Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-08-2010] Nhiều người trong vùng chúng tôi đã biết sự thật về Pháp Luân Công. Họ đã can đảm và nhanh trí bảo vệ các học viên Pháp Luân Công thoát khỏi sự đàn áp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Bằng việc làm đó, họ đã lựa chọn cho bản thân và gia đình một tương lai tươi sáng. Những câu chuyện sau đây đã xảy ra ở địa phương chúng tôi.

Câu chuyện thứ nhất

Khi được một cơ quan chính phủ yêu cầu lấy chữ ký vào bản tuyên bố của một người làm thuê là học viên Pháp Luân Công, vị phó giám đốc một chi nhánh đáp lại: “Tôi sẽ không làm điều đó bởi vì cô ấy chẳng làm điều gì xấu cả”. Hơn nữa vị phó giám đốc còn xác nhận một cách chắc chắn.

Câu chuyện thứ hai

Hướng tới World Expo 2010 [tại Thượng Hải], ĐCSTQ đã lên kế hoạch bức hại các học viên Pháp Luân Công và phái một cán bộ tới khu phố [triển lãm] để thực hiện mục tiêu này. Khi có hai sĩ quan mặc thường phục đề nghị bắt giữ một học viên địa phương, người cán bộ đã không đồng tình với việc làm này. Sau khi cố gắng thoát khỏi hai viên sĩ quan không thành công, ông nói với họ một cách thiếu kiên nhẫn: “Nếu các anh tin tưởng tôi thì còn cứ theo tôi làm gì?” Sau đó thì họ đã để ông lại một mình. Ông liền thông báo cho người học viên kia lập tức rời khỏi nhà trước khi đội quân phòng 610 đến.

Câu chuyện thứ ba

Một ngày vào tháng 4 năm 2010, nhiều người bao gồm cả nhân viên Phòng 610, cán bộ khu phố và cảnh sát địa phương đột ngột bắt giữ học viên Pháp Luân Công, ông Trịnh Thành (tên mượn). Sau khi cố gắng giảng chân tượng cho họ, ông Trịnh đã chạy ra ngoài đường. Cảnh sát đuổi theo và cố gắng đẩy ông vào một chiếc xe cảnh sát. Ông Trịnh phản đối và ngồi xuống mặt đất, và phơi bày sự bức hại với những người đứng xem. Ông được hai người đội trưởng nhóm ở công ty khuyên là nên trở lại văn phòng của mình. Một trong hai người họ đã đàm phán với những đặc vụ của Phòng 610: “Nếu các anh muốn đưa ông ấy đi thì hãy đưa cả tôi đi cùng. Tôi sẽ làm người bảo lãnh”. Những đặc vụ đó vẫn không muốn rời đi. Ba mươi đồng nghiệp của ông Trịnh đã bảo vệ ông và biện luận rằng ông ấy không thể bị đưa đi mà không có lý do gì. Một số nhân viên trẻ thậm chí còn vây quanh những kẻ bức hại. Cuộc đàm phán tiếp tục cho đến 11 giờ và cuối cùng ông Trịnh đã được thả.

Câu chuyện thứ tư

Vào một ngày tháng 5 năm 2010, một cảnh sát địa phương đã báo cho ông Đào Viên (tên mượn), một học viên Pháp Luân Công rằng ông hãy nhanh chóng di chuyển tất cả “những thứ đồ” của ông ra khỏi nhà. Ông Đào nghe theo lời khuyên và lập tức chuyển đi những tài liệu liên quan đến Pháp Luân Công. Sau đó thì một số người từ Cục Công an thành phố và Phòng Cảnh sát đã đến lục soát bất hợp pháp nhà của ông. Dĩ nhiên, họ không tìm được thứ gì và đã thất vọng rời đi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/8/21/228604.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/8/31/119739.html
Đăng ngày: 21– 10 – 2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share