Bài viết của một học viên tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-02-2011] Các đệ tử Đại Pháp trên con đường thần thánh, được Sư phụ ban cho những Đại Pháp thần thông vĩ đại, đang trừ ác và cứu độ chúng sinh – họ đều là những nhân vật chân chính vĩ đại nhất thời đại chúng ta. Sư phụ đã giảng:

“Lộ mạn mạn dĩ tận,
Vụ mê mê tiệm tản;
Chính niệm hiển Thần uy,
Hồi thiên bất thị phán.”

(Lời Sư phụ chúc mừng Năm mới, ngày 31 tháng Chạp 2002)

Tạm dịch:

“Con đường dần dần kết thúc,
Sương mê mờ [cũng] dần dần tản đi;
Chính niệm hiển lộ ra uy [đức] của Thần,
Không [còn phải] trông ngóng về trời nữa”.

Tôi muốn chia sẻ những trải nghiệm mà tôi có trong khi làm ba việc trong tu luyện chính Pháp để chứng thực uy đức vĩ đại của Đại Pháp và sự từ bi của Sư phụ.

Tạo dựng môi trường tập công trong một trung tâm giam giữ

Cuối năm 2000, tôi bị ngược đãi tại một trung tâm giam giữ tỉnh Giang Tây, cả hai tay và chân tôi đều bị còng. Lúc đó, tôi đã nghĩ: “Miễn là tôi có tay và chân, tôi phải tập công.” Tôi bắt đầu đọc nhẩm bài thơ “Đăng Thái Sơn”, và bắt đầu kéo tay và chân ra khỏi những chiếc còng. Khi tôi đọc đến câu “Đình vu bán thiên nan đắc độ” (Chẳng thể giữa chừng không tiến thêm), tay tôi bị kẹt ở đoạn cổ tay và không thể rút ra tiếp. Tôi tăng cường chính niệm và tiếp tục đọc. Khi tới câu “Hằng tâm cử túc vạn cân thối. Nhẫn khổ tinh tấn khứ chấp trước.” (Tâm vững cất bước chân nặng nặng, Tinh tấn nhẫn khổ bỏ chấp trước;), tôi rút tay ra tiếp và chúng đã lọt qua được.

Có nhiều loại còng tay đã lần lượt được dùng cho tôi, nhưng tôi luôn có thể kéo tay ra khỏi còng và tiếp tục luyện công. Sáu hoặc bảy cảnh sát thường đánh đập tôi tàn nhẫn, còng chân tôi, rồi còng tay tôi ra sau lưng, và thậm chí còn hàn những chiếc còng lại với nhau. Gần như không có cách gì để di chuyển được. Tôi tiếp tục đọc thuộc Hồng Ngâm. Một cảnh sát đã đấm vào mặt tôi vài lần, và ném tôi xuống đất. Trong phạm vi một mét là một chiếc giường cứng và các bức tường. Họ nắm chân tôi đang bị còng và lăng tôi quay tròn xung quanh. Vì tay đã bị còng chặt sau lưng, nên khi họ quay tôi, cả người tôi và đầu tôi liên tiếp bị va vào các bức tường và giường. Tôi tiếp tục đọc lớn Pháp (lúc đó tôi chưa biết về phát chính niệm), và tôi cảm giác Pháp Luân quay nhanh trên toàn bề mặt thân thể tôi. Người tôi không bị thương chút gì. Sau đó tôi hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” rất to, và bất ngờ sáu hay bảy cảnh sát đó bỏ chạy.

Tôi kiên định một niệm rằng không ai có thể ngăn cản tôi tạo dựng môi trường tập công riêng của bản thân. Tôi nhờ những người khác cùng phòng với tôi giúp tôi tháo còng đằng sau lưng. Chiếc còng chặt đến mức không có bất kỳ kẽ hở nào. Tôi tự nhủ mình không xương không thịt, và tiếp tục kéo. Tôi cảm nhận Pháp Luân xoay chuyển quanh bàn tay tôi, và tay tôi rút ra được. Cảm tạ Sư phụ! Từ đó, không ai còn can nhiễu việc tôi tập công nữa.

Điều kỳ diệu trong một trận bão tuyết

Đầu năm 2008, một trận bão tuyết nặng nề đã ảnh hưởng đến nhiều vùng của Trung Quốc. Một bạn đồng tu và tôi đã lấy bảy thùng tài liệu chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và lên một chuyến xe buýt đường dài về Tứ Xuyên dịp Tết Nguyên đán. Cơn bão tuyết đã ập đến khi chúng tôi đang đi qua tỉnh Quý Châu. Đường xá trở nên rất trơn trượt và chiếc xe buýt bị lật nhào. Nó bị mất kiểm soát và  trượt dài trên băng. Người đồng tu và tôi lập tức hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” và nhẩm khẩu quyết phát chính niệm. Ngay tức thì, chiếc xe buýt mất kiểm soát chậm dần lại, như thể nó đang được một bàn tay khổng lồ giữ lại. Từ từ, nó dừng lại. Tất cả khoảng 50 hành khách đều không bị nguy hiểm.

Một vài phút sau, một chiếc xe buýt khác đến và cũng bị lật nhào, và ít nhất 6 người đã bị thiệt mạng. Mọi người trên xe tôi, gồm cả người lái xe, đều cảm thấy họ rất may mắn, và nói rằng đã có một cao nhân ở trên xe buýt, và Phật quang đã chiếu rọi khắp nơi. Sau sự việc, tôi đã giảng rõ chân tướng cho mọi người trên xe buýt. Hơn 20 người đã từng gia nhập đoàn Thanh niên và đội Thiếu niên đã thoái xuất tư cách thành viên của họ. Người lái xe (một người Tây Tạng) thậm chí đã trình diễn một nghi lễ Tây Tạng đặc biệt vốn được dùng để bày tỏ sự tôn kính đối với các vị Phật, và đã hỏi xin một cuốn Chuyển Pháp Luân. Anh ấy lúc đầu không biết chân tướng về Đại Pháp. Anh nói rằng nếu giờ, thậm chí nếu ai đó chĩa súng vào đầu anh yêu cầu anh phỉ báng Pháp Luân Công, anh sẽ nói “Pháp Luân Công là tốt!”

Người đồng tu và tôi đều cảm thấy rằng chúng tôi không thể thừa nhận tà ác đã lợi dụng băng tuyết để ngăn chúng tôi trở về Tứ Xuyên cứu độ chúng sinh. Cả hai chúng tôi im lặng và đọc thơ của Sư phụ,

“Từ bi năng dung thiên địa xuân
Chính niệm khả cứu thế trung nhân.”

(‘Pháp chính càn khôn’, Hồng Ngâm II)

Chúng tôi đã xuất niệm để những cảnh quan bị băng tuyết bao phủ của tỉnh Quý Châu được đồng hóa với Pháp, tan chảy băng tuyết và để những đệ tử Đại Pháp chúng tôi thuận lợi đi qua, không bị can nhiễu việc cứu độ chúng sinh. Dưới sự gia trì của Sư phụ, băng tuyết đã thực sự bắt đầu tan. Một vài ngày sau, chúng tôi đã về được tỉnh Tứ Xuyên.

Ra khỏi đồn cảnh sát sau bốn giờ

Tôi đã bị các viên chức ĐCSTQ bắt vào năm 2010 khi đang giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Họ muốn đến nơi tôi ở để lục soát, nhưng nhờ sự gia trì của Sư phụ, tôi đã xuất ra một niệm mạnh mẽ “Mỗi nơi ta đến phải đồng hóa với Pháp. Thần Phật đang đến thế gian để cứu độ con người. Đàn áp là không được phép. Là một đệ tử Đại Pháp, ta phải khai sáng con đường này, và hoàn thành những điều Sư phụ mong muốn!” Cùng đó, tôi đã hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tất cả tà ác xung quanh chúng tôi đã lập tức bị tiêu hủy.

Cảnh sát đã không lục soát nhà tôi, và thay vào đó lái xe thẳng đến đồn cảnh sát. Tôi tập trung chính niệm để loại trừ các nhân tố tà ác đứng sau vụ việc này. Chúng không được phép khống chế con người để phạm tội chống lại các đệ tử Đại Pháp. Điểm cơ bản của việc phát chính niệm là để bảo vệ chúng sinh, đồng thời loại trừ bất kỳ tư tưởng bất hảo nào trên bề mặt tâm trí tôi về việc bị bắt giữ hay bị tù. Tôi muốn để cảnh sát giúp tôi về nhà và đặt định vị trí tốt đẹp cho họ trong tương lai. Kết quả là, những người cảnh sát này đã theo yêu cầu của tôi, và bốn giờ sau thì tôi về nhà.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/2/26/征文选登–手铐脚镣锁不住-236514.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/3/14/123798.html
Đăng ngày 29-03-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share