Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-08-2021] Tôi năm nay đã 76 tuổi. Vào mùa thu tháng 10 năm 1996, tôi vui mừng đắc được Đại Pháp. Trình độ văn hóa không cao nên tôi không biết cách truy cập Internet. Mỗi lần nhận được tuần báo Minh Huệ thì tôi đều cao hứng như thể được gặp lại người bạn lâu năm. Đắc Pháp trong 25 năm, có Đạo rồi thì không gì vui mừng hơn nữa. Đặc biệt là lời cảm ân đến Sư phụ thì nghìn ngôn vạn ngữ cũng không bày tỏ hết được.

Tiếp theo, tôi sẽ báo cáo tình huống tu luyện của bản thân trong thời gian gần đây với Sư phụ và cùng giao lưu với đồng tu.

Tình huống tu luyện gần đây

Sư phụ giảng:

“Đại Pháp là tu luyện. Mục đích tu luyện của đệ tử Đại Pháp là viên mãn. Hiện nay trên thế gian con người đã đến cuối cùng của thời mạt thế rồi, loạn tượng trong loạn thế gây can nhiễu đến xã hội càng gay gắt hơn. Tuy là giao tranh chính-tà, nhưng chư vị phải trụ vững bản thân đừng bị can nhiễu, đồng thời làm tốt hơn nữa việc giảng chân tướng cứu con người thế gian. Khi giảng chân tướng không được đặt mình vào trong người thường, [hãy] sắp xếp vị trí của mình cho tốt, đừng bị cuốn nhập vào đó, thì mới thực hiện được tốt hơn”. (Gửi Pháp hội Đài Loan [2020])

Học Kinh Văn mới của Sư phụ, cảm nhận rằng thời gian là khẩn cấp phi thường, cảm giác rằng tôi vẫn chưa có sự sắp đặt tốt vị trí của bản thân, vẫn còn đặt mình vào trong người thường mà bản thân không tự biết. Mặc dù mỗi ngày đều rất bận rộn với việc giảng chân tướng cứu người, nhưng tâm tôi vẫn còn một nan đề lớn. Đó chính là tôi ngày ngày ở ngoài cứu người, không khó để mở lời bắt chuyện với mọi người, nhưng lại cảm thấy việc giảng chân tướng cho chồng mình lại khó đến vậy.

Trước khi chồng tôi về hưu, ông ấy là lãnh đạo chủ chốt, tiếp thụ độc hại của tà đảng tương đối thâm sâu; hơn nữa còn sợ tôi bị tà đảng bức hại. Ông ấy mong muốn chúng tôi luôn gắn bó với nhau và cùng nhau đi qua những ngày tháng tươi đẹp và an nhàn tuổi già. Ông ấy không thể lý giải được việc tôi tu luyện Đại Pháp. Trong cuộc sống hàng ngày, ông ấy thường nói những lời khiến tôi tổn thương và nói cả những lời bất kính đối với Đại Pháp. Trong tâm tôi rất khó chịu. Có những lúc tôi cũng dùng ngữ khí không tốt đối đáp lại ông ấy, tạo thành không khí căng thẳng trong gia đình và làm tổn thương cả đôi bên.

Sau đó, tôi cũng thường tự cảnh tỉnh bản thân, có lúc còn oán trách bản thân. Khuyên người khác đôi ba câu liền minh chân tướng, liền cứu được người đó. Nhưng đối với chồng mình thì lại không có trí huệ để cứu? Lao tâm khổ tứ suy nghĩ cũng không biết phương diện nào làm tốt mới có thể đả khai nút thắt trong tâm ông ấy, khiến ông ấy minh bạch chân tướng và không tạo khẩu nghiệp. Những suy nghĩ trước khi tôi mở miệng đều khơi dậy những tư tưởng phụ diện của tôi về ông ấy. Trong tâm tôi thật sự lo lắng và cũng mông lung. Sau khi đọc Kinh văn mới “Gửi pháp hội Đài Loan [2020]” của Sư phụ, tôi càng lo lắng hơn.

Trong nhóm nhỏ chúng tôi có đồng tu A không muốn luyện bão luân mà chỉ muốn đả tọa. Sau khi ngồi được ba tiếng đồng hồ mà chân vẫn không đau. Anh ấy nói rằng thân thể phiêu phiêu nhẹ nhàng vậy. Tôi nghĩ đến lời Sư phụ giảng rằng:

“… năm bộ công pháp được truyền dạy hết để [chư vị] học”. (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

“Động tác là biện pháp phụ trợ cho viên mãn”. (Giảng Pháp Tại Pháp Hội Mỹ Quốc [1997])

Nếu năm bài công pháp mà không luyện hết thì làm sao có thể cải biến bản thể một cách hoàn chỉnh được? Tôi đã thảo luận với đồng tu đó nhưng anh ấy không có nhận thức giống như vậy. Trong tâm tôi âm thầm lo lắng cho anh ấy. Nếu bão luân không trọng yếu vậy thì tại sao vào năm 2018 Minh Huệ Net lại đăng nhạc luyện công mới và chỉ có luyện bão luân mới tăng từ nửa tiếng đồng hồ lên thành một giờ đồng hồ. Tôi nghĩ rằng luyện bão luân vẫn là rất trọng yếu. Đặc biệt là đối với thân thể xuất hiện trạng thái lão hóa của các học viên lão niên thì rất trọng yếu. Đây là sự gia trì từ bi của Sư phụ, là thiển ngộ của cá nhân tôi.

Mỗi ngày tôi học ba bài giảng Pháp trong cuốn Chuyển Pháp Luân, luyện năm bài công pháp, phát chính niệm, giảng chân tướng đều đặn thường hằng. Tôi cảm nhận luyện bão luân một tiếng không có khó khăn gì. Có đồng tu nói rằng luyện bão luân hai giờ đồng hồ hiệu quả rất tốt.

Bão luân hai giờ đồng hồ

Bắt đầu từ 9 giờ 20 phút ngày 7 tháng 3 năm 2021, tôi bắt đầu luyện liền 4 bài công pháp, trong đó bão luân hai tiếng đồng hồ. Sáng sớm thức dậy ngồi đả tọa và đọc một bài giảng Pháp.

Có một hôm, lúc 2 giờ 40 phút tôi đã tỉnh rồi. Tôi liền tỉnh dậy phát chính niệm một lúc. Sau đó tôi nghĩ đến lời Sư phụ nói: “..năm bộ công pháp được truyền dạy hết để [chư vị] học”. Tôi muốn có thời gian, tại sao tôi không luyện năm bài cùng một lúc. Vào lúc 3 giờ 20 phút tôi lại luyện liền năm bài công pháp.

Vào ngày 15 tháng 3, con gái đưa chúng tôi đến một danh lam thắng cảnh và dự kiến sẽ khởi hành lúc 8 giờ 30 phút sáng. Tôi dậy sớm vào lúc 3 giờ sáng, phát chính niệm, học một bài giảng Pháp rồi chuẩn bị xong bữa sáng.

8 giờ sáng, chồng tôi thức giấc hỏi tôi rằng bữa sáng đã làm xong chưa? Tôi nhìn thấy ông ấy vừa mới tỉnh dậy, có chút bực mình nói: “Ông còn chưa rửa mặt mà đã hỏi tôi bữa sáng làm xong chưa à!”. Điều này đã khiến ông ấy tức giận, còn làm ông ấy nói ra những lời bất hảo và khiến bầu không khí trở nên tồi tệ.

Từ điểm tham quan trở về, lúc hơn 9 giờ tối khi luyện bão luân, đột nhiên tôi nhớ đến ngôn hành của bản thân lúc sáng, cảm thấy mình so với người thường cũng không đúng. Chẳng hạn nói như: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi. Chỉ đợi ông dậy tắm rửa thôi”. Đây không phải là một câu nói rất bình hòa sao? Tại sao lại trách ông ấy? Đây là loại tâm nào vậy? Là tâm coi thường ông ấy, tâm tranh đấu, là tư duy độc hại trong văn hóa đảng. Là do mình không tu tốt. Mình nhất định phải tống khứ nó đi.

Mỗi ngày lúc luyện bài công pháp số hai, tôi liền nghe thấy lời Sư phụ giảng:

“Sinh huệ tăng lực

Dung tâm khinh thể

Tự diệu tự ngộ

Pháp Luân sơ khởi”. (Đại viên mãn Pháp)

Luyện bão luân hai tiếng trong vòng chưa đến 10 ngày, tôi đã thể ngộ được biểu hiện của một tầng nội hàm trong “sinh huệ tăng lực”.

Phương diện “sinh huệ”: Tôi cảm giác rằng mình tăng trưởng trí huệ, mình sẽ nhìn ngược lại vào tư tưởng của bản thân. Hơn nữa, tôi hiểu rằng cần chiểu theo tiêu chuẩn của người tu luyện mà làm, cũng chính là nói rằng tôi học cách tu luyện bản thân.

Tôi nhìn lại tư tưởng của bản thân: trước đây, mỗi lần làm kích động đến nhân tố phụ diện của chồng là do tôi coi thường ông ấy, tâm oán hận và tâm tranh đấu tạo thành.

Sư phụ giảng:

“Hiện nay trên thế gian con người đã đến cuối cùng của thời mạt thế rồi”. (Gửi Pháp hội Đài Loan [2020])

Đã đến thời kỳ cuối cùng này rồi, tôi vẫn còn chưa cho ông ấy thấy được sự mỹ hảo của Đại Pháp và cứu ông ấy. Vậy còn đợi đến khi nào nữa? Bình thường lúc ông ấy xem điện thoại và TV, tôi liền không vui vẻ. Tôi chuẩn bị xong bữa cơm rồi, nhìn thấy ông ấy xem điện thoại thì có lúc còn tự mình ăn cơm mà không gọi ông ấy. Nhưng bây giờ tôi nấu những món ăn mà ông ấy thích, đến giờ thì gọi ông ấy ăn cơm, khuyên ông ấy bớt xem điện thoại, bớt xem TV và chú ý đến thân thể của mình nhiều hơn. Có lúc gọt xong trái cây rồi đưa ông ấy ăn và chăm sóc ông ấy. Trong cuộc sống, tôi cố gắng quan tâm chăm sóc ông ấy.

Về phương diện “tăng lực”: Trước khi tu luyện, tôi bị tê cứng vai, đau thắt lưng, giảm tiểu cầu và không nhấc nổi chân để đi lại. Sau khi tu luyện, thân thể của tôi liền cải biến. Tê cứng vai, đau thắt lưng đều khỏi cả, tiểu cầu cũng bình thường trở lại, đi lại cũng nhanh nhẹn hơn và có thể xách đồ đạc bằng tay. Một mình tôi nấu một bữa cơm tất niên, làm cả chục món cũng không thấy mệt. Khi có khách đến, làm 7 hoặc 8 món cũng không thấy khó, mọi người đều khen tôi nấu ăn ngon. Con gái con trai nhìn thấy tôi tinh lực tràn đầy đều nói rằng tôi luyện Pháp Luân Công thì càng luyện càng trẻ ra. Tay chân còn linh hoạt hơn so với người trẻ.

Lần này, thông qua hơn 20 ngày gia tăng thời gian bão luân, tôi cảm giác thân thể biến hóa càng lớn hơn, đi lại nhanh và nhẹ nhàng hơn, làm việc càng nhanh chóng hơn, hai tay có thể nâng vật nặng 10 kg lên tầng ba cũng cũng không cần dùng lực. Thật sự là toàn thân nhẹ nhõm. Càng mừng hơn là đầu não suy nghĩ sự việc cũng linh hoạt hơn. Là Sư phụ đã cấp cho tôi trí huệ tăng lực.

Sự thay đổi của chồng tôi

Chồng tôi là một người thiện lương chính thống và vô cùng chính trực. Ông cũng là một người con hiếu thảo. Lúc cha dượng qua đời, ông lấy 2 vạn nhân dân tệ và khi mẹ kế chết ông lấy một vạn nhân dân tệ để mai táng. Hệ thống thoát nước ở tiểu khu chúng tôi sinh sống được cải tạo lại. Khi nhìn thấy những công nhân làm việc đến rạng sáng, ông ấy đã lấy 300 tệ đưa cho họ để mua bữa sáng. Trong quá trình cải tạo điện của tiểu khu vẫn còn thiếu hơn 1.000 tệ để hoàn thành. Sau khi biết được chuyện này, ông ấy đã quyên góp 500 tệ. Trong công việc, ngoài xã hội ông ấy đều là người có danh tiếng tốt.

Người nhà của đệ tử Đại Pháp đều là có duyên phận lớn với Đại Pháp. Trong gia đình, tôi không làm được thời thời khắc khắc coi bản thân là người tu luyện mà là coi người nhà thành thân nhân, bị nhúng trong tình nên đã kích động đến nhân tố phụ diện của ông ấy khiến ông ấy bất kính với Đại Pháp. Tôi lại vì điều này mà coi thường ông ấy, không nghĩ rằng ông ấy là đang giúp tôi tu luyện, giúp tôi đề cao.

Sư phụ giảng:

“Bởi vì nghiệp lực rơi vào ai thì người đó thấy khó chịu; đảm bảo là như vậy”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Vấn đề chính là ở bản thân tôi không tự biết, vẫn coi ông ấy là đá cản đường. Hiện tại tôi đã ngộ ra rồi, cần phải quy chính bản thân trong Đại Pháp. Tôi nghĩ rằng mình cần dùng Đại Pháp để đo lường nhất ngôn nhất hành của bản thân. Nếu có chỗ nào không phù hợp với Pháp thì liền thay đổi, thay đổi vô điều kiện.

Tôi đang thay đổi, ông nhà cũng đang thay đổi. Lúc trước ông ấy chưa bao giờ ở nhà nấu cơm. Một lần gần đây, tôi đến nhóm học Pháp. Lúc về nhà thì đã muộn rồi. Ông ấy hâm nóng lại thức ăn và đang chờ tôi trở về ăn cùng! Còn có hai lần khi tôi đi giảng chân tướng về, ông ấy ở nhà mở đài phát các bài hồng ca của Trung Cộng. Tôi liền xin Sư phụ gia trì: “Những thứ tà ác này không được phát ra” và phát chính niệm. Ông ấy liền tắt loa đi. Đây không phải là tôi có năng lực gì mà là Sư phụ làm như vậy, là uy lực của Đại Pháp. Tôi chỉ có nguyện vọng muốn nó ngừng lại.

Sư phụ giảng:

Có câu rằng: ‘Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh’. Ý tứ là đối với người tu luyện chính Pháp mà nói, năng lượng mà họ mang theo rất là lớn, ở những chỗ họ đi qua, trong phạm vi mà năng lượng của họ che phủ, thì có thể chỉnh lại cho chính tất cả những trạng thái bất thường, khiến cho biến thành trạng thái bình thường“. (Chương I, Pháp Luân Công)

Mục tiêu của tôi là để ông ấy minh chân tướng và cần ông ấy cam tâm tình nguyện thanh tẩy độc tố của tà đảng và nhận ra sự mỹ hảo của Đại Pháp mà từ đó kính ngưỡng Đại Pháp. Nếu có duyên thì có thể tiến nhập vào Đại Pháp, được Đại Pháp thanh tẩy, quy chính và đồng hóa. Đó mới là mong đợi của tôi.

Kết bài

Tôi chỉ muốn luyện thân thể cho tốt để chứng thực Đại Pháp. Tôi chỉ muốn tu tốt bản thân, tu xuất tâm nghĩ cho người khác trước. Tôi chỉ muốn tu xuất tư tưởng thuần tịnh và từ bi cứu nhiều người hơn nữa.

Năm nay tôi 76 tuổi, mỗi ngày dậy sớm không cần đồng hồ báo thức; vào lúc khoảng 3 giờ sáng liền tỉnh dậy. Mỗi ngày chỉ ngủ 2-3 tiếng đồng hồ. Tinh thần luôn thư thái, tư duy nhanh nhạy, xử lý việc nhà nhanh chóng và tận dụng hết thảy thời gian để làm tốt ba việc.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2021/8/18/429594.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/8/194978.html

Đăng ngày 14-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share