Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tại Nhật Bản
[MINH HUỆ 31-07-2021] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước năm 1999 khi mà tôi còn nhỏ. Giờ đây tôi là một người mẹ, và con tôi hai tuổi. Đã hơn 20 năm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện và chỉ gần đây tôi mới có đột phá trong việc luyện công hai tiếng rưỡi. Tôi muốn chia sẻ một vài trải nghiệm trong việc tu luyện của tôi.
Hai mẹ con tôi tham gia một cuộc diễu hành
Hai hôm trước khi tôi dự định tham gia buổi diễu hành ở Yokohama vào lúc 12 giờ trưa, chồng tôi hỏi: “Liệu con mình chịu được thời tiết nóng bức này không nhỉ?” Không cần suy nghĩ nhiều, tôi trả lời: “Được mà!” Tôi biết điều này là có thể vì gần đây tôi khá là tinh tấn trong việc luyện công.
Sau khi luyện công xong tôi sẵn sàng tham dự buổi diễu hành. Mặc dù mặt trời giữa trưa chiếu nóng chói chang vào chúng tôi, nhưng việc tham gia diễu hành với con nhỏ đã diễn ra suôn sẻ.
Khi buổi diễu hành bắt đầu thì con tôi bắt đầu ngủ trong xe đẩy. Trong suốt buổi diễu hành, tôi liên tục làm ẩm chiếc khăn che cái xe đẩy để cho con được mát. Con ngủ rất ngon và thức dậy khi buổi diễu hành kết thúc. Một vài đồng tu nói rằng con rất ngoan. Thẳm sâu trong tâm tôi biết rằng đó là nhờ huyền năng của Đại Pháp.
Sư phụ giảng:
“Nhưng là người tu luyện, thường có nhiều gia đình có con nhỏ, chúng nhiều khả năng không phải là những đứa trẻ tầm thường. Trước khi đầu thai chúng đều biết rằng “Gia đình này tương lai sẽ học Đại Pháp. Mình muốn đầu thai vào gia đình này” – như thế rất có khả năng đứa trẻ đó có lai lịch phi thường. Phàm là đứa trẻ như vậy, những lúc người lớn luyện công là thay thế cho đứa trẻ mà luyện, cho đến khi nó có thể tự luyện.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia)
Vì tôi không có cái niệm là tôi nóng, nên tôi đã không cảm thấy nóng. Nhớ lại ngày hôm ấy, tôi cảm thấy trải nghiệm này quá tuyệt vời. Con cảm tạ Sư phụ.
Những niệm đầu lệch lạc xuất hiện can nhiễu nếu không luyện công vào buổi sáng
Một sáng tôi đọc được đoạn Pháp như sau.
Sư phụ giảng:
“Việc nhỏ không nhịn được, đã vội nóng, mà lại muốn tăng công là sao.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Sau khi đọc xong đoạn Pháp này, các vấn đề liên tục xảy ra trong ngày hôm đó. Tôi vẫn cứ nghĩ về điều gì đó cho đến tận giờ đi ngủ. Tôi không thể giữ vững tâm tính và mất kiểm soát.
Tôi ngủ quá giờ và bỏ bốn bài luyện công đứng vào sáng hôm sau. Tôi luyện bài công pháp thứ năm nhưng không tài nào có thể tập trung khi đả tọa. Tôi vẫn cảm thấy bất bình và phàn nàn về vấn đề nhỏ nhặt xảy ra tối hôm trước. Mặc dù tôi đã cố gắng rất nhiều để loại bỏ niệm đầu này nhưng tôi không thể loại bỏ nó hoàn toàn. Tôi không muốn ở nhà nên đã ra ngoài để học Pháp.
Đầu óc tôi vẫn đầy tạp niệm khi học Pháp và tôi cảm thấy như mình ở trong một chiến trường vậy, chính niệm và sự tức giận cứ thay phiên nhau hiện lên. Tôi trật vật mới học hết được một bài giảng Pháp của Sư phụ.
Tôi vẫn mâu thuẫn với các thành viên trong gia đình và vật lộn với những niệm đầu tức giận. Tôi nhận ra rằng tôi cần phải luyện công. Các niệm đầu của tôi không tịnh khi luyện công. Tuy nhiên, tôi biết Sư phụ có thể giúp tôi miễn là tôi cố gắng loại bỏ điều bất hảo này. Khi bắt đầu luyện bài công pháp thứ tư thì tâm tôi trở nên bình thản và tất cả còn lại là giai điệu của nhạc luyện công thôi.
Tôi lại nghĩ về mâu thuẫn đó sau khi luyện xong bốn bài công pháp, nhưng tôi nhận ra rằng tất cả những niệm đầu bất hảo đã biến mất. Nghiệp tư tưởng mạnh mẽ đã bao trùm lấy tôi trong hai ngày qua khi tôi luyện công. Tôi tiếp tục cố gắng loại bỏ chúng nhưng phải mất ít nhất hai tiếng rưỡi để tâm tôi tĩnh lại.
Sư phụ giảng:
“Hỏi: Có một bộ phận học viên để hết thân tâm vào Chính Pháp, không quan tâm đến cả ăn cả ngủ; luyện công rất ít; có một số học viên [tuy] không bận [nhưng cũng] vì thế không luyện công. Theo họ nhìn nhận thì dường như luyện công không quan trọng lắm.
Sư phụ: Chư vị đang ngồi tại đây, đã nghe đó; đều đã nghe cả phải không? Các đệ tử Đại Pháp cần làm tốt ba việc, đều cần phải thực hiện thật tốt. Công cũng phải luyện; hễ chư vị chỉ còn một ngày chưa viên mãn, thì chư vị vẫn cần phải luyện, chư vị cần phải học; ba việc của đệ tử Đại Pháp ấy, chư vị đều cần làm. Điều này là khẳng định.” (Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York, Giảng Pháp tại các nơi III)
Nghiệp tư tưởng mà tôi trải qua trong những ngày này khi luyện công khiến tôi nghĩ về những trải nghiệm tu luyện trong quá khứ. Nếu tôi luyện công nghiêm túc hơn từ 20 năm trước thì giờ đây tôi đã có trạng thái tu luyện tốt hơn. Trước kia tôi rất khó có thể vượt qua được nhiều khổ nạn.
Tâm sắc dục đã khiến tôi rất khổ tâm trong những năm tuổi vị thành niên. Mặc dù tôi liên tục nhắc nhở bản thân phải tu khứ được tâm này nhưng tôi vẫn xem những bộ phim truyền hình tình cảm lãng mạn và nghĩ về việc sẽ thổ lộ tình cảm của mình với người tôi thích như thế nào. Rất khó để tôi có sự đột phá.
Thi thoảng tôi đã làm được tốt hơn nhờ sự bảo hộ của Sư phụ nhưng dường như can nhiễu khác sẽ xuất hiện ngay lập tức. Trạng thái tu luyện của tôi đề cao nhanh chóng khi tôi tăng cường luyện công. Nghiệp tư tưởng mà Sư phụ gỡ bỏ cho tôi khi luyện công vào buổi sáng là thứ gì đó mà tôi rất khó chịu đựng và vượt qua được trong quá khứ.
Trước kia, tôi chỉ hướng nội theo hình thức. Tôi luôn cảm thấy buồn về việc không thể vượt qua được các tâm chấp trước của mình.
Gần đây, do ảnh hưởng bởi một học viên khác, bất cứ khi nào hướng nội, tôi bắt đầu tự hỏi liệu tôi đã luyện công, học Pháp hoặc phát chính niệm đủ tốt chưa.
Sư phụ dạy:
“Tố đáo thị tu”
(Thực tu, Hồng Ngâm)
Tạm dịch:
“Làm thế là tu”
(Thực tu, Hồng Ngâm)
Chỉ khi tôi quyết tâm đề cao trong tu luyện thì tôi sẽ không thấy việc tu luyện là khó nữa.
Đột phá
Hồi năm 1999 thì tôi vẫn còn nhỏ, và tôi luôn ngủ khi người lớn đang học Pháp. Tôi không có nền tảng tu luyện vững chắc và không bao giờ nghiêm túc đối đãi với việc luyện công.
Tôi cảm thấy mỏi mệt khi luyện bài công pháp thứ hai, và người lớn đã bảo tôi rằng vì tôi vẫn còn nhỏ nên không luyện công cũng được. Khi lớn lên, tôi lấy cớ là sợ bị muỗi đốt, vì thế tôi đã trì hoãn việc luyện công và cuối cùng đã bỏ qua việc luyện công.
Hồi ở Trung Quốc tôi đã bí mật luyện công ở trường đại học. Khi các bạn cùng phòng bảo tôi rằng bí mật kiểu như thế trông kỳ lắm, thì tôi đã ngừng luyện công. Sau khi ra hải ngoại, tôi tự nhủ rằng cuối cùng tôi có thể luyện công. Tuy nhiên, khi tôi luyện công vào buổi sáng thì bạn cùng phòng với tôi, cũng là một học viên, nói rằng cô ấy muốn học Pháp. Tôi nghĩ đến việc ra công viên luyện công, nhưng lại ngại chẳng muốn đi vì trời vẫn còn tối. Vì thế tôi ngủ lại.
Khi mang thai, tôi bị chóng mặt mỗi khi giơ tay lên, vì thế tôi đã không luyện công. Tôi không nhận ra rằng tất cả những điều này là những quan nạn mà tôi cần phải vượt qua. Tôi không xem trọng việc này, và vấn đề này đã kéo tôi xuống trong hơn 20 năm qua.
Có một chuyện đã xảy ra khi tôi thắp hương trước Pháp tượng của Sư phụ vào một sáng mà tôi không luyện công. Trong tâm trí tôi, tôi nghe thấy Sư phụ nói rằng: “Hôm nay ta đã chịu đựng thay cho con.” Khi tôi chia sẻ trải nghiệm này với một học viên khác thì cô ấy nhắc nhở tôi rằng có hơn 100 triệu học viên! Cả hai chúng tôi quyết định luyện công tốt mỗi ngày.
Tạ ơn Sư phụ vì sự cứu độ từ bi của Ngài!
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/7/31/428930.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/30/194850.html
Đăng ngày 10-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.