Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-08-2021] Hồi năm ngoái vào một tối nọ tôi đi thăm một người bạn đồng tu Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi rời khỏi nhà của cô ấy, tôi băng qua đường. Tôi nhìn sang trái trước khi băng qua đường và chỉ thấy có một chiếc xe đang chạy tới, nhưng nó còn đang ở rất xa. Tôi bắt đầu băng qua đường trên chiếc xe đạp.

Khi tôi gần tới lề đường bên kia, thì một chiếc ô-tô khác bất ngờ vượt qua chiếc ô-tô mà tôi nhìn thấy và tông thẳng vào xe đạp của tôi. Nó lao thẳng vào bánh sau của chiếc xe đạp, đâm “rầm” một tiếng.

Chiếc xe đạp của tôi rung lắc dữ dội và tôi ngã xuống đất. Tôi không cảm thấy mình bị chấn thương và đã đứng dậy ngay. Tôi biết Sư phụ (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã bảo hộ tôi. Tôi dựng chiếc xe đạp lên và cố gắng đẩy nó đi nhưng nó không di chuyển. Tôi muốn dựng đứng chiếc xe đạp bằng cái chân chống, nhưng nó đã bay đâu mất.

Người lái xe vội lao tới sau khi tấp xe của anh vào bên lề. Người này là một thanh niên trẻ. Nhìn chiếc xe đạp biến dạng của tôi, cậu ấy sợ hãi. Cậu nói: “Hãy để cháu đưa bác đến bệnh viện kiểm tra. Lỗi là do cháu, cháu đã lái xe quá nhanh.”

Một bà lớn tuổi ở hiện trường nói với tôi: “Cô cần đến bệnh viện để kiểm tra thử xem có bị sao không.”

Tôi nói với cả hai: “Không sao. Tôi không cần đến bệnh viện đâu. Hôm nay cậu đã gặp một học viên Pháp Luân Đại Pháp, và Sư phụ của tôi đã bảo vệ tôi. Nếu tôi là một người thường và không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì chắc tôi đã gặp rắc rối lớn rồi. Và cậu sẽ tốn rất nhiều tiền để đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra, và tình hình có thể còn tồi tệ hơn nhiều.”

Người phụ nữ lớn tuổi cũng nói với chàng thanh niên trẻ tuổi rằng: “Cháu may mắn đấy, cô ấy là một người tốt. Thật tốt vì cô ấy không bị thương.” Tôi nhân cơ hội này nói cho bà nghe về Pháp Luân Đại Pháp.

Sau đó tôi hỏi chàng thanh niên trẻ tuổi xem cậu ấy có thể chở tôi về nhà được không. Cậu ấy liền lập tức bỏ chiếc xe đạp của tôi vào thùng xe của mình.

Một cô gái trẻ đứng kế bên không nói lời nào. Có vẻ cô này là bạn gái của cậu thanh niên. Sau khi tôi lên xe, cô ấy cũng lên xe, nhưng vẫn giữ im lặng. Tôi có thể thấy rằng cô ấy đang e ngại. Nên tôi nói với họ: “Tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi trở thành người tốt chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và quan tâm đến người khác trên mọi phương diện. Đừng lo lắng quá, tôi sẽ không tống tiền các vị đâu.”

Cô gái trẻ nói: “Cảm ơn dì [một thuật ngữ được sử dụng khi thể hiện sự tôn trọng với ai đó]. Anh ấy lái xe quá nhanh. Nếu anh ấy tông vào người khác, hậu quả có lẽ sẽ vô cùng thảm khốc.”

Tôi nói cho họ nghe thêm về Pháp Luân Đại Pháp và cả hai đều đồng ý làm tam thoái. Chàng thanh niên lại một lần nữa cảm ơn tôi và luôn miệng nói: “Dì là người tốt.”

Tôi nghĩ sau khi về đến nhà tôi sẽ không thể sửa được chiếc xe đạp nên hỏi cậu thanh niên rằng: “Gần đây có tiệm sửa xe đạp không? Tôi muốn để chiếc xe đạp ở đó để cho họ sửa.”

Cậu ấy trả lời: “Có một tiệm gần khu nhà cháu. Sáng mai cháu sẽ nói với ông chủ tiệm nhờ ông sửa cho dì. Dì không cần phải lo lắng đâu. Dì có thể đến đó để lấy lại xe sau vài ngày. Cháu sẽ mang chiếc xe đến tiệm để sửa.” Sau đó cậu ấy đã đưa tôi về nhà.

Hai ngày sau tôi đến tiệm sửa xe để hỏi thăm về chiếc xe đạp của mình. Người chủ tiệm nói: “Khung của chiếc xe đạp bị cong rất nặng nên không thể sửa được. Thật thần kỳ khi dì không bị thương”.

Tôi nói với người chủ tiệm cùng những người khác ở đó về Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả họ đều cho rằng thật không thể tin được là chiếc xe đạp của tôi bị dập nát rất nặng nhưng tôi vẫn bình an vô sự. Họ thừa nhận rằng Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời và thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Họ đã chọn cho mình một tương lai tươi sáng.

Tôi rất thích chiếc xe đạp này. Tôi đã dùng nó đi đến các khu dân cư và tòa nhà khác nhau để tặng tài liệu Đại Pháp. Kể từ khi đại dịch vi-rút Trung Cộng (Corona Virus) bùng phát, tôi đã dùng nó đi đến nhiều nơi hơn để giảng chân tướng. Chiếc xe đạp rất chắc chắn và êm. Nó đã giúp tôi rất nhiều và đã chịu đựng rất nhiều vì sự an toàn của tôi. Tôi nghĩ: “Vì nó không còn sửa được nữa, có lẽ mình chỉ có thể để nó lại cho tiệm sửa xe.”

Ba ngày sau, tôi quay lại tiệm sửa xe một lần nữa. Lúc đầu tôi không nhìn thấy chiếc xe đạp, nhưng khi đi vào trong tiệm thì tôi trông thấy nó đã được sửa. Người chủ tiệm nói: “Ba thanh niên đã cố gắng hết sức và giúp tôi nắn lại cái khung. Dì may mắn lắm đó. Tôi không nghĩ là có thể sửa được nó.”

Tôi nói: “Cảm ơn anh. Chúng tôi được Đại Pháp ban phước. Đại Pháp thật tuyệt vời!”

Anh ấy gật đầu: “Vâng, nó thực sự tuyệt vời!”

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/15/427518.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/13/195050.html

Đăng ngày 31-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share