Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-02-2011] Bị đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại nhiều lần, tôi đã rời nhà để đi ẩn nấp. Cuối tháng 4 năm 2002, tôi không còn nơi nào để ở ngoài một vùng miền núi hẻo lánh. Tôi đã dựng một căn lều đơn sơ bằng các tấm nhựa bên cạnh một con suối nhỏ và sống ở đó.

Tại thời điểm đó, cuộc đàn áp đang rất khắc nghiệt ở vùng chúng tôi. Chúng tôi có ít tài liệu giảng rõ chân tướng để phân phát. Các kinh văn mới của Sư phụ đã được sao chép bằng tay.

Để cứu độ nhiều người hơn nữa, tôi đã học Pháp, phát chính niệm mỗi ngày, và sao chép tay nhiều tài liệu giảng chân tướng. Tôi dùng ba tờ giấy than mỗi lần chép để làm ra bốn tờ tài liệu, làm bao đựng tài liệu, rồi ghim chúng lại. Sau khi tôi làm đủ số bao, mẹ tôi và tôi sẽ phân phát chúng đến các làng bên núi. Thỉnh thoảng, tôi cũng viết các biểu ngữ giảng chân tướng bằng mực đỏ trên giấy trắng và phát chúng.

Vào cuối tháng 5 đầu tháng 6, con suối cạn khô do hạn hán. Mẹ tôi ở lại cùng tôi. Tôi mang theo một chiếc xô nhựa 5 lít và đi tìm nước. Tôi đi bộ 2 dặm rưỡi và tìm thấy một dòng sông. Nó cũng gần cạn khô vì hạn hán và vì đã được sử dụng để tưới tiêu cho đồng ruộng, nhưng tôi có thể đổ đầy nước vào xô và mang nó về nhà. Bước đi dưới ánh mặt trời nóng bức, tôi đổ mồ hôi liên tục và càng uống nhiều nước. Phần nước còn lại trong xô chỉ đủ để nấu một bữa cơm.

Vào buổi chiều, trời vẫn rất nóng bức. Tôi khát đến mức uống cả nước đang được dùng để ngâm đậu khô cho bữa tối. Tôi ngước lên trời và lo lắng: “Không có nước. Mình cần cứu chúng sinh, nhưng mình cần phải sống mà không có rắc rối này.” Sau ý nghĩ đó, tôi chắp hai tay vào nhau và thành tâm cầu Sư phụ: “Sư phụ, con muốn chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh, nhưng con không thể làm được điều đó mà không có nước. Xin Ngài nhắn Thần Mưa ban cho con chút mưa!

Mẹ tôi và tôi đều dựng tay lên và phát chính niệm để loại trừ tất cả tà ác, tất cả các nhân tố bức hại các đệ tử Đại Pháp và can nhiễu đến việc cứu độ chúng sinh. Sau 20 phút, chúng tôi nghe thấy vài tiếng sấm ở đằng xa. Sau 30 phút, tiếng sấm trở nên to hơn và gần hơn. Mặt trời ẩn sau các đám mây thì chúng tôi nghe thấy tiếng hạt mưa rơi trên các tán lá. Nước mắt tôi chảy dài trên mặt. Tôi rất cảm kích trước sự từ bi và vĩ đại vô bờ bến của Sư phụ!

Cơn mưa tạnh dần. Mẹ tôi bước tới chiếc xô chúng tôi vẫn dùng để chứa nước nấu ăn và mỉm cười: “Có nước đủ để dùng trong vài ngày rồi.” Từ đó, mỗi khi chiếc xô chuẩn bị hết nước, trời sẽ lại có thêm mưa để cung cấp đủ nước cho chúng tôi sống.

Khi mùa đông đến, gia đình tôi đã giúp tôi xây một căn nhà tranh lợp mái rạ. Sau đó, tôi xây một chiếc đập bằng đất trên con suối và mưa đổ xuống nhiều hơn. Nước trong đập giúp tôi tồn tại trong mùa đông dài lạnh giá cho tới khi tôi có thể rời đi và trở lại với môi trường của các đệ tử Đại Pháp để chứng thực Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/2/22/征文选登–甘霖-236574.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/3/17/123871.html
Đăng ngày 30-03-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share