Theo một học viên Đại Pháp tại Giai Mộc Tư

[MINH HUỆ 6-9-2010] Tôi còn nhớ khi tôi còn nhỏ tôi mơ mộng rất nhiều. Thường các giấc mộng của tôi xoay quanh hình ảnh một vị thầy với uy lực vô biên, thật là tuyệt biết bao nhiêu. Khi có nạn, thầy tôi sẽ đến, ngồi trên đám mây, khi tôi kêu cầu cứu. Cái ý tưởng này ở mãi trong tôi cho đến khi tôi gặp Sư phụ Lý. Lúc bấy giờ tôi biết giấc mộng của tôi cuối cùng đã thành sự thật. Đó là giây phút hạnh phúc nhất trong đời tôi.

Lúc đầu tôi cảm thấy đặc biệt tốt khi tôi nghe đến tên “Pháp Luân Công”. Tôi mong mỏi học được nó càng sớm càng tốt. Tôi rất hứng khởi. Tôi nghĩ cả nhà tôi sẽ đi theo tham gia khóa học khi Sư phụ đến dạy.

Nhưng tôi cảm thấy rất thất vọng khi tôi nghe nói rằng Sư phụ sẽ không đến Giai Mộc Tư. Sau đó, tôi nghe nói Sư phụ Lý sẽ dạy khóa cuối cùng tại Cáp Nhĩ Tân, nhưng Ngài chỉ dạy Pháp và không dạy các bài công, vì vậy đó sẽ là một khóa dạy năm ngày. Tôi rất vui mừng. Tôi nghĩ tôi không nên bỏ lở cơ hội này. Nếu không tôi sẽ mất cơ hội cuối cùng của tôi, và tôi quyết định trở thành một học viên. Không có khó khăn nào có thể ngăn cản tôi. Tôi sắp xếp người trông nom cho con tôi vì trẻ con không được phép tham gia, và tôi đi Cáp Nhĩ Tân. Đó là ngày 5 tháng 8 năm 1994, một ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên.

Khóa dạy của Sư phụ được tổ chức tại Vận động trường Hockey trên băng Cáp Nhĩ Tân. Sư phụ cũng dạy các bài tập. Tất cả những người mà tham gia đều rất vui mừng. Có bốn ngàn người trong lớp học. Khi tôi gặp Sư phụ lần đầu tiên, tôi cảm thấy vui mừng. Sư phụ xem rất bình an, ăn mặc chỉnh tề, xem cao lớn, và có một nụ cười hiền từ như một cha nhân hậu, khiến tôi cảm thấy rất gần gũi với Ngài.

Sư phụ làm mọi điều với một sự nghiêm túc lớn lao. Ngài có một nếp sống giản dị, không chạy xe hơi mướn đắc tiền, và rất ít đi nhà hàng ăn. Ngài thường chỉ ăn mì gói và luôn đến lớp đúng giờ để dạy Pháp. Các học viên lắng nghe Sư phụ chăm chỉ. Vì có nhiều người nên vận động trường rất nóng nực. Nhiều người quạt với cây quạt tay. Khi họ nghe Sư phụ bắt đầu giảng, họ ngưng quạt. Kỳ thật, chúng tôi cảm thấy một luồn gió mát thổi qua phòng giảng, và tất cả chúng tôi đều cảm thấy đặc biệt mát.

Trong khi học công, tôi cảm thấy cơ thể tôi nở lớn vào các không gian khác, và tôi cảm thấy tôi đang bềnh bồng. Tôi nhìn thấy rằng cơ thể của Sư phụ rất vĩ đại, và có một vòng ánh sáng tím quanh đầu Ngài. Tiếng nói của Sư phụ rất mạnh mẽ và hùng dũng. Một tràng Pháp Luân đi theo sau mỗi lời và câu nói của Ngài.

Khi Sư phụ nói về khai thiên mục, tôi tức thời cảm thấy các bắp thịt nơi trán tôi xoắn lại, và đầu tôi sưng lên một cách khó chịu. Sau khi tôi trở lại phòng ngủ của tôi đêm đó, tôi nhìn thấy một bánh xe giống như vòng xoắn đủ màu. Thiên mục của tôi vẫn sưng một cách khó chịu. Tôi nhấn thiên mục của tôi với bàn tay tôi và liên tục nói tôi không muốn nhìn thấy. Trong một lát ngắn thời gian, tôi cảm thấy tốt. Sư phụ đang mở thiên mục cho tôi, nhưng vì tôi kém ngộ tính lúc bấy giờ, tôi đã để lỡ mất cơ hội. Bây giờ tôi hối tiếc điều đó.

Khi lời giảng của Sư phụ đi càng lúc càng sâu đậm và tiếp tục mở trí cho tôi, tôi cảm thấy Pháp âm vang sâu vào trong tâm tôi. Lời dạy của Sư phụ thanh hóa tâm tôi và đặt tôi trên một hành trình đời sống mới. Tôi bây giờ đã hiểu mục đích của đời sống của tôi và biết cách làm một người tốt như thế nào.

Khi khóa học chấm dứt, tôi rất buồn phải từ giã Sư phụ. Các lời giảng của Sư phụ, giọng nói của Ngài, và nụ cười của Ngài đã ở trong tôi trong tâm tôi một thời gian lâu. Tôi biết tôi phải làm tốt đi theo Sư phụ trở về nhà.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/9/6/229124.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/9/24/120207.html
Đăng ngày: 15– 11– 2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share