Theo người nhà của bà Cao Đức Ngọc
Tên: Cao Đức Ngọc (高德玉)
Giới tính: Nữ
Tuổi: 70
Địa chỉ: Khu dân cư thuộc Đội số ba tại Công ty xây dựng huyện Lương Sơn, tỉnh Tứ Xuyên.
Ngày bị bắt gần nhất: Ngày 26 tháng 9 năm 2009
Nơi bị giam gần nhất: Nhà tù nữ Long Tuyền Dịch (龙泉驿女子监狱)
Thành phố: Thành Đô
Tỉnh: Tứ Xuyên
Hình thức bức hại: Kết án bất hợp pháp, cưỡng ép tiêm/uống thuốc, đánh đập, bỏ tù, tra tấn, bức thực, tống tiền, nhà bị lục soát, giam giữ
[MINH HUỆ 08-05-2011] Mẹ tôi năm nay 70 tuổi và bà đã bị kết án 12 năm tù vì tập Pháp Luân Công, hiện tại mạng sống của bà đang ở trong tình trạng nguy hiểm.
Từ khi Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đàn áp Pháp Luân Công, bà Cao Đức Ngọc, mẹ tôi, đã không từ bỏ tập luyện. Bà bị Tòa án thành phố Tây Xương kết án 12 năm tù vào ngày 14 tháng 9 năm 2010. Mẹ tôi bị đưa từ Trại giam Lương Sơn đến Nhà tù nữ Long Tuyền Dịch vào ngày 10 tháng 4 năm 2011. Hai ngày sau, bà đã ở trong tình trạng nguy kịch. Rõ ràng bà không thể đáp ứng được “bốn yêu cầu” khi bà bị giam tại đây, như huyết áp của bà quá cao. Chỉ trong ít ngày ở Bệnh viện nhà tù Kim Đường, một chiếc răng của bà đã bị rơi ra ngoài. Hai bàn tay, cánh tay, chân, và đùi của mẹ tôi đều bị thâm tím do bị đánh đập, họ còn tống tiền gia đình tôi 5,000 nhân dân tệ.
Sức khỏe của mẹ tôi tiếp tục xấu đi và mạng sống của bà gặp nguy hiểm.
Mẹ tôi rất tốt bụng và đã từng có một sức khỏe tốt
Mẹ tôi bị bệnh thấp khớp nặng, viêm gan B, và nhiều bệnh khác trước khi bà tập Pháp Luân Công. Mỗi lần bệnh của bà tái phát, bà lại phải nhập viện và gia đình của tôi lâm vào tình cảnh nợ nần chồng chất vì phải trả các hóa đơn bệnh viện của bà.
Mẹ tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công vào năm 1997. Chỉ trong vài tháng, mọi bệnh của bà đều biến mất mà không cần thuốc men. Sức khỏe của bà được hồi phục, bà chăm chỉ tập luyện Pháp Luân Công, sống theo các tiêu chuẩn của Chân- Thiện – Nhẫn và trở thành một người tốt. Tiêu chuẩn đạo đức và sức khỏe của bà được cải thiện đáng kể, tôi chính là người chứng kiến những thay đổi của bà.
Lấy ví dụ, vào một ngày khi tôi đi mua đồ cùng mẹ, bà đã bị một chiếc xe máy đâm khi đang trên đường về nhà. Lúc đó thật nghiêm trọng vì trên đùi bà có một vết sưng to. Người lái xe hoảng hốt hỏi mẹ tôi có bị đau không và có cần đến bệnh viện không. Mẹ tôi từ từ ngồi dậy và nói, “Chàng trai trẻ, từ giờ hãy đi xe chậm thôi và đừng gây ra những việc như thế này nữa. Tôi không sao đâu. Cậu có thể đi bây giờ”. Người lái xe không dám rời đi. Mẹ tôi nói “Đi đi, cậu có thể đi bây giờ. Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người sống tốt và tôi sẽ không gây rắc rối gì cho cậu.”
Khi bà nói điều này, tôi có thể nhìn thấy sự hiền từ trong đôi mắt bà. Người lái xe cảm động nói, “Bác thật là một người tuyệt vời. Cháu thật may mắn khi được gặp bác, một học viên Pháp Luân Công. Nếu cháu đâm vào một người khác, cháu sẽ gặp rắc rối lớn. Cháu sẽ phải trả tiền chữa trị và chi phí cho bệnh viện bằng nhiều tháng lương của mình. Bác biết không, nó thực sự không dễ dàng để kiếm sống.”
Mẹ tôi bị tra tấn
Ngày 13 tháng 2 năm 2004, công an từ Cục an ninh quốc gia, là La Nghị và Vương Vĩnh Vinh, đã lục soát nhà tôi mà không đưa ra bất cứ giấy tờ hợp lệ nào. Họ bắt giữ phi pháp mẹ tôi và giam bà tại Trại giam Lương Sơn. Đó là lần thứ sáu bà bị giam.
Ở trại giam, mẹ tôi đã tuyệt thực để phản đối. Chín ngày sau, người bà rất ốm yếu. La Nghị và nhiều viên chức khác bắt đầu bức thực bà. Ngày 16 tháng 2, bà nói rằng bà bị đau nặng ở ngực, do bị chảy máu thực quản, và cảm thấy chóng mặt. Bà đang nguy kịch, Lưu, giám đốc trại giam, đã gọi điện cho La Nghị ở Cục an ninh quốc gia ba lần, yêu cầu ông ta đến và đưa mẹ tôi đi. Do La Nghị lo sợ rằng bà sẽ chết, nên đã gọi cho nhân viên y tế ở bệnh viện thành phố đến chăm sóc bà.
Mẹ tôi kể lại những gì đã diễn ra
“ Khi tôi ở trong tình trạng nguy kịch, lính canh Lưu đã gọi cho Phòng 610 địa phương và nói việc bức thực bà Cao phải dừng lại, vì nó đang đe dọa mạng sống của bà. Trương Quang Vinh ở Phòng 610 nói “Cứ tiếp tục việc bức thực. Nếu điều gì xảy ra, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.” Sau khi nhận được chỉ thị từ cấp trên, lính canh đã ra lệnh cho bác sĩ đưa tôi ra khỏi phòng. Sau đó, có bốn hay năm người giữ tôi ở trên sàn và nhét một ống dày-to vào lỗ mũi bên trái tôi. Tôi đã bất tỉnh vì những đau đớn không tả xiết. Họ đổ nhiều thứ vào dạ dày tôi, giống như một vài loại thuốc. Sau đó, ống bức thực dính đầy máu. Tôi bị bất tỉnh trong bảy ngày, và khi tỉnh lại, tôi bị đau buốt ở ngực và dạ dày. Có máu ở trong phân của tôi và có mùi thuốc ở trong đó. Miệng và mũi của tôi bị chảy máu và tôi không thể ra khỏi giường. Tôi không thể tự chăm sóc cho bản thân và những tù nhân cùng phòng phải chăm sóc tôi.”
“Tại thời điểm đó, La Nghi, Vương Vĩnh Vinh và Thả Tuấn ở Đội an ninh quốc gia đã từ chối thả tôi.”
Chúng tôi đã yêu cầu được gặp mẹ. Cha tôi không thể nhận ra bà, tóc bà đã chuyển sang màu xám. Bà gặp khó khăn khi đi lại và cần giúp đỡ. Cha tôi đã khóc. Ông đã hỏi Thả Tuấn và người của ông ta “Các người cảm thấy gì sau khi tra tấn một bà lão 70 tuổi như thế này? Bà ấy còn nhiều tuổi hơn mẹ các người. Các người tự nói với bản thân những gì?” Công an và lính canh đều im lặng.
Ngay cả khi mẹ tôi nguy kịch, Cục an ninh quốc gia vẫn nhất quyết kết án tù bà. Bà bị kết án ba năm tù, và sau đó bị chuyển thành bốn năm.
Bị kết án 12 năm tù
Ngày 26 tháng 9 năm 2009, khi mẹ tôi đang nói chuyện với nhiều người về Pháp Luân Đại Pháp, bà đã bị Cục an ninh quốc gia bắt giam. Bố tôi, đã 77 tuổi, không thể tự chăm sóc cho bản thân và bị ốm nặng vì đau buồn và lo lắng.
Gia đình tôi đã thuê một luật sư và yêu cầu ông đếm thăm mẹ tôi. Ông đã nộp tất cả giấy tờ cần thiết, nhưng yêu cầu đã bị đẩy qua đẩy lại giữa người phụ trách và phòng luật pháp. Cuối cùng giấy yêu cầu cũng đến tay Uông Diệu Huy, phó phòng công an. Ông ta đã từ chối yêu cầu với lý do rằng vụ việc đã được phân loại và có tính chính trị nhạy cảm. Luật sư đã thông báo với ông ta rằng theo Luật Luật sư Trung Quốc và Luật Hình sự, luật sư có quyền được gặp thân chủ của mình. Uông đã làm ngơ yêu cầu của luật sư. Sau đó luật sư của chúng tôi đã báo cáo sự việc lên Ủy ban tư pháp và chính trị thành phố. Lưu, phó ban tư pháp, đã nói “Đừng có nói chuyện luật pháp với tôi. Chúng tôi không tuân theo luật pháp!”
Mẹ tôi và ba học viên khác đã bị Tòa án thành phố Tây Xương kết án. Công an, Viện kiểm sát, tòa án đã cố nâng cao mức độ nghiêm trọng của vụ việc để kết án học viên. Kiểm sát viên đã đặt tài liệu giảng rõ sự thật và nhiều cuốn sách vào cùng một tài liệu được dùng như là “chứng cứ”. Nhưng khi luật sư của chúng tôi yêu cầu tòa án đưa ra chứng cứ và yêu cầu nhân chứng hiện diện ở tòa, thẩm phán đã từ chối yêu cầu của luật sư. Vị luật sư đã kết luận cuộc bức hại không có đủ chứng cứ xác thực. Bất chấp những nỗ lực của chúng tôi, Tòa án thành phố Tây Xương đã kết án mẹ tôi 12 năm tù. Bà và ba học viên khác đã kháng án lên Tòa Trung cấp huyện Lương Sơn, nhưng đã bị bác đơn vào ngày 16 tháng 3 năm 2011.
Sau khi tham khảo ý kiến, tôi biết được rằng theo luật pháp Trung Quốc hiện hành, hành động của mẹ tôi là hợp pháp. Những hành động của mẹ tôi không chỉ mang lại lợi ích cho người khác, mà họ còn nên khuyến khích làm việc đó. Sự thật là, đàn áp Pháp Luân Công là một tội ác thực sự.
Vào Ngày của mẹ, mẹ tôi đã không thể ở cùng chúng tôi vì bà đang bị giam giữ. Tuy nhiên, trong thâm tâm chúng tôi vẫn luôn có bà. Chúng tôi tin rằng ông trời sẽ bảo vệ điều thiện và làm việc tốt sẽ được thưởng, làm điều ác sẽ bị quả báo. Chúng tôi tin chắc rằng mẹ của chúng tôi, người luôn kiên định vào đức tin chân chính của mình, sẽ đoàn tụ cùng chúng tôi.
Sau đây là danh sách những cá nhân và tổ chức tham gia bức hại bà Cao Đức Ngọc:
Thái Cương Nghị, Trần Liên và Sa Tông Toàn, Đội an ninh quốc gia, Phòng công an Tây Xương.
Viên Tuyền, Dương Quân, Viện kiểm sát Tây Xương
Lưu Dũng, chủ tọa Tòa án hình sự số 1; Dương Ba và Lý Ngọc, thẩm phán; Trương Hưng Hổ, thư ký Tòa án thành phố Tây Xương
Trần Kỳ, trưởng Phòng 610 thành phố Tây Xương
Lý Quân, Cát Hiếu Hồng, Đường Kiến, và Soái Nam Dương, Tòa Trung cấp Lương Sơn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/5/8/母亲节-七旬老母在冤狱病危-240323.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/5/19/125366.html
Đăng ngày: 03-06-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.