[MINH HUỆ 20-11-2010] Cha của Tiểu Văn là chính trị viên tại một đồn công an địa phương. Từ khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công diễn ra vào năm 1999, ông đã tin vào lời tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Nghề nghiệp của ông cũng như đổ thêm dầu vào lửa, nên ông phải suy nghĩ và hành động theo chính sách của ĐCSTQ. Sự thù ghét các học viên Pháp Luân Công đã được gieo trồng trong tâm trí ông, và ông đã lên án Pháp Luân Công.

Dì của Tiểu Văn là một học viên Pháp Luân Công. Vào mùa đông năm 1999, bà ấy đến Bắc Kinh để nói với chính quyền rằng Pháp Luân Công là tốt, và chính sách nhổ tận gốc Pháp Luân Công là sai. Bà đã lên kế hoạch kể về những trải nghiệm của mình, và những lợi ích mà bà nhận được nhờ tập Pháp Luân Công. Khi bà đến Văn phòng thỉnh nguyện ở Bắc Kinh, nơi mà có đầy công an và mật vụ, bà đã bị bắt giữ, bị đưa trở về trại giam địa phương, và bị giam ở đó.

Cha của Tiểu Văn đã biết được việc bắt giam và ông không thể ngủ trong nhiều ngày. Để giải cứu dì của Tiểu Văn, ông đã nhờ đến sự giúp đỡ của những người quen biết trong lực lượng công an và chính quyền, và cuối cùng ông đã cứu được người dì. Tuy nhiên, ông không thể hiểu tại sao bà ấy lại muốn đến Bắc Kinh để chịu đau khổ cho bản thân, gia đình và lãng phí tiền bạc. Ông cho rằng nếu chính phủ không cho phép thì mọi người không nên tập Pháp Luân Công.

Dì của Tiểu Văn đã dùng nhiều cơ hội để giải thích cho ông về sự tốt đẹp của Pháp Luân Công, rằng Chân-Thiện-Nhẫn là nguyên lý của vũ trụ, rằng tự do tín ngưỡng được bảo đảm bởi Hiến pháp Trung Quốc, rằng Pháp Luân Công dạy người ta trở nên tốt lành, và các học viên không tham gia chính trị. Dần dần, cha của Tiểu Văn đã ngừng nói xấu Pháp Luân Công.

Vào mùa đông năm 2000, dì của Tiểu Văn, khoảng 60 tuổi, lại đi đến Bắc Kinh và giương một biểu ngữ tại Quảng trường Thiên An Môn, đồng thời hô to “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Công an đã bắt giữ bà và giam bà tại một trại giam ở Bắc Kinh. Lần này cha của Tiểu Văn đã không nhờ đến người quen để giải cứu bà – đích thân ông đã đi đến Bắc Kinh. Một lần nữa, ông đã cứu được bà. Ông đi cùng với một người bạn của bác của Tiểu Văn, vốn là hiệu trưởng của một trường học tư nhân tại địa phương. Khi dì của Tiểu Văn được thả ra, bà đã tuyệt thực được tám ngày.

Sau khi người dì trở về nhà, cha của Tiểu Văn đã không tranh luận với bà. Ông chỉ nói rằng bà nên chú ý đến an toàn trong tương lai. Dần dần, gia đình của Tiểu Văn càng trở nên sẵn sàng nghe người dì nói về Pháp Luân Công. Từ đó, mỗi khi người dì mang các sách của Pháp Luân Công đến nhà thì cả gia đình đều đọc. Sau khi Cửu bình được công bố, toàn gia đình đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ, đoàn Thanh niên và Thiếu niên tiền phong. Hiện giờ cha mẹ của Tiểu Văn và những người còn lại trong gia đình cô đều đang tập Pháp Luân Công.

Những người tốt bụng chắc chắn sẽ được trời ban phúc. Những người đã có sự lựa chọn đúng đắn và giúp đỡ các học viên trong giai đoạn khó khăn và nguy hiểm sẽ được thần ban thưởng. Mùa hè năm ngoái, Tiểu Văn và chồng đang buôn bán trong một tòa nhà thương mại thì nó bốc cháy, khi lửa đến gần gian hàng của họ thì đột nhiên lửa chuyển sang hướng khác. Những doanh nghiệp khác đều bị thua lỗ nặng từ đám cháy, nhưng gian hàng của Tiểu Văn và chồng thì hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì. Tiểu Văn biết rằng đây chính là phúc lành được hưởng nhờ tập Pháp Luân Công. Ngoài ra, những nỗ lực của cha cô để giải cứu người dì đã tạo nên một cơ hội quý giá cho toàn gia đình được cứu độ và được ban phúc lành.

Vợ của người hiệu trưởng mà đã giúp giải cứu dì của Tiểu Văn hiện thời cũng đã bắt đầu tập Pháp Luân Công.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/20/一个公安局政委的变化-232727.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/12/11/121882.html
Đăng ngày 06-06-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho phù hợp hơn với nguyên bản.

Share