Theo một học viên trẻ tại Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm
[MINH HUỆ 26-9-2010] Tôi học Pháp Luân Công vào năm 1998 khi tôi chỉ mới 15 tuổi, đang học tại trường trung học cơ sở. Tôi luôn đi đến nhóm học Pháp với mẹ tôi.
Lúc bấy giờ có rất nhiều người đi đến nhóm học Pháp chung. Mỗi ngày có khoảng 20-30 người trong mỗi nhóm. Có lúc con số lên quá 100 người. Chúng tôi học Pháp trong hai giờ đồng hồ, từ lúc 6 giờ chiều đến 8 giờ chiều mỗi ngày là chuyện bình thường. Chúng tôi đọc Chuyển Pháp Luân và sau đó chia sẻ kinh nghiệm, dù trời mưa hay nắng. Vào buổi sáng chúng tôi đi đến nơi tập công để tập năm bài cùng nhau. Người phụ đạo viên mang theo một máy nghe băng vào buổi sáng và những người mà đến sớm hơn thì dọn dẹp sạch sẽ nơi tập. Sau đó chúng tôi tập công và các học viên lâu năm chỉnh sửa các động tác cho những người mới. Lúc đó, đủ loại người đến nơi tập công, đàn ông và đàn bà, già trẻ. Trong nhóm của chúng tôi có bốn học sinh tiểu học.
Vào ngày đầu năm mới năm 1999, Trung tâm phụ đạo Pháp Luân Đại Pháp Trường Xuân đã tổ chức tập công buổi sáng tại Quảng trường Đài Địa Chất Học (bây giờ là Quảng trường Văn hóa) và hơn chục ngàn người đã tham dự. Lúc bấy giờ trời vô cùng lạnh ở Đông Bắc Trung Quốc. Các học viên đều xếp hàng và quảng trường đông kín người. Cả hai bên đường Jiefang cho đến phía Nam của quảng trường cũng đông kín người.
Tôi còn nhớ một đài truyền hình Trường Xuân đã đưa tin về sự kiện đánh dấu Pháp Luân Đại Pháp được phổ truyền rộng rãi tại Trường Xuân như thế nào. Một số học viên nói với ký giả về sự thăng tiến tâm tính của họ nhờ tập luyện Pháp Luân Công. Ký giả rõ ràng là rất ấn tượng trước vẻ thanh tịnh, hòa ái và thiện lành của các học viên. Người được phỏng vấn bao gồm một quân nhân, một giáo sư, một sinh viên Tiến sĩ, và nhiều học viên khác mà đã được hưởng lợi ích từ Pháp Luân Đại Pháp.
Thậm chí đến tận bây giờ, tôi vẫn còn trân quí kỷ niệm về nhóm học Pháp chung và việc phổ truyền Pháp lúc bấy giờ. Những ngày không bao giờ quên đó đã ăn sâu vào tim tôi. Chúng không chỉ giúp tôi vượt qua các ngày khó khăn tiếp theo , mà còn lưu lại cho tôi những kỷ niệm quí báu nhất của đời tôi.
Đi đến Ủy ban đảng ủy tỉnh Trường Xuân để kháng nghị vào ngày 20 tháng 7 năm 1999
Sau ngày 25 tháng 4 năm 1999 tình hình căng thẳng lên hằng ngày. Sáng ngày 21 tháng 7 năm 1999 chúng tôi được biết là Đảng ủy Tỉnh đã tin vào các báo cáo giả dối lăng mạ Đại Pháp, vì vậy chúng tôi chuẩn bị đi đến Đảng ủy Tỉnh để làm sáng tỏ sự thật. Nhiều học viên đi đến hành dinh của ĐCSTQ bằng xe buýt. Khi chúng tôi đến đó chúng tôi thấy rằng đã có rất nhiều học viên ở đó cả nam lẫn nữ, già lẫn trẻ. Nhiều người thậm chí xếp hàng bên hông tòa nhà của ĐCSTQ. Chúng tôi đứng ở lề trái đường và nghe nói rằng một số học viên đã đi vào bên trong tòa nhà để làm sáng tỏ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp.
Lúc bấy giờ thỉnh nguyện của chúng tôi rất giản dị. Chúng tôi chỉ muốn làm sáng tỏ sự thật và xin chính quyền đừng tin vào các báo cáo không đúng sự thật về Pháp Luân Công, và chúng tôi hy vọng rằng chúng tôi có thể có một môi trường thoải mái để học Pháp. Không ai có thể ngờ rằng Giang Trạch Dân đã thi hành một mưu đồ của ông ta để tiêu diệt Pháp Luân Công. Chúng tôi chờ đợi ở bên ngoài tòa nhà chính phủ trong một thời gian lâu, nhưng không có tin gì về các học viên mà đã vào bên trong. Sau đó, chúng tôi nhìn thấy rất nhiều xe buýt chạy đến và rất nhiều nhóm cảnh sát thường phục lôi kéo và đẩy các học viên vào các xe buýt. Cung cách của họ rất bạo lực và vô lý, và họ đá các học viên. Nhiều học viên bị lôi vào trong xe buýt. Các học viên mà đứng bên hông tòa hành dinh ĐCSTQ tỉnh bị mang đi bởi các xe buýt đến các nơi rất xa.
Nhiều học viên khác và tôi bị mang đến trường quân sự ngoài ngoại ô Trường Xuân. Khi tôi ra khỏi xe buýt, đã có nhiều học viên đứng thành hàng trong sân trường ở đó. Có khoảng hằng trăm người, hay có lẽ hơn thế. Sau khi ra khỏi xe buýt, các học viên đều ngồi xếp hàng. Tháng 7 tại Trường Xuân trời rất nóng, và mọi người cảm thấy cái nóng đốt da. Tuy nhiên các học viên ngồi trên đất đều giữ được vẻ ôn hòa và bình thản. Họ đọc thuộc lòng Chuyển Pháp Luân cùng nhau. Một số học viên đi nói lên sự thật với lãnh đạo của những người canh gác chúng tôi. Họ không trở lại trong một thời gian lâu. Sau đó cảnh sát vũ trang hạng nặng được gọi đến để canh giữ chúng tôi. Cũng có các công an thường phục bên ngoài sân trường.
Một số các học viên đã rời nhà từ sáng sớm vì vậy họ không có gì ăn cả ngày. Chiều tối, một số học viên đi đến các tiệm quanh đó để mua nước uống và bánh mì để chia cho các học viên. Dù một số học viên rất đói, họ vẫn truyền đi đồ ăn cho những người khác vì không có đủ cho tất cả mọi người. Chúng tôi ở nơi này cho đến 10 giờ tối và nghĩ rằng chúng tôi không nên chỉ ngồi chờ đợi thụ động. Vì vậy, những người mà biết đường trở về thành phố dẫn đạo cho chúng tôi đi trở về thành phố trong bóng tối. Bình thường sau khi ngồi trên đất dưới ánh nắng cháy da suốt ngày, và nhiều người trong chúng tôi không có gì để ăn gì cả, thì chúng tôi phải cảm thấy rất mệt mỏi và không thể bước về nhà. Khi nhớ lại đêm đó, các học viên nhắc lại rằng họ đều cảm thấy có một tinh thần cao và thoải mái. Chúng tôi không cảm thấy mệt mỏi mà trái lại thực sự rất thoải mái trong làn gió nhẹ về đêm.
Chúng tôi đi bộ trong hơn hai tiếng đồng hồ trong bóng tối để trở lại Trường Xuân, và khi chúng tôi đến hành dinh ĐCSTQ tỉnh thì đã nửa đêm. Các học viên mà đi với tôi quyết định sẽ trở lại, và sau một lúc nghỉ ngơi, chúng tôi đi trở lại nơi đó ngày hôm sau. Càng có nhiều học viên ở lại trước hành dinh ĐCSTQ cho đến sáng hôm sau.
Sáng hôm sau, ngày 22 tháng 7, chúng tôi đi đến hành dinh ĐCSTQ tỉnh trước khi trời sáng. Hai học viên trẻ mà đi với chúng tôi là học sinh tiểu học. Khi chúng tôi đến nơi này, chúng tôi nhìn thấy rất nhiều học viên từ các nơi khác của huyện đã tới đó. Chúng tôi quyết định chờ đợi bên ngoài tòa nhà chính phủ. Các học viên tiếp tục đến. Đến lúc trời sáng, đã có một biển người quanh Hội đồng Đảng ủy tỉnh. Nhiều học viên tiếp tục đến từ các nơi khác của huyện. Chúng tôi đều đứng bên lề đường, nhưng đều để chỗ cho người qua lại, và cũng không làm cản trở giao thông. Sau đó cảnh sát và cảnh sát vũ trang lập thành một hàng rào. Ngày hôm đó, càng có nhiều cảnh sát hơn mọi ngày thường. Cảnh sát thường phục đi qua lại trên đường và dùng bộ đàm để ra lệnh. Bầu không khí rất căng thẳng. Vào khoảng 8- 9 giờ sáng, cảnh sát bắt đầu lôi chúng tôi vào các xe buýt. Tuy nhiên, qua kinh nghiệm của ngày hôm trước, chúng tôi từ chối không vào xe buýt. Chúng tôi đứng vững chắc, tay trong tay. Khi cảnh sát thấy rằng chúng tôi không chịu đi, họ kéo lôi và đá chúng tôi để cố buộc chúng tôi vào xe buýt.
Chúng tôi bị mang đến Sân Vận động thể thao Nam Lĩnh. Nơi đây, tôi nhìn thấy rằng toàn sân vận động lớn nhất tại Trưòng Xuân đầy người ngồi dưới đất. Tôi không biết chính xác có bao nhiêu học viên ở đó. Chỉ giống như ngày hôm trước, các học viên bình tĩnh ngồi trên đất, không cãi cọ hay la lối. Tôi nhìn thấy rất nhiều học viên mà tôi đã gặp mặt ngày hôm trước.
Đến chiều, cảnh sát mang chúng tôi đến một trường tiểu học gần Quảng trường Nhân dân. Trong một phòng học, một người trung niên trông giống như lãnh đạo gặp mặt chúng tôi. Ông ta hỏi chúng tôi một vài câu để giả làm an tâm chúng tôi. Ông ta rời đi thậm chí trước khi các học viên trả lời xong. Sau đó các học viên trở lại sân tập, thì trời bắt đầu mưa phùn.
Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, môi trường tại Trung Quốc thay đổi hoàn toàn. ĐCSTQ bắt đầu đàn áp tàn bạo các học viên, đốt các sách Pháp Luân Đại Pháp, và giam hàng chục ngàn người chúng tôi. Một số trong họ bị chết vì kết quả của sự tra tấn, và một số thậm chí bị cắt mổ lấy nội tạng trong khi họ vẫn còn sống.
Tuy nhiên, không một sự tra tấn vô nhân đạo nào có thể cản trở các học viên có một đức tin mạnh mẽ nơi Đại Pháp hoặc cản trở họ giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp với toàn thế giới. Đến nay, Pháp Luân Đại Pháp đã nở rộ trên 114 quốc gia và vùng lãnh thổ. Pháp Luân Công và vị sáng lập đã nhận được nhiều bằng thưởng từ các quốc gia trên khắp thế giới. Cuộc đàn áp chính tín ô nhục này nhất định sẽ sớm chấm dứt. Khi lịch sử đã lật qua một trang mới, người dân trên thế giới sẽ thấy được sự vĩ đại của Đại Pháp và vĩnh viễn nhớ đến khoảnh khắc vĩ đại khi Pháp được phổ truyền trên thế giới này.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/9/26/230145.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/10/8/120498.html
Đăng ngày 30-11-2010, Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản