Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 06–11–2010] Cha mẹ của người anh họ của tôi qua đời khi anh còn nhỏ, nên cha tôi đã mang anh về ở cùng chúng tôi. Trước khi nghỉ hưu, người anh em của tôi là một bác sĩ tại một trung tâm giam giữ ở một thành phố lớn. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, một dòng không ngớt các học viên đã bị gửi tới trung tâm giam giữ nơi anh làm việc.

Anh phụ trách về việc kiểm tra thể chất. Mặc dù bản thân anh không tập luyện Pháp Luân Công, anh biết rằng các học viên Pháp Luân Công là những người tốt, vì ba hay bốn thành viên gia đình anh tập Pháp Luân Công trước khi cuộc bức hại bắt đầu. Vì vậy, anh luôn cố gắng giúp đỡ các học viên mà anh gặp ở trung tâm giam giữ. Anh hỏi từng người xem liệu họ có bị bất kỳ bệnh tật nào không. Tất cả đều nói không. Sau đó anh hỏi liệu họ có tiền sử bệnh tật trước đó không. Họ đều nói họ từng mắc những căn bệnh khác nhau, nhưng thật may mắn chúng đều biến mất nhờ tập luyện Pháp Luân Công. Anh bị đặt vào một tình thế khó khăn và cũng bối rối về tình cảnh đó. Đôi khi anh mạo hiểm chẩn đoán cho ai đó bị cao huyết áp hay bệnh tim, và những học viên đó sẽ được thả ra khỏi trung tâm giam giữ. Bằng cách này anh thực sự thành công trong việc giúp một vài học viên được trở về nhà.

Một lần anh họ tôi nói với tôi, “Các cậu thật dại quá. Khi các cậu bị hỏi về tình trạng sức khỏe, tại sao không nói phóng đại những vấn đề của mình lên và hứa không tập luyện Pháp Luân Công nữa. Sau đó khi các cậu được thả, các cậu có thể tập bất cứ thứ gì mà các cậu muốn.” Tôi nói vói anh, “Bọn em tuân theo các tiêu chuẩn của vũ trụ – Chân-Thiện-Nhẫn. Bọn em không thể nói dối.” Tôi cũng nói với anh rằng những gì anh đang làm cho các học viên là rất đáng quý và sẽ tích được công đức rất lớn. Anh nói rằng anh không muốn những người tốt như chúng tôi phải chịu đựng ở trung tâm giam giữ thêm nữa.

Anh họ tôi là bác sĩ chính ở trung tâm giam giữ. Anh không thích việc bức thực các học viên đang tuyệt thực. Nếu có bất kỳ học viên nào đang tuyệt thực, anh sẽ bảo gia đình họ đến và mang họ về nhà. Khi anh nhìn thấy các học viên Pháp Luân Công đang đọc các bài giảng Đại Pháp, tập công, và gọi nhau, anh giả vờ  không nhìn thấy hay nghe thấy họ. Anh nói tất cả những tù nhân khác thì vắt óc suy nghĩ tìm cách hối lộ anh để được tại ngoại vì những lý do y tế. Tuy nhiên, anh để ý thấy rằng các học viên không làm điều này. Những tù nhân phạm tội tham nhũng không thể chịu đựng được những gian khổ trong tù. Không kể trong công việc họ khoa trương thế nào, một khi bị bỏ tù, họ thấy rất nhục nhã.

Một mùa đông nọ, một quan chức tham nhũng đến trung tâm giam giữ với đôi giày mới, trong khi mà các học viên mới bị giam giữ thì đi chân trần. Anh họ tôi yêu cầu vị quan chức tham nhũng đó cởi giày của ông ta ra và đứng bằng chân trần giống như các học viên. Khi thấy một học viên chỉ mặc mỗi một chiếc áo may ô và quần soóc, anh đã cởi áo khoác và choàng lên người học viên đó. Vị quan chức tham nhũng bắt đầu phàn nàn rằng đôi giày là của anh ta. Anh họ tôi bảo, “Các anh, những quan chức tham nhũng đã lấy quá nhiều so với những gì các anh đáng được hưởng. Mọi người rất ghét các anh. Làm sao các anh có thể so sánh bản thân mình với các học viên Pháp Luân Công? Họ đang học môn khoa học tầng cao nhất, bao gồm các vũ trụ, toàn bộ sinh mệnh, và con người. Có bao nhiêu chuyên gia, học giả, và giáo sư đang tập luyện Pháp Luân Công? Họ đều là những người tốt. Họ đang cứu nhân loại. Trình độ của tôi thấp kém, nhưng tôi thực sự kính trọng họ.

Do cuộc bức hại leo thang, anh họ tôi đã từ chối tham gia và nghỉ hưu sớm. Anh tìm một công việc khác tại một bệnh viện ở địa phương. Có một học viên từng là bác sĩ và bị giam tám năm. Vợ và các con anh đã bỏ rơi anh và anh không thể tìm được việc làm. Tất cả giấy tờ tùy thân của anh đã bị tịch thu, vì vậy anh chỉ có thể ở nhà một học viên khác. Anh họ tôi có thể tìm cho anh ấy một công việc ở bệnh viện nơi anh làm việc, và anh trở thành người bảo lãnh cho học viên đó. Khi học viên này nói với nhân viên và lãnh đạo của bệnh viện về cuộc bức hại Pháp Luân Công, một vài người đến hỏi anh họ tôi chuyện gì đang diễn ra. Anh trả lời đơn giản: “Những gì anh ấy nói không phải là chân tướng sao?” Được bảo vệ bởi anh họ tôi, học viên này đã làm việc ở bệnh viên đó tròn một năm.

Trong thời gian này, một nữ học viên mang theo con của cô. Cô bị giam giữ trong một trại lao động ba năm, và những giấy tờ tùy thân của cô cũng bị tịch thu bởi cảnh sát. Không có một giấy tờ xác nhận nào, cô thậm chí không thể thuê được một chỗ ở. Người học viên từng là bác sĩ đã nhường cho cô chỗ ở của mình (chỗ mà anh được bệnh viện thuê cho). Anh họ tôi đã nộp đơn xin việc cho cô ở bệnh viện. Vì học vấn không cao, cô  thường không được nhận vào làm việc, hoặc là vì cô không có giấy tờ tùy thân hoặc là cô không có đủ học vấn. Ban đầu, người bác sĩ và tôi cấp tiền cho cô. Anh họ tôi tìm được một vài người bạn và gửi con cô đến trường. Sau khi vị bác sĩ chuyển đi, anh họ tôi trở thành người bảo lãnh cho cô và đảm bảo để cô được thuê chỗ ở với giá rẻ nhất có thể. Thậm chí anh còn giúp cô ấy tìm được một công việc trong khả năng của cô mà cô chỉ cần làm việc từ hai đến ba tiếng một ngày. Bằng cách này, cô có thể có nguồn thu nhập ổn định, trong khi cũng có thời gian để làm ba việc. Người học viên đó và con của cô cuối cùng cũng ổn định được cuộc sống.

Cứ khi nào đến kỳ nghỉ, anh họ tôi lại mời họ đến nhà, đối đãi với họ như thể họ là em trai và em gái của anh và cho họ những gì có thể. Một lần tôi nói với bạn của anh rằng họ là những người bạn lâu năm của chúng tôi. Nhưng anh đã nổi giận với tôi và nói, “Họ là những người mới đến nơi này; để tránh cho họ khỏi bị bắt nạt, anh luôn nói với những người khác rằng họ là họ hàng của anh.

Anh họ, em cảm ơn anh rất nhiều! Anh là người mà em tôn trọng nhất! Em chúc anh luôn đầy đủ sự ngay chính và tốt bụng. Là một học viên Pháp Luân Công, có những người giống như anh hiểu rõ chân tướng, là niềm tự hào và hân hoan của chúng em. Tâm tính anh thật thuần khiết, vị tha, tốt bụng và xứng đáng được Đại Pháp cứu độ.
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/6/232003.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/11/25/121599.html
Đăng ngày: 06–06–2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share