Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 29-06-2021] Rất nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp trong chúng ta có thể có những thắc mắc về chủ đề tu tâm hướng nội. Cũng có nhiều đồng tu lâu năm đã tu luyện tới cảnh giới rất cao. Mọi người có thể tự hỏi, ai mà chẳng biết cách hướng nội chứ? Tuy nhiên, tới tận vài năm gần đây tôi mới học được cách hướng nội một cách chân chính và muốn chia sẻ cùng các đồng tu một vài kinh nghiệm của bản thân.

Tôi là một học viên lâu năm, đắc Pháp tu luyện từ năm 2000. Mặc dù tôi đã đọc các bài giảng liên quan đến chủ đề “hướng nội tìm” của Sư phụ Lý Hồng Chí rất nhiều lần nhưng đến khi gặp phải vấn đề, tôi thường quên rằng phải tu luyện bản thân. Thậm chí ngay cả khi đã hướng nội, tôi vẫn không thể tìm ra những chấp trước căn bản mà lại để tâm vào vấn đề đúng sai ở bề ngoài. Tôi còn nhìn nhận đó chính là tu luyện bản thân.

Bởi vì lúc đó tôi không biết cách tu luyện bản thân nên đã không dàn xếp tốt mối quan hệ với chồng mình. Vợ chồng tôi ly dị sau khi con gái tôi hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học. Chưa đầy 4 năm sau khi ly hôn, chồng tôi mất vì bệnh tật và việc này để lại cho tôi niềm hối tiếc vĩnh viễn.

Sau khi ly dị, tôi đưa con gái đến sống với một người họ hàng ở một thành phố khác. Sau đó, tôi gặp một đồng tu và chúng tôi cùng thuê một ngôi nhà để ở. Nhờ đó tôi đã học được cách hướng nội trong tu luyện.

Khi cùng sống dưới một mái nhà với đồng tu, rất nhiều vấn đề đã xảy ra khiến tôi động tâm. Tôi đã đến thăm một đồng tu khác và chúng tôi đã thảo luận về vấn đề của tôi. Vị đồng tu này thắc mắc tại sao tôi luôn gặp phải những chuyện tương tự như vậy với các học viên ở xung quanh. Những lời này của đồng tu đã khiến tôi phải suy nghĩ nghiêm túc.

Không lâu sau, tôi gặp một đồng tu tên là Lý, cô ấy cũng có rất nhiều điểm tương đồng với đồng tu ở cùng nhà với tôi. Cuối cùng tôi đã tránh mặt cô ấy và không muốn tiếp tục nói chuyện nữa. Lúc đó, tôi đã không hiểu được rằng cuộc gặp gỡ đó là để tôi nhìn ra những chấp trước mà bản thân cần tu bỏ. Tôi nghĩ rằng mình không nên trốn tránh vấn đề nữa. Đây là lúc cần phải chân chính hướng nội. Tôi quyết tâm sẽ không để Sư phụ phải thất vọng nữa. Tôi đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội tu luyện và đề cao tâm tính mà Sư phụ đã khổ công an bài. Từ nay trở đi bất luận gặp chuyện gì, trước tiên tôi phải hướng nội tìm ở bản thân.

Sau đó tôi phát hiện rằng mình có những thói xấu và chấp trước tương tự như đồng tu Lý. Tôi đã rất chấn động khi phát hiện rằng sau bao nhiêu năm tu luyện, bản thân mình vẫn còn quá nhiều chấp trước và các loại tâm bất hảo. Trong tình huống tôi hết lần này đến lần khác vẫn không thể ngộ ra, Sư phụ đã an bài đồng tu khác tới nhắc nhở, thức tỉnh chân ngã ở sâu thẳm trong tâm của tôi.

Ngay sau khi nhận ra vấn đề này, tôi lập tức hướng nội khi nhìn thấy những khuyết điểm của đồng tu Lý và nhanh chóng chính lại những chấp trước tương tự của mình. Mỗi khi gặp chuyện mâu thuẫn với cô ấy, tôi không còn bận tâm ai đúng ai sai. Tôi không còn oán hận hay coi thường cô ấy nữa. Tôi sẽ nhìn xem những chấp trước nào đã bị động chạm và xem xét sự việc từ góc độ của cô ấy. Sau một đoạn thời gian như vậy, tôi nhận ra mình đã đề cao trong tu luyện và tâm trí tôi trở trên tường hòa hơn. Giờ đây tôi đã có thể bình tĩnh giải quyết những mâu thuẫn xuất hiện đột ngột. Sư phụ thấy tôi đã thực sự tu bản thân, nên đã an bài để tôi trải nghiệm vẻ đẹp của hướng nội tìm.

Một lần nọ, đồng tu Lý bỗng dưng gây chuyện với tôi một cách vô duyên vô cớ. Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ yên lặng lắng nghe cô ấy. Tâm tôi không có bất kỳ gợn sóng nào, tôi không muốn đáp trả hay làm cô ấy tổn thương. Tôi có thể cảm thấy nỗi đau trong tâm cô ấy. Bỗng nhiên tôi nhận ra chấp trước tồn tại từ rất lâu mà tôi đã không chú ý tu bỏ, đó là không thích nghe lời chỉ trích.

Một lần vào cuối tuần, tôi đã nghỉ làm vì có một vài học viên đến nhà chúng tôi học Pháp. Sau khi luyện công và phát chính niệm lúc 6 giờ sáng, tôi tự nhủ rằng mình cần ngủ một chút để tránh bị buồn ngủ khi học Pháp. Đồng tu ở cùng nhà đã chỉ ra tôi có tâm an dật. Tôi rất ngạc nhiên vì tôi cảm thấy mình không hề có tâm này. Tôi quyết định cần phải hướng nội để tìm ra bất cứ chấp trước nào liên quan đến tâm an dật. Bỗng nhiên tôi cảm thấy dường như có những “vật chất vi quan” trong cơ thể tôi vừa bị giải thể. Tôi rất chấn động và hạnh phúc. Một lần nữa, Sư phụ lại cho tôi được trải nghiệm vẻ đẹp của hướng nội tìm.

Ngày trước còn ở quê, tôi thường cảm thấy rất vui khi nghe những lời khen ngợi của các học viên khác mỗi khi chúng tôi làm tốt việc giảng thanh chân tướng và các hoạt động chứng thực Pháp. Khi nghe những lời không hay về mình, mặc dù nhìn bề ngoài tôi có vẻ khiêm tốn và sẵn lòng chấp nhận ý kiến của người khác, nhưng thực tế tôi không vui và thậm chí cảm thấy không phục. Sau một thời gian, tâm tôi chỉ thích nghe những lời khen và ở một không gian khác nó đã hình thành những vật chất bất hảo to lớn.

Trên con đường tu luyện, có rất nhiều cơ hội để ma luyện tâm tính. Đôi khi, Sư phụ sẽ dùng rất nhiều cách khác nhau để phơi bày những chấp trước mà chúng ta không thể nhìn ra hoặc cảm nhận thấy. Chỉ cần chúng ta biết hướng nội tìm và tu luyện bản thân, chúng ta có thể thanh trừ hết thảy.

Trước kia, tôi không thích bị mọi người chỉ trích và cảm thấy không vui khi mọi người đối xử với tôi như vậy. Và tương tự, tôi cũng không thích chỉ trích người khác vì sợ khiến họ không vui, sợ đắc tội với họ. Tâm chấp trước này đã ẩn giấu bao nhiêu năm, mà bản thân tôi không nhận ra được.

Một vài năm trước, trong một lần chia sẻ với các đồng tu, tôi đã đề cập đến đồng tu Tú Hoa, nói rằng cô ấy thật sự có thể chịu khổ. Một học viên khác liền nói rằng những thống khổ của Tú Hoa chẳng là gì cả, và anh ấy bắt đầu kể anh đã phải chịu đựng những thống khổ lớn hơn như thế nào. Sau đó tôi nhớ đến một đoạn Pháp của Sư phụ.

Sư phụ giảng:

“‘Con được 100 điểm, con được 100 điểm!’ đứa trẻ từ trường chạy về nhà, thì cửa nhà [hàng xóm] chưa mở, trong nhà [người ta] đã nguyền rủa rồi: ‘Có gì là ghê gớm thế, được 100 điểm? Sĩ diện! Ai chưa từng được 100 điểm kia chứ!’“ (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ rằng đó chính là tâm tật đố và muốn chỉ ra cho anh ấy. Nhưng tôi e ngại rằng mình có thể khiến anh ấy không vui nên cuối cùng tôi đã không nói gì. Khi tôi ngồi phát chính niệm như thường lệ, cổ họng tôi đột nhiên bị ngứa, tôi cố gắng nuốt vào trong. Hôm đó tôi đã không thể tập trung phát chính niệm. Đây rõ ràng là một can nhiễu. Tôi biết chấp trước đó đã động chạm trực tiếp đến tâm can mình và tôi nên thiện tâm chỉ ra điều đó cho anh ấy. Nhưng tôi cũng sợ rằng mình sẽ làm mất lòng anh ấy, đồng thời tâm chấp trước vào thể diện khiên tôi hoàn toàn quên đi Pháp của Sư phụ. Kết quả là, tôi đã không mở miệng nói lời nào. Như vậy là tôi đã không có trách nhiệm với đồng tu và thể hiện một tâm chấp trước tự ngã rất mạnh mẽ. Bởi vì tôi không để tâm tới chuyện này nên sau thời gian lâu tôi đã dần quen với nó. Sự việc xảy ra lần này chính là giúp tôi nhận ra đây là lúc cần phải buông bỏ tâm chấp trước này.

Tôi thường phối hợp với một đồng tu lớn tuổi để giảng thanh chân tướng. Đồng tu này có chính niệm mạnh mẽ và rất tín Sư tín Pháp. Khi Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tiến hành “Chiến dịch xóa sổ”, rất nhiều người đến nhà đồng tu này ép buộc ký cam kết từ bỏ tu luyện. Đồng tu đã từ chối với chính niệm mạnh mẽ. Kết quả là những người này phải ra về trong thất vọng vì cưỡng ép không thành. Khi cùng nhau đi giảng chân tướng, chúng tôi đã thảo luận cách làm thế nào để cùng phối hợp ngay từ đầu, nên hầu như lúc nào kết quả cũng rất tốt. Tuy nhiên đôi khi chúng tôi cũng không làm tốt. Ví dụ, một lần tôi giảng chân tướng cho một người và anh ấy đang chăm chú lắng nghe. Đột nhiên một đồng tu lớn tuổi bỗng xen vào cuộc trò chuyện khiến chúng sinh đó bỏ đi. Tôi có chút tức giận bởi vì trước đây những việc tương tự như vậy đã từng xảy ra. Chúng tôi cũng đã chia sẻ cách phối hợp lúc giảng chân tướng, đó là một người giảng và người còn lại sẽ phát chính niệm. Chỉ khi nào không có hiệu quả, người còn lại mới tham gia nói chuyện. Sao đồng tu ấy lại xen vào khi người đó đang lắng nghe chứ? Tôi đã không nói chuyện này với đồng tu vì không muốn khiến dì ấy phiền lòng. Tuy nhiên, nếu như nó ảnh hưởng đến việc cứu độ chúng sinh thì rõ ràng là tôi cần nói chuyện này với đồng tu.

Tôi quyết tâm và lấy hết dũng khí để nói cho đồng tu lớn tuổi biết rằng không nên xen ngang cuộc nói chuyện và đồng thời nhắc lại những đề xuất phối hợp khi cứu độ chúng sinh. Khi phát chính niệm vào lúc 6 giờ sáng, tôi đạt tới trạng thái nhập tĩnh, đó là một cảm giác rất mỹ diệu mà trước đây tôi chưa bao giờ được trải nghiệm, không ngôn từ nào có thể miêu tả được. Trước đây, thông thường tôi chỉ phát chính niệm 15 phút. Nhưng lần này tôi đã phát chính niệm liên tục trong 1 tiếng mà thực sự không muốn đi ra khỏi trạng thái tuyệt diệu này.

Tôi tự hỏi tại sao bỗng nhiên lại có được trạng thái tốt như vậy. Theo nhận thức của bản thân, chỉ khi nào tôi đề cao tâm tính, thanh trừ chấp trước, hoặc làm được việc tốt, Sư phụ sẽ cho tôi được trải nghiệm cảm giác tuyệt vời đó. Tuy nhiên ngày hôm nay tôi đã không đề cao tâm tính, giảng chân tướng không có kết quả tốt, thậm chí còn phàn nàn về đồng tu trong tâm. Tôi nghĩ đi nghĩ lại và cuối cùng nhận ra đó là vì tôi đã thanh trừ được chấp trước sợ làm mất lòng người khác. Chấp trước này đã ẩn giấu trong thời gian quá lâu khiến tôi không thể nhận thức ra nó. Thật đáng hổ thẹn. Biểu hiện của đồng tu chỉ là giả tướng, nó đã giúp phơi bày tâm chấp trước này. Vì ngộ tính của tôi quá thấp nên Sư phụ đã dùng cách này để giúp tôi loại trừ đi chấp trước đó. Con xin cảm tạ Sư tôn!

Năm ngoái, khi ĐCSTQ tiến hành “Chiến dịch Xóa sổ”, một vài đồng tu mà tôi quen biết đã bị sách nhiễu. Một người họ hàng ở quê đã gọi cho tôi để báo tin rằng cảnh sát đang tìm tôi và anh nói với cảnh sát rằng anh ấy không biết tôi đang ở đâu. Trước đó tôi từng có có ý nghĩ vì tôi đang sống ở vùng khác, không ai biết tôi là ai, vậy nên ĐCSTQ không thể can nhiễu đến tôi. Tôi cảm thấy may mắn vì mình đã bỏ nhà đi. Do tôi đã không để tâm đến việc này nên tà ác đã dùi vào tâm chấp trước này của tôi.

Một ngày nọ, một viên cảnh sát ở quê tìm thấy tôi thông qua một người họ hàng. Anh ấy nói với họ là tôi đã bỏ nhà đi cách đây rất lâu và không biết tôi hiện đang ở đâu. Khi nghe được tin này, tôi đã rất thất vọng. Nhưng rất nhanh sau đó tôi trấn tĩnh lại và nhớ đến một đoạn Pháp của Sư phụ. Sư phụ giảng:

“Một cái bất động sẽ ức chế vạn động.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Trung Mỹ Quốc [1999])

Trong lúc đó, tôi hướng nội để tìm xem thiếu sót gì của tôi đã khiến một cảnh sát cách nơi tôi ở cả nghìn dặm phải dùng mọi cách để tìm kiếm tôi. Có phải chỉ vì tôi đã ôm giữ những niệm đầu không phù hợp? Ngay lúc này, một câu nói bỗng hiện lên trong đầu: “Chẳng phải mọi người nói tôi không nổi danh sao? Mọi người thấy đấy, đến cảnh sát còn phải đi cả nghìn dặm để tìm tôi, mọi người vẫn không nghĩ tôi nổi danh sao?”

Ngay lập tức tôi nhớ ra vài ngày trước, khi chia sẻ với các đồng tu khác, tôi cảm giác có chút không phục trong tâm, nghĩ rằng ở đây mình là kẻ vô danh, sẽ không xuất hiện nguy hiểm gì, còn ở quê nhà tôi là người nổi danh. Lẽ nào tâm cầu danh này đã chiêu mời tà ác? Tôi liền phát chính niệm cường đại để giải thể tà ác và chính lại bản thân. Ngay lập tức tâm tôi bình ổn lại và cảm thấy trường năng lượng cũng trở nên thuần tịnh.

Đồng tu lo lắng cho sự an toàn của tôi nên đã đề nghị tôi nên tránh đi. Sau đó tôi cảm thấy tâm mình không còn bình tĩnh nữa. Vì thế tôi đã đi tới nơi khác để tránh trong 2 ngày. Tuy vậy tôi vẫn luôn cảm giác thấy trường không gian khác của bản thân vẫn thanh tịnh, cuối cùng tôi quyết định về nhà và lúc này cảnh sát cũng đã rời đi.

Sau đó tôi hướng nội và nhận ra rằng chính là tâm thể diện ẩn giấu và tâm tranh đấu khiến cho tà ác truy lùng tôi. Việc tôi đã bỏ đi 2 ngày chính là bởi vì tôi đã không làm được 100% tín Sư tín Pháp. Thực sự tôi đã cảm nhận được chính là Sư phụ đã thanh lý tà ác ở trường không gian khác cho tôi.

Tôi vô cùng xấu hổ vì mình đã cư xử tệ như vậy sau bao nhiêu năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhờ liên tục hướng nội và chính lại bản thân theo Pháp, tôi không còn cảm thấy buồn ngủ khi học Pháp. Trước đây tôi bắt buộc bản thân phải học Pháp vì Sư phụ đã nói đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp. Vậy nên cho dù tôi học pháp hằng ngày, nhưng chỉ sau một lúc liền cảm thấy buồn ngủ và muốn nhanh chóng học cho xong. Trạng thái này kéo dài trong nhiều năm. Hiện tại thì đã khác rồi. Mỗi khi cầm sách lên đọc, tôi có thể ngồi học Pháp một cách nghiêm túc và không còn cảm giác buồn ngủ. Tôi cảm thấy mình được hòa tan trong Pháp và những suy nghĩ đều dựa trên Pháp. Tôi nghĩ rằng những đề cao trong tu luyện này có được là nhờ kết quả của việc biết cách hướng nội tìm.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/29/学会了向内找后带来的变化-427483.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/17/194657.html

Đăng ngày 09-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share