Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở miền Nam Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 04-05-2021] Là một người đã phải nằm liệt giường trong nhiều năm và sinh mệnh đã cận kề cái chết, tôi đã bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chỉ ba tuần sau đó, vào tháng 4 năm 1997, sức khoẻ của tôi đã hồi phục. Gia đình tôi vô cùng vui mừng. Chồng tôi nói với mọi người mà ông ấy gặp: “Pháp Luân Đại Pháp là một môn tập thần kỳ, nó đã cứu sống người vợ sắp chết của tôi.”

Sau khi nghe câu chuyện của tôi, nhiều người hàng xóm và người dân trong làng đã đến nhà tôi để học Pháp. Sau đó tôi bắt đầu trở thành phụ đạo viên và nhà tôi trở thành điểm luyện công. Đầu tiên, một vài người tới tham gia luyện công và học Pháp, sau đó, có khoảng 20 đến 30 người tham gia. Rồi sau đó số người tham gia đã tăng lên 30, rồi 40. Đỉnh điểm nhất có lúc 50 đến 60 người đến nhà tôi học Pháp và luyện công.

Khi có quá nhiều người đến và không còn đủ chỗ đứng trong phòng, chúng tôi đã ra ngoài sân để tập. Sau đó một học viên khác đã thiết lập một điểm luyện công tại nhà anh ấy, và có khoảng 20 người chuyển sang bên đó.

Tác dụng thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp trong việc chữa bệnh và giúp mọi người khoẻ mạnh đã lan ra khắp ngôi làng nhỏ với khoảng 100 hộ gia đình. Nhiều người từ những ngôi làng khác và thị trấn khác cũng tới nhà tôi học Pháp. Một số người ốm nặng thậm chí cũng đến và ở lại nhà tôi.

Khi phụ đạo viên tổ chức bật video 9 bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí ở nhà tôi, hơn 30 người đã tới tham gia. Một lần có trên 20 người đến từ một ngôi làng khác đến tìm Pháp, họ đã ngồi chật kín các căn phòng ở nhà tôi.

Sư phụ từ bi đã mang ánh hào quang của Đại Pháp vũ trụ chiếu khắp thế gian. Tất cả chúng sinh trên khắp thế giới đều nhận được ân trạch cứu độ từ bi của Ngài. Chỉ trong vòng hai năm, Pháp Luân Đại Pháp đã cắm rễ trong tâm của những cư dân địa phương chúng tôi. Hồi đó tôi bận rộn cả ngày trong việc quảng bá Đại Pháp và tôi cảm thấy vui mừng, cuộc sống của tôi tràn ngập ánh sáng.

Lúc mới bắt đầu tu luyện, mỗi khi hết mùa thu hoạch, tôi lại được Sư phụ giúp tịnh hoá thân thể. Vì có quá nhiều nghiệp lực đã tích tụ trên thân, nên tôi chỉ nằm trên giường mà không thể đứng dậy trong quá trình tịnh hoá. Chồng tôi phải giúp tôi nấu ăn và đỡ tôi ngồi dậy để ăn. Trong khi tôi đang chịu nỗi đau tột cùng, chồng tôi, không phải người tu luyện, đã vô cùng lo lắng, ông ấy đã chăm sóc tôi bất kể ngày đêm. Anh ấy cũng bảo hai đứa con cùng chăm sóc tôi. Con gái tôi, cũng là một học viên, nói với bố: “Mẹ sẽ ổn thôi, Sư phụ đang giúp mẹ con tiêu bỏ nghiệp lực.”

Mỗi khi tôi trải qua quá trình tiêu nghiệp, cho dù đau đớn như thế nào, tôi vẫn giữ niềm tin vững vàng vào Sư phụ và Đại Pháp. Sau đó, chỉ trong một thời gian ngắn, tôi đã bình phục. Tôi biết rằng Sư phụ đã giúp tôi tịnh hoá thân thể.

Sau khi tôi tu luyện được một tháng, Sư phụ đã khai mở thiên mục cho tôi và tôi có thể nhìn thấy cảnh tượng ở các không gian khác. Khi tôi trải qua quá trình tiêu nghiệp, cho dù mắt đang mở hay nhắm, tôi vẫn có thể nhìn thấy những dãy núi hùng vĩ, những chú chim hay bông hoa ở không gian khác cũng như nhiều cảnh tượng kỳ diệu và phi thường mà không diễn tả thành lời. Nhìn thấy những cảnh tượng không tồn tại ở thế gian con người, lòng tin của tôi vào Đại Pháp đã được củng cố và giúp tôi đột phá qua hết khổ nạn này đến khổ nạn khác.

Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi vẫn tiếp tục được tịnh hoá thân thể từ hai đến năm lần mỗi năm. Mỗi lần như vậy tôi đều không thể ngồi dậy khỏi giường và đều cần gia đình chăm sóc tôi.

Vào mùa đông năm 2002, tôi sống trôi giạt ở khắp nơi, ở cùng với một đồng tu tên là Kim. Khi đó nghiệp bệnh của tôi lại bùng phát, chỉ có thể dựa vào sự chăm sóc của đồng tu. Cô ấy rất bận rộn làm các việc chứng thực Pháp mỗi ngày. Đôi khi cô ấy vè nhà trễ, trong khi tôi nằm trên giường cả ngày và ngủ. Mỗi lần thức dậy tôi nhìn thấy vô số Pháp Luân đang xoay tròn trước mặt tôi và rơi xuống như những bông tuyết. Nhìn thấy nhiều Pháp Luân cũng đã thúc đẩy tín tâm trong tôi và tôi tin rằng tôi sẽ từ từ hồi phục và có thể tự nấu nướng.

Trong suốt quá trình đó, tôi đã buông lỏng việc học Pháp. Mặc dù tôi nhìn thấy Pháp Luân mỗi ngày, nhưng sâu trong tâm tôi vẫn không cảm thấy yên ổn. Những suy nghĩ như “mình sắp chết” hoặc “mình không thể sống sót” thường tới can nhiễu tôi. Tôi thiếu chính niệm và ngộ tính cũng rất kém. Nhưng Sư phụ đã không bỏ rơi tôi, thay vào đó Ngài đã bảo hộ tôi. Một tháng sau, tôi đã hoàn toàn hồi phục. Sư phụ đã cho tôi một cuộc đời mới.

Vào mùa đông năm 2012, vì xảy ra những vấn đề trong gia đình, chấp trước của tôi lại bị phóng đại lên và tôi đã cư xử như một người thường. cựu thế lực đã lợi dụng cơ hội đó và tôi lại bị nghiệp bệnh. Hơi thở của tôi rất yếu và thường ngủ suốt cả ngày. Tôi nhìn thấy một con quỷ đang bay trước mắt mình. Tôi đã phát chính niệm loại trừ nó. Nó đã bỏ chạy nhưng sau đó lại quay lại. Tôi lại tiếp tục phát chính niệm.

Cuối cũng con quái vật cũng bị tiêu diệt. Nhưng hơi thở của tôi vẫn rất khó khăn, đặc biệt vào buổi tối. Có lúc cảm giác tôi gần như đã tắt thở. Ngay sau đó tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ: “Xin Sư phụ hãy giúp đệ tử, xin Ngài hãy giúp đệ tử.” Ngay lập tức, tôi đã có thể thở trở lại.

Sau 12 ngày, tôi vẫn ở bên bên bờ vực sống chết. Chồng tôi rất sợ hãi. Ông ấy cố gắng thuyết phục tôi tới bệnh viện nhưng tôi đã từ chối. Con trai tôi cũng vậy, nhưng tôi khăng khăng nói rằng mình vẫn ổn. Khi chồng tôi thúc giục tôi một lần nữa, tôi nói với ông ấy: “Tôi giao phó toàn bộ sinh mệnh của mình cho Sư phụ.” Khi ông ấy thấy sự kiên quyết của tôi ông ấy đã không ép tôi nữa. Tuy nhiên chồng và con trai tôi vẫn rất lo sợ rằng tôi sẽ chết. Một tháng sau đó, tôi lại hồi phục một cách thần kỳ. Một lần nữa, Sư phụ lại cho tôi một cuộc đời mới.

Con trai tôi đã ly dị vào mùa xuân năm 2018. Vợ cũ của cháu mang cháu trai tôi đi theo. Điều này đã đả kích chồng tôi rất mạnh tới mức ông thường xuyên nổi cáu với tôi. Điều này đã khiến tôi phải chịu đựng sự thống khổ về tinh thần.

Cuối năm chồng tôi đổ bệnh và tôi rất lo lắng cho ông ấy. Chấp trước của tôi lại nổi lên, tôi lại bị cựu thế lực dùi vào chấp trước và có biểu hiện nghiệp bệnh.

Mười ngày sau, chồng tôi đã khoẻ lại nhưng tôi lại yếu đi nhiều. Tôi luôn luôn bị khó thở. Tôi không thể nằm xuống và phải dựa vào tường. Khi tinh thần không thể khởi lên được, tôi chỉ có thể nhẩm niệm Pháp và duy trì phát chính niệm vào bốn khung giờ mỗi ngày và tiếp tục ngồi đả toạ. Thời gian đó tôi đã mất vị giác. Tôi uống nước mà cảm thấy đắng như uống thuốc.

Tôi trở nên rất yếu ớt. Khi nhắm mắt, tôi nhìn thấy các vị Thần ở không gian khác tới nói chuyện với tôi. Ngay tức thì tôi mở mắt, tôi nhận ra đó là an bài của cựu thế lực. Một lần, tôi cảnh báo một vị Thần và nói: “ Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.” Kể từ đó, tôi không còn nhìn thấy những vị Thần đó nữa.

Hai tuần sau đó, tôi vẫn không thể nằm xuống. Sau đó tôi cầu xin Sư phụ giúp, và tôi đã có thể nằm xuống và nghỉ ngơi một lúc. Một lần, sau khi tôi đi ngủ, tôi bắt đầu chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Trong khi niệm, tôi đã ngủ thiếp đi. Tôi thật sự cảm nhận được sự thần kỳ của việc nhẩm niệm 9 chữ chân ngôn này.

Kể từ đó, tôi bắt đầu nhẩm niệm 9 chữ chân ngôn đó mỗi ngày. Kết quả rất tốt, tôi đã có thể ngủ và có thể ăn, uống nước không còn thấy đắng. Đến lúc tôi bình phục, quá trình tiêu nghiệp đã kéo dài 6 tuần. Không một ai trong gia đình nghĩ tôi có thể sống sót. Các đệ tử Đại Pháp xung quanh rất lo lắng cho tôi. Tôi cũng cảm thấy lo lắng, nhưng rốt cuộc một lần nữa Sư phụ lại cứu tôi thoát chết.

Hai năm đã trôi qua và tôi không có một triệu chứng nghiệp bệnh nào. Làm thế nào mà tôi đã có thể bước đi tốt hơn như vậy trên con đường tu luyện? Sức mạnh nào đã tiêu trừ những nghiệp bệnh do cựu thế lực an bài? Tất nhiên tất cả đều nhờ có Sư phụ và Đại Pháp.

Trong suốt hai năm đó, tôi đã học Pháp mỗi khi có thời gian. Tôi nghe các bài chia sẻ trên Minh Huệ Net trong khi làm việc trên đồng hoặc làm việc nhà, điều đó đã khích lệ tôi học Pháp. Chính niệm của tôi trở nên mạnh mẽ hơn và tôi hoàn toàn dung nhập trong Pháp. Do đó Pháp của Sư phụ đã tiến nhập vào nơi vi quan trong sinh mệnh của tôi. Khi tôi không thể ngộ được, Pháp sẽ điểm hoá cho tôi.

Tôi đứng trước Pháp tượng của Sư phụ và cung kính thắp ba cây nhang, cúi lạy ba lần để tỏ lòng thành kính trước sự cứu độ từ bi của Sư phụ. Tôi biết thậm chí có bái lạy 3.000 lần hoặc thậm chí 30.000 lần cũng không thể báo đáp ơn cứu độ từ bi của Sư phụ đã dành cho đệ tử. Tôi biết rằng Sư phụ không cần bất cứ thứ gì từ chúng ta – chỉ cần chúng ta tín tâm vào Ngài và Đại Pháp.

Vậy “thật sự tín Sư tín Pháp là gì?“ Thể ngộ cá nhân của tôi là chúng ta cần làm những việc mà Sư phụ yêu cầu chúng ta làm.

Những năm gần đây, trong quá trình tu luyện trong Chính Pháp, không phải mọi thứ lúc nào cũng suôn sẻ với tôi. Cựu thế lực can nhiễu tôi khi chấp trước của tôi nổi lên. Ví dụ như, khi tôi có ý định đi ra ngoài cứu người, chúng tạo ra một cảnh tượng tà ác diễn ra trong giấc mơ. Chúng khiến tôi nhìn thấy cảnh mình gặp nguy hiểm, bị tà ác truy bắt, điều này tới để khiến tôi sợ hãi. Thậm chí sau khi tỉnh giấc, tôi vẫn còn bị ảnh hưởng bởi những cảnh tượng đó. Vì vậy, mỗi lần tôi ra ngoài giảng chân tướng về Đại Pháp, tôi luôn cầu xin Sư phụ giúp đỡ gia trì chính niệm. Bởi vì Sư phụ luôn ở bên cạnh bảo vệ tôi, nên mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.

Thỉnh thoảng, khi tôi sẵn sàng ra ngoài và phát tài liệu Đại Pháp, tôi bất ngờ cảm thấy khó thở và bắt đầu ho. Nhưng tôi đã bỏ qua và vẫn bước ra ngoài. Khi tôi chạy xe đạp điện trên đường, bầu trời đầy những Pháp Luân và còn có Long Thần xuất hiện bảo vệ tôi trên suốt đoạn đường. Sau đó, các triệu chứng nghiệp bệnh của tôi đã biến mất hoàn toàn.

Trên con đường tu luyện của mình, con ma bệnh ho đã không chịu buông tha tôi và thường tấn công tôi. Thông qua việc học Pháp sâu sắc, tôi đã nhìn thấu được âm mưu của cựu thế lực. Tôi không để những thứ đó lưu lại trong tâm mình vì tôi tin rằng đệ tử Đại Pháp chúng ta không có bệnh. Vì vậy, tôi vẫn làm những việc mình cần phải làm.

Ví dụ, bất cứ khi nào tôi bị sốt, bị ho rất nặng hoặc khó thở, tôi đều học Pháp, phát chính niệm và luyện công như bình thường. Khi các đồng tu bảo tôi cung cấp tài liệu giảng chân tướng, tôi đã làm các cuốn sách nhỏ như thường lệ. Tôi cũng thực hiện các công việc thường lệ khác như biên tập các bài báo.

Tôi nhớ lại những lời mà Sư phụ đã giảng:

‘….chính niệm chính hành’ (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Do đó, tất cả các triệu chứng nghiệp bệnh đã biến mất và cuối cùng tôi đã có thể vượt qua được ma nạn trường kỳ này.

Tôi đã nhận ra bài học giáo huấn, chính là: Khi tôi cố gắng vượt qua những khổ nạn do cựu thế lực gây ra, tôi đã không coi bản thân là một người tu luyện. Khi tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi bắt đầu cầu xin Sư phụ để Ngài chịu đựng thay cho tôi. Một nguyên nhân sâu xa khác của vấn đề là do tôi chưa đủ tín Sư tín Pháp. Nghĩ đến điều này, tôi cảm thấy rất hối hận.

Con xin cảm tạ Sư tôn đã dẫn dắt con vượt qua ma nạn nhờ sự tín Sư tín Pháp.

Do tầng thứ có hạn, mong các đồng tu từ bi chỉ ra những điều chưa phù hợp.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/4/421791.html

Bản tiếng Anh https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/7/193588.html

Đăng ngày 08-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share