Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-08-2021] Những ai biết tôi sẽ nói rằng tôi là một người vui vẻ, tốt bụng, có năng lực và có tài. Tuy nhiên, tôi thường cảm thấy không vui và bất an. Tôi luôn có một cảm giác chán nản, bất lực và thậm chí trống rỗng. Tôi không tìm ra được ngôn từ nào để diễn tả loại cảm giác này. Tôi thường tự hỏi: Tại sao con người lại phải sống ở thế giới này? Chúng ta đến từ đâu? Và chúng ta sẽ đi về đâu?
Cha mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1994. Không lâu sau đó, họ đã khỏi mọi loại bệnh tật. Nhận được lợi ích nhờ tu luyện, cha mẹ của tôi thường thúc giục tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân, họ nói rằng “Cuốn sách này tốt lắm. Con hãy dành chút thời gian để đọc đi.” Họ thậm chí còn đặt cuốn sách cạnh giường tôi, hy vọng tôi sẽ bỏ chút thời gian để đọc.
Tìm hiểu về Pháp Luân Công
Năm 2007, tôi thường có những giấc mơ, trong mơ tôi luôn thấy mình đang rất vội vàng. Ví dụ như, tôi không thể bắt kịp chuyến bay hay xe buýt, hoặc tôi không thể tìm thấy lối vào nhà mình. Sau khi tỉnh giấc, tôi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự lo lắng và bất an mà tôi cảm nhận được trong mơ. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi ngộ được rằng chính Sư phụ đã điểm hoá cho tôi, bảo tôi rằng tôi nên bắt đầu tu luyện trước khi quá trễ!
Năm 2008, hôm đó tôi đi làm về sớm, ở nhà tôi có một nhóm học Pháp đang học. Mọi người hỏi tôi có muốn tham gia cùng họ không. Họ đang học Tinh Tấn Yếu Chỉ II. Những nguyên lý sâu sắc của Pháp Luân Đại Pháp mà tôi nghe đã truyền cảm hứng cho tôi. Tôi chợt ngộ ra rằng đây chính là điều mình tìm kiếm.
Sau khi học Pháp xong tôi ngồi lại nghe mọi người chia sẻ về Pháp. Một dì khoảng hơn 60 tuổi nói về thói quen hằng ngày của dì: Thức dậy lúc 3 giờ 40 phút sáng, luyện công, chuẩn bị bữa sáng cho gia đình, đi ra ngoài giảng chân tướng về Đại Pháp, về nhà vào lúc bốn giờ chiều để chăm cháu và sau đó nấu bữa tối. Sau khi ăn tối xong thì dì học Pháp và phát chính niệm. Sau đó dì đi ngủ vào lúc 12 giờ 30 phút tối.
Một cảm giác kính trọng tràn ngập tâm tôi. Dì có thể làm được tất cả những điều này bất chấp tuổi tác và thời tiết nắng nóng. Điều tuyệt vời hơn nữa là dì có thể kiên trì giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh trong suốt cả năm.
Một học viên nam cố gắng đánh thức lương tâm của chúng sinh. Anh nói: “Khi tôi giảng chân tướng, tôi sẽ nói rằng các tôn giáo nói về đại thảm họa sẽ đến trước khi nhân loại kết thúc. Tuy nhiên, bạn thấy có tôn giáo nào có tín đồ đi giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh không?
“Chỉ có các học viên Pháp Luân Đại Pháp chịu đựng gian khổ để thuyết phục mọi người nhanh chóng cải thiện đạo đức và tránh bị tiêu hủy khi đại họa đến. Mặc dù vậy, chúng tôi những học viên Pháp Luân Đại Pháp đang bị bức hại. Các học viên đã phải mạo hiểm mạng sống, công việc, gia đình và sự tự do của họ để giảng thanh chân tướng và thuyết phục mọi người thoái xuất khỏi các tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Bạn có nghĩ rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp rất vị tha không? Pháp Luân Đại Pháp đang cứu chúng sinh trước khi nhân loại chấm dứt!”
Cảm động trước từ bi và chính niệm, tôi đã rưng rưng nước mắt. Tôi hạ quyết tâm rằng: “Cháu cũng muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp! Cháu muốn tịnh hoá bản thân và trở thành một sinh mệnh thuần tịnh thần thánh.” Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp kể từ đó.
Giảng thanh chân tướng
Tôi muốn đọc Pháp lớn tiếng. Tôi thường rơi nước mắt trước từ bi của Sư phụ và cách Ngài chỉ dạy các Pháp lý sâu sắc. Khi học Pháp nhiều hơn, tôi biết rằng các học viên Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp đều có trách nhiệm và sứ mệnh. Thật là một vinh dự to lớn khi được trở thành một học viên Đại Pháp và được trợ Sư Chính Pháp! Vì vậy, tôi phải tu thật tốt.
Ngôi nhà của tôi được sử dụng làm điểm học Pháp nhóm. Việc học Pháp nhóm và chia sẻ kinh nghiệm với các đồng tu mỗi ngày đã giúp tôi tăng cường chính niệm.
Sau đó, việc giảng chân tướng trực diện đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi. Tôi đã giảng chân tướng cho các bạn học, đồng nghiệp và những người qua đường trong quá trình làm việc và đi du lịch. Bất cứ khi nào có cơ hội, tôi đều nghĩ cách giảng chân tướng cho mọi người. Kỹ năng giao tiếp qua nói chuyện tương tác của tôi đã được vận dụng hiệu quả.
Khi giảng chân tướng, tôi luôn luôn duy trì nụ cười trên môi và hy vọng rằng người khác có thể cảm nhận được từ bi của tôi. Việc giảng thanh chân tướng của tôi đã giúp mọi người thức tỉnh khỏi văn hoá ĐCSTQ. Nhờ vậy việc giảng thanh chân tướng của tôi khá thuận lợi.
Giữ vững niềm tin
Khi giảng chân tướng, tôi giữ vững một số niềm tin vững chắc:
1. Bất kể bạn đang làm nghề gì, trước hết bạn vẫn là một con người. Một con người khi sống thì cần phải có trách nhiệm với tương lai của mình và gia đình. Vì vậy, tôi phải cố gắng hết sức để nghĩ cách cứu bạn.
2. Cho dù bạn có bị ĐCSTQ lừa dối sâu sắc đến mức nào, thì Đại Pháp vĩ đại chắc chắn sẽ tiêu trừ những nhân tố tà ác sau lưng bạn. Vì mọi thứ là do Sư phụ an bài. Vì vậy, nó không đơn giản như vẻ bề ngoài mà chúng ta nhìn thấy.
3. Ngay cả khi một người không thoái ĐCSTQ, tôi phải cho người đó biết đến vẻ đẹp và chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Như vậy, anh ấy vẫn có thể có cơ hội được cứu. Vì vậy, nỗ lực của tôi không phải là vô ích.
Những người dân thường, cảnh sát, công tố viên, thẩm phán, quan chức cộng đồng hoặc nhân viên khu phố, họ là những người mà tôi muốn cứu. Tôi biết mình phải buông bỏ nỗi sợ hãi và giảng chân tướng để cứu người.
Giảng chân tướng cho cảnh sát
Một ngày nọ khi tôi đang ở trên xe buýt để về nhà sau giờ làm thì điện thoại của tôi reo lên. Người gọi nói: “Tôi đang gọi từ đồn cảnh sát địa phương. Chị còn tu luyện Pháp Luân Công không?”
Tôi nghĩ rằng thường thì tôi không có cơ hội để giảng chân tướng cho họ. Bây giờ họ lại gọi tôi, tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Tôi cũng muốn tận dụng tốt cơ hội này để giúp những người trên xe buýt nghe được điều tôi muốn nói.
Vì vậy tôi dõng dạc trả lời: “Tất nhiên tôi vẫn tu luyện. Tại sao lại không? Pháp Luân Đại Pháp là môn tu luyện tinh thần trường phái Phật gia. Môn tu luyện giúp người thực hành phục hồi cả về thể chất lẫn tinh thần, nâng cao đạo đức, và hành xử chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.
Tôi tiếp tục nói cho anh ta biết rằng Pháp Luân Đại Pháp đã được người dân ở hơn 100 quốc gia thực hành rộng rãi. Đồng thời cuốn Chuyển Pháp Luân đã được dịch ra 40 thứ tiếng và được xuất bản khắp thế giới.
Tôi nói Pháp Luân Đại Pháp cũng nhận được hàng nghìn giải thưởng ở nước ngoài nhưng bị ĐCSTQ bức hại. Tôi tiếp tục: “Vụ tự thiêu ở Thiên An Môn là do Giang Trạch Dân và bè cánh dàn dựng để phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp, mục đích là lừa dối người dân Trung Quốc, kích động người dân thù ghét Pháp Luân Công và tranh đấu với nhau. Một Đảng và chính phủ cầm quyền lớn mà lại có thể làm ra một việc xấu xa đến như vậy. Thì Đảng và chính quyền ấy là thứ gì vậy?”
Hành khách trên xe buýt đều nhìn và nghiêm túc lắng nghe tôi. Người gọi nói: “Nếu chị còn tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì chị sẽ mất việc.”
Tôi nói: “Anh không thể quyết định liệu tôi có bị mất việc hay không. Hơn nữa hiến pháp quy định rõ ràng rằng mọi công dân đều có quyền tự do tín ngưỡng tôn giáo. Tôi không vi phạm hiến pháp, luật hình sự hoặc các quy định về xử phạt của công an. Tôi cũng không phạm tội. Do đó, anh không thể đụng đến tôi được. Ngày nay, chẳng phải chúng ta nói về pháp quyền sao? Sao một cảnh sát như anh lại dám gọi điện để đe doạ công dân? Mã thẻ ngành của anh là gì vậy? Tôi muốn tố cáo anh với cơ quan chức năng!” Đầu dây bên kia lập tức cúp máy.
Những người trên xe buýt nhìn tôi đồng tình và ngưỡng mộ. Tôi tự nhủ rằng tôi chỉ muốn để mọi người thấy được chính khí và phong thái của các đệ tử Đại Pháp. Tôi muốn họ biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp.
Một lần khác, trong lúc đang làm việc thì tôi nhận được một cuộc gọi từ đồn công an: “Tôi là đồn trưởng mới được bổ nhiệm. Tôi muốn hỏi xem khi nào chị rảnh, tôi muốn đến thăm chị và hỏi xem tình hình hiện nay của chị. Chị thấy thế có được không?”
Tôi chỉ mỉm cười và đáp: “Đến thăm dân ngay lập tức sau khi được bổ nhiệm. Anh đến thăm từng nhà hay chỉ đến nhà tôi vậy?”
Người ở đầu dây bên kia đáp: “Dĩ nhiên là tôi không thể đến thăm hỏi từng nhà được rồi.” Một lần nữa tôi nói: “Vậy thì anh chỉ đến thăm nhà của tôi thôi đúng không. Có phải là vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp? Vậy để tôi nói cho anh hiểu rằng tôi đang làm rất tốt cả công việc lẫn tu luyện. Thân tâm của tôi đều rất khoẻ mạnh. Tôi không vi phạm pháp luật. Vì vậy tôi đang sống rất tốt. Nếu cảnh sát các anh không đến thăm nhà của tôi, thì tôi tin rằng cuộc sống của tôi sẽ còn tốt hơn nữa.” Sau khi nói xong tôi đã bật cười và đối phương cũng cười.
Tôi nói tiếp: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi đều là người tốt chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Chúng tôi chỉ muốn có sức khoẻ tốt và đề cao tâm tính. Chúng tôi cố gắng trở thành những người tốt hơn. Vì vậy anh có thể hoàn toàn yên tâm. Chẳng có căn cứ nào nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là chính trị và muốn lật đổ chính phủ.” Viên đồn trưởng đáp: “Vậy thì tốt quá.” Sau đó anh ta cúp máy.
Vào một lần khác, một đồn trưởng khác lại gọi cho tôi. Tình cờ hôm ấy tôi lại đang bị sốt do nghiệp bệnh. Anh ta lo lắng và nói với tôi rằng: “Chị hãy uống thuốc và uống thêm nước.”
Tôi đã chuẩn bị tinh thần để trò chuyện với người này và giảng chân tướng cho anh. Tôi nói cho anh nghe lý do tại sao các học viên không cần phải dùng thuốc. “Trước khi tu luyện, tôi thường hay bị sốt cao và bị đau nửa đầu. Tôi chỉ mới ngoài 30 mà sức khoẻ lại không tốt, nó đã ảnh hưởng nhiều đến công việc và cuộc sống của tôi. Nhưng sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã khoẻ mạnh và không còn bệnh tật gì nữa.”
Tôi cũng kể cho anh nghe về trải nghiệm của mình hồi còn trẻ. Tôi nói: “Hồi còn nhỏ tôi từng là học sinh giỏi. Giờ tôi là phụ huynh tốt và một nhân viên tốt. Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng do tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà tôi lại bị giam giữ bất hợp pháp. Khi ấy không có phiên toà xét xử, và tôi không được phép thuê luật sư. Tôi bị giam giữ trong một năm.
“Vì chuyện này mà con tôi bị chấn thương tâm lý và không thể vào đại học. Một đứa trẻ từng rất vui vẻ trong sáng nay chỉ có thể ở nhà và không cười. Tính cách của cháu cũng thay đổi rất lớn. Mọi người đều nói chuyện về luật pháp nhưng con của tôi lại là nhân chứng và là nạn nhân của hệ thống tư pháp bất công của đất nước này. Anh nói cho tôi nghe đi, tác động của vấn đề này sẽ ảnh hưởng đến thế giới quan của con tôi lớn đến mức nào? Bản thân anh cũng là phụ huynh, tôi nghĩ anh có thể hiểu được cảm giác của tôi.” Anh ấy đồng cảm với tôi và nói: “Phải rồi, phải rồi.”
Sau đó tôi nói với anh ấy về một vài vấn đề cụ thể, chẳng hạn như gia đình tôi, quá trình trưởng thành, và giáo dục mà tôi nhận được. Tôi muốn anh ấy hiểu được rằng tôi được giáo dục và có những suy nghĩ của riêng mình. Tôi không phải là một kẻ ngu ngốc hành xử một cách mù quáng, như ĐCSTQ tuyên truyền về các học viên.
Trung Quốc đã trải qua 5.000 năm lịch sử với một nền văn hóa tu luyện. Tôi đã nói về các giá trị phổ quát của con người, sự phổ biến rộng rãi của Pháp Luân Đại Pháp, và niềm tin kiên định của tôi đối với Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy chăm chú lắng nghe khi tôi nói chuyện hơn hai tiếng đồng hồ. Tôi nghĩ anh ấy hẳn đã hiểu những gì tôi muốn truyền đạt trước khi cúp máy. Sau đó, bất cứ khi nào anh ấy gọi cho tôi vì lý do công việc, anh ấy sẽ nói một cách lịch sự: “Tôi không có ý gì cả, xin hãy hiểu cho công việc của tôi. Tôi lại làm phiền chị lần nữa rồi.”
Đề cao tâm tính khi ở nhà
Chồng tôi đã bỏ nhà đi vì các lý do cá nhân sau khi chúng tôi kết hôn được một năm. Thỉnh thoảng anh ấy có về nhà nhưng không quan tâm gì đến tôi và con. Trách nhiệm chăm sóc gia đình dồn hết lên vai tôi. Bạn tôi khuyên tôi rằng: “Thế này thật khó cho cậu. Cậu nên đệ đơn ly hôn khi vẫn còn trẻ.”
Tôi lo rằng ly hôn sẽ ảnh hưởng xấu đến con. Vì vậy, tôi vẫn duy trì cuộc hôn nhân này. Đôi khi, tôi cảm thấy cuộc sống thật khó khăn và bất công, và có lúc tôi đã bật khóc.
Do cuộc sống và công việc bận rộn, tôi gần như không có thời gian để trút bỏ cảm xúc của mình. Vì vậy, tâm luôn ôm giữ bất bình. Trước khi tu luyện, tôi thường nóng giận với cha mẹ và con. Tuy nhiên, sau khi tu luyện, mỗi khi mất bình tĩnh, tôi liền nghĩ về lời dạy của Sư phụ:
“…coi những khổ [nạn] trong cuộc đời là bất công đối với mình; có nhiều người suy sụp mà rớt xuống.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Sau đó, tôi cố gắng kiểm soát bản thân. Trước khi tu luyện, tôi không dám đối mặt với thực tế, và tôi sẽ không thể vượt qua được cảm xúc của mình. Nhưng bây giờ khi gặp phải vấn đề tôi sẽ hướng nội. Từ đó, tôi đã có thể ngộ Pháp sâu hơn và đề cao trong tu luyện. Ví dụ, sau khi mất bình tĩnh với con, tôi đã nghĩ xem tại sao mình lại làm vậy. Đó có phải là chấp trước của tôi vào những vấn đề vật chất không? Sau đó, tôi thấy rằng mình mất bình tĩnh vì bất bình, là vì tôi muốn tìm kiếm sự hồi đáp, chấp trước vào lợi ích cá nhân và có tâm lý duy trì danh tiếng của bản thân. Tôi quyết tâm loại bỏ tất cả những chấp trước này.
Tu luyện Đại Pháp giúp tôi buông bỏ nhiều nhân tâm và dục vọng của con người, thay đổi thái độ và nâng cao cả về thể chất lẫn tinh thần. Tôi coi khó khăn là niềm vui, và nhờ đó cuộc sống trở nên hạnh phúc. Giờ đây, tôi luôn tràn đầy hy vọng.
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/16/429569.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/18/195116.html
Đăng ngày 18-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.