai gì đó mà không nhận ra?”

Tôi nhớ vào năm 2017, tôi đã sửa sang lại căn nhà của mình. Vì ga và điện nước trong nhà của tôi đã cắt, nên tôi phải ra ngoài ăn. Trong hai ngày, chỉ có một người đàn ông ở đó làm việc. Vì lòng tốt, tôi đưa từng người đi ăn trưa.

Trong suy nghĩ của tôi, cả hai người đều là những người có duyên, tiếp nhận Đại Pháp, và đồng ý làm tam thoái. Tôi muốn đối xử tốt với họ và lưu lại cho họ ấn tượng tốt. Bây giờ tôi biết đó là chấp trước vào danh.

Sư phụ giảng:

“… ôm chí lớn mà không quên tiểu tiết” (Thánh giả, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

“cựu thế lực, cựu vũ trụ coi điều gì là nặng nhất? Chính là ‘sắc’, sự không ý tứ giữa nam nữ, đó là thứ được xét là nặng nhất.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles năm 2006)

Tôi nhận ra nó không phù hợp vì tôi đã truy cầu. Trên thực tế, tôi có thể cho họ tiền và bảo họ tự ra ngoài ăn trưa.

Hướng nội sâu hơn, tôi nhớ lại rằng khi làm việc trong các công ty liên doanh và tư nhân, tôi đã ngồi ăn một mình với các đồng nghiệp nam trong nhà ăn hoặc nhà hàng. Bây giờ tôi cũng nhận ra rằng điều đó là không phù hợp.

Tôi tự hỏi tại sao mình lại bị khảo nghiệm về phương diện nam nữ hết lần này đến lần khác. Qua việc học Pháp và đọc các bài chia sẻ trên Minh Huệ, tôi nhận ra nguyên nhân sâu xa là, trước khi bắt đầu tu luyện, tôi đã chịu ảnh hưởng của các quan niệm hiện đại lệch lạc. Tôi không biết hoặc không chú ý đến các nghi thức truyền thống giữa nam và nữ, và có xu hướng làm bất cứ điều gì mình muốn.

Ví dụ như, tôi đã sống với chồng mình trước khi chúng tôi kết hôn. Sau khi chúng tôi ly hôn, tôi bị “chuyển hóa” trong trại lao động và muốn tái hôn với chồng cũ. Một lần nữa tôi lại sống với anh ấy mà không tái hôn.

Sau khi tiếp tục tu luyện, tôi đã chú ý nhiều hơn đến việc loại bỏ chấp trước sắc dục. Tôi đã vạch trần những việc làm sai trái của mình cho các đồng tu của mình nghe, nhưng tôi đã không đào sâu hơn để xác định nguyên nhân gốc rễ, đó là tư tưởng bất chính và quan niệm bại hoại.

Tôi đã không tận dụng cơ hội để cải biến quan niệm con người của mình hoặc phát chính niệm để loại bỏ phần còn lại của những quan niệm bại hoại này, vì vậy mà chúng vẫn tồn tại trong trường không gian của tôi. Khi viết ra điều này, tôi muốn phơi bày chúng và giải thể chúng hoàn toàn.

Mặc dù tôi đã chú ý đến việc loại bỏ chấp trước vào sắc dục trong tu luyện của mình, nhưng càng tu luyện lên cao thì yêu cầu càng khắt khe hơn và càng khó phát hiện ra biểu hiện của sắc dục.

Sắc dục không chỉ dừng lại ở mối quan hệ bất chính giữa nam và nữ. Thích nhìn nam nữ đẹp, thích quần áo và mỹ phẩm, có cách nghĩ về người khác giới tốt như thế nào — đôi khi ngay cả một ý nghĩ, một cử chỉ hoặc một cái nhìn bất chính cũng phản ánh chấp trước sắc dục, điều này có thể phát hiện qua hướng nội cẩn thận.

Làm cách nào để loại bỏ chấp trước nếu chúng ta không nhận ra nó? Đây là lý do tại sao điều quan trọng là phải học Pháp cho thật tốt.

Theo thể ngộ của tôi, chừng nào chúng ta còn chưa tu luyện xong, thì chúng ta vẫn ở trong thế giới con người và đắm chìm trong tình. Ở đâu có tình thì ở đó có dục.

Phần đã tu luyện xong của chúng đã được tách ra nhưng phần còn lại vẫn cần phải tu luyện.

Khi vượt qua một khảo nghiệm sắc dục, một thời gian sau, tôi lại bị khảo nghiệm lại. Vì vậy, trong khi loại bỏ chấp trước vào sắc dục, chúng ta không được lơ là trong các giao tiếp giữa nam và nữ. Chúng ta phải nghiêm khắc với chính mình.

Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/5/432205.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/25/196310.html

Đăng ngày 10-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share