Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 06-07-2021] Tôi sinh năm 1996 và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi còn nhỏ. Tôi quay lại Đại Pháp sau nhiều năm khổ nạn, cuối cùng đã lấy hết can đảm để viết ra trải nghiệm tu luyện của mình.
Tôi đến đây vì Đại Pháp
Tôi lớn lên và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng gia đình. Mẹ kể cho tôi, khi mẹ mang thai tôi, một giọng nói bảo mẹ rằng tôi sẽ là con trai, sinh vào ngày nào và sẽ không tránh khỏi đau khổ nào đó. Mọi thứ diễn ra đúng như những gì mẹ nghe thấy. Mẹ bảo tôi không phải là một sinh mệnh bình thường, và khi tôi còn ở trên thiên thượng, tôi thấy gia đình này sẽ tu luyện Đại Pháp nên tôi đã chọn để được sinh ra trong gia đình này.
Gia đình tôi tu luyện Đại Pháp vào năm 1998 khi tôi mới lên hai. Vì còn quá nhỏ nên tôi cứ tập theo khi các học viên luyện công.
Một tuổi thơ buồn
Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Nhà chúng tôi bị lục soát và người nhà bị bỏ tù. Bà và mẹ tôi đã đưa tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho công lý. Khi chúng tôi đến Quảng trường Thiên An Môn, một cảnh sát hỏi mẹ xem chúng tôi có phải là học viên Đại Pháp không. Mẹ nói với họ rằng chúng tôi tu luyện Đại Pháp. Vì vậy, chúng tôi đã bị đưa đến trại tạm giam.
Sau đó, chúng tôi bị chuyển đến trại giam địa phương. Bà và mẹ tôi bị kết án một năm tù, và tôi được thả vì còn nhỏ. Tôi phải lưu lạc cùng cha tôi vì chúng tôi không có nơi ở cố định. Chúng tôi ở nhà của người vài ngày, rồi lại ở nhà người khác vài ngày nữa.
Chúng tôi thường dậy trước bình minh và đạp xe lang thang. Cha tôi mắt kém nên thường đâm vào ổ gà. Tôi nhớ như in những ngày đó, và thấm thía cảm giác có nhà nhưng không thể trở về là như thế nào.
Có lẽ cha tôi nghĩ sống như vậy là không tốt cho tôi nên đã đưa tôi về ở với ông nội một thời gian, sau đó tôi quay về ở với cụ ngoại. Mặc dù cụ ngoại cũng là một học viên, nhưng cảnh sát không làm gì cụ vì cụ đã già rồi. Cụ sống một mình nên bữa ăn của chúng tôi thường chỉ có bánh hấp và nước. Hồi đó, tôi gầy trơ xương.
Tiếng còi cảnh sát làm tôi sợ chết khiếp, và tôi đã khóc mỗi khi nghĩ đến mẹ. Kể về tuổi thơ của tôi chỉ toàn một màu xám, vì không có hơi ấm của gia đình.
Cho dù hoàn cảnh sống của tôi như vậy, Sư phụ vẫn không ngừng quản tôi. Tôi thường chơi với lũ trẻ trong làng, và khi chúng tôi định làm điều xấu, tôi cảm thấy có người đang nhìn mình. Tôi hỏi những người bạn có bị theo dõi không, và các bạn nói “không”. Tôi nghĩ Sư phụ đã chỉ cho tôi chỗ sai để ngăn tôi làm điều xấu.
Quay lại với Đại Pháp
Một năm sau, người thân của tôi được trả tự do. Họ đã bị “chuyển hóa” trong tù, và đi đường vòng trên con đường tu luyện. Tôi cảm thấy Cựu thế lực đang tấn công tôi suốt những năm đó. Chúng làm cho tôi đau đầu hàng ngày để ngăn cản tôi đi học. Các bác sỹ nói tôi không bị gì, nhưng cơn đau đầu vẫn không biến mất. Gia đình tôi đã tìm các thầy bùa làm phép cho tôi, nhưng không có tác dụng gì. Hồi đó, tôi hiếm khi đi học. Tôi cảm thấy xấu hổ khi phải nói rằng tôi đã không cầu xin Sư phụ giúp.
Năm 2006, cha tôi đã mang về nhà một bộ băng nhạc luyện công từ nhà một người thân. Tôi nghĩ ông đã giấu những cuốn băng đó tại nhà người thân vào năm 1999, khi cảnh sát khám xét nhà chúng tôi. Ông đã liên lạc với các học viên để nhận sách Đại Pháp. Gia đình chúng tôi lại tiếp tục tu luyện, và tôi không còn đau đầu nữa.
Tôi thường thấy những tác động tuyệt vời của Đại Pháp đối với tôi. Khi tôi học tiểu học, tôi nhận thấy hễ tôi lơ là việc học Pháp, tôi sẽ thi trượt hoặc bị điểm kém. Cô giáo chủ nhiệm đã đến gặp và báo với cha mẹ tôi về tình trạng của tôi. Khi cha mẹ tôi đảm bảo cho tôi học Pháp tốt thì điểm của tôi đã cao hơn. Thỉnh thoảng tôi cũng bị đau đầu kèm theo nôn mửa và mệt mỏi, nhưng tôi thường khỏe vào ngày hôm sau. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi.
Lối sống tồi
Tôi bắt đầu nổi loạn khi học trung học cơ sở. Tôi giao du với những tên côn đồ đường phố, ở lớp thì không chú ý học, thậm chí còn bỏ nhà ra đi. Có lần, tôi bỏ trốn cả tuần trời, gia đình đi tìm tôi khắp nơi. Các giáo viên cũng không thể làm bất cứ điều gì. Làm sao tôi lại trở nên hư hỏng như vậy?
Một đêm, khi tôi biến mất, cha không đi tìm tôi nữa. Tối hôm đó, ông đã có một giấc mơ. Ông nhìn thấy một đứa trẻ, đầu đội chiếc mũ Phật giáo. Tên của đứa trẻ là Liu Laihai (có nghĩa là “trông đứa trẻ hư”), và nhiều người cầm dao đuổi theo đứa trẻ này.
Cha tôi tỉnh giấc và nghĩ về giấc mơ. Ông nghĩ vẫn phải trông nom tôi cho dù tôi là tôi là đứa con hư. Có thể tôi đã mắc nợ rất nhiều trong các kiếp trước của mình, vì vậy “chủ nợ” đã truy lùng tôi, và không muốn tôi tu luyện.
Ông thức dậy và ra ngoài tìm tôi. Tôi đang trốn dưới hiên nhà hàng xóm. Tôi muốn về nhà nhưng quá xấu hổ. Cha mẹ tôi nổi tiếng trong thị trấn chúng tôi vì là người tốt. Có người hỏi mẹ tôi: “Vợ chồng cô đều là người tốt. Sao cô lại có đứa con trai hư hỏng như vậy?” Mặc dù tôi đọc sách Đại Pháp hàng ngày, nhưng tôi không thể kiểm soát bản thân, mà giao du với lũ bạn hư ở trường.
Trong những năm đại học ấy, tôi đã bị lạc trong thùng thuốc nhuộm lớn. Tôi thường dành thời gian ở quán cà phê Internet với các bạn cùng lớp và bạn cùng phòng. Tôi thậm chí còn nghiện các đồ uống có cồn ở các quán bar, lẫn lộn với người thường. Lúc đầu, tôi còn cảm thấy năng lượng của mình tản mất sau khi uống, nhưng càng uống nhiều, tôi càng ít cảm nhận được điều này. Có lẽ, lúc đó tất cả năng lượng tốt của tôi đã tản mất. Điều duy nhất tôi không phải hối hận là tôi đã giảng chân tướng cho những người bạn tốt của mình về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại, và họ xem ra họ đều tiếp nhận chân tướng.
Có một điều tôi không thể quên. Khi tôi làm gì xấu, một hình ảnh hiện lên trong đầu tôi – tôi thấy các vị Thần trên trời đang nhìn tôi, họ thở dài và nhắm mắt lại. Hình ảnh trông rất thật, như thể tôi ở trong khung cảnh đó vậy.
Đề cao tâm tính
Vùng kín của tôi bắt đầu ngứa từ tháng 4 năm nay. Lúc đầu, tôi không chú ý đến nó. Sau đó, nó ngày càng ngứa hơn – tạo thành những vết loét và gây đau đớn. Tôi có việc phải ra khỏi thị trấn vài ngày. Tôi không mang theo bất kỳ cuốn sách nào vì tôi đang bị theo dõi do tu luyện Đại Pháp.
Tôi đã chịu đựng sự đau đớn trong những ngày đó, chỉ mong được trở về nhà để đọc sách Đại Pháp. Về đến nhà, tôi đi tắm, luyện công và đọc sách, cố gắng bù đắp lại những gì đã bỏ lỡ.
Vào đêm thứ hai, tôi bị chảy ra dịch lẫn máu. Tôi bắt đầu hoang mang khi biết đó là triệu chứng của các bệnh lây qua đường tình dục. Tôi tìm kiếm thông tin trên mạng và được bác sỹ tư vấn trực tuyến. Bác sỹ hỏi tôi có phải gần đây có hoạt động tình dục không được bảo vệ không, và tôi nói “không”. Mặc dù tôi không tinh tấn trong tu luyện, nhưng tôi vẫn tự chủ tốt về mặt này.
Bác sỹ nói bệnh này có thể gây vô sinh, nên giục tôi đến bệnh viện kiểm tra. Tôi hơi sợ và quên mất các Pháp lý, và tôi đã đặt lịch hẹn với bệnh viện vào ngày hôm sau.
Đêm đó, tôi học Pháp, đến đoạn:
“Thân thể chúng ta đột nhiên cảm thấy không thoải mái; bởi vì hoàn [trả] nghiệp, nó sẽ thể hiện tại các phương diện khác nhau. Đến một thời kỳ nhất định còn làm cho chư vị [thấy] thật không thật, giả không giả; làm cho chư vị cảm giác cái công ấy không biết tồn tại không, có thể tu được không, rốt cuộc có thể tu luyện đến đích không, có Phật hay không; thật có giả có. Tương lai còn làm chư vị xuất hiện tình huống ấy, làm chư vị tạo thành [cảm] giác sai như thế, làm chư vị cảm giác như chúng hệt như không tồn tại, đều là giả hết, chính là để xem chư vị có thể kiên định hay không. Chư vị nói rằng chư vị cần phải kiên định không lay động, với tâm như thế, đến lúc ấy chư vị thật sự có thể kiên định không lay động, thì chư vị tự nhiên làm được tốt, bởi vì tâm tính chư vị đã đề cao lên.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Tôi chợt nhận ra mình là đệ tử Đại Pháp! Tôi đã tu luyện với cha mẹ từ khi còn nhỏ, và chưa bao giờ phải dùng bất kỳ loại thuốc nào. Vậy làm sao tôi có thể có bệnh được? Tôi đã hủy cuộc hẹn với bệnh viện.
Tôi nhớ mình nên có niềm tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Tôi nghĩ: “Mình sẽ tu luyện cho đến chết, cho dù có chết thì cũng đáng thôi.” Bây giờ, tôi nhận ra suy nghĩ của mình lúc đó hơi cực đoan. Có lẽ vì niệm đầu đó, các triệu chứng đã biến mất và tôi cảm thấy tốt hơn vào ngày hôm sau.
Có thể nghiệp bệnh là kết quả của những món nợ của tôi từ những kiếp trước, và Sư phụ đã tiêu bỏ đi khi tôi đề cao tâm tính. Bốn ngày sau tôi vẫn ổn, và toàn bộ quá trình diễn ra trong khoảng một tuần.
Vài ngày sau, bác sỹ gửi tin nhắn hỏi tôi đã đến bệnh viện chưa. Tôi trả lời tôi vẫn ổn và cảm ơn sự quan tâm của anh. Nếu tôi đến bệnh viện, có nghĩa là tôi đã coi mình như người thường, vậy làm sao Sư phụ có thể quản tôi? Suy nghĩ và hành động của các học viên Đại Pháp phải dựa trên Pháp, và Sư phụ sẽ bảo hộ chúng ta miễn là chúng ta có đức tin.
Tôi đỏ mặt khi nhìn lại chặng đường hơn 20 năm tu luyện của mình vì đã khiến Sư phụ lo lắng. cựu thế lực đã an bài rất nhiều, từ thời thơ ấu cho đến khi tôi tốt nghiệp đại học. Tôi không viết ra toàn bộ những gì đã xảy ra với tôi. Tôi hy vọng các học viên trẻ có tình huống tương tự sẽ nắm chắc thời gian và học Pháp. Hãy bước đi thật tốt đoạn cuối con đường tu luyện của chúng ta.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/7/6/427825.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/23/194758.html
Đăng ngày 11-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.