Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-05-2021] Kể từ khi vi-rút Trung Cộng bùng phát, nhiều học viên đã tinh tấn để cứu chúng sinh. Tôi cũng bỏ thêm chút thời gian để ra ngoài giảng chân tướng cứu người, ngoài việc làm tài liệu chân tướng ở nhà. Đồng thời, tôi nhận ra rằng việc giúp đỡ các học viên bị tụt lại phía sau cũng quan trọng.

Thức tỉnh các đồng tu

Một số học viên cùng tuổi với tôi bắt đầu tu luyện trước khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, sau khi cuộc bức hại bắt đầu, họ không thể học Pháp thường xuyên và tránh xa các học viên khác. Tôi lo lắng cho họ nhưng không có thời gian để nói chuyện với họ vì tôi phải làm việc mỗi ngày, ngoài việc làm tài liệu giảng chân tướng.

Sau khi đại dịch bùng phát, tôi không phải đi làm. Khi đọc kinh văn mới “Lý tính” của Sư phụ, tôi cảm thấy có trách nhiệm phải giúp đỡ những học viên bị tụt lại phía sau. Khi có niệm này, Sư phụ đã an bài cho tôi tình cờ gặp những học viên đó.

Một ngày trước khi phong tỏa được dỡ bỏ, tôi và học viên Vân (bí danh) đã đi giảng chân tướng gần nhà của Mai (bí danh). Nhìn thấy một phụ nữ thanh lịch, tôi tiếp cận cô ấy và bắt đầu giảng chân tướng. Sau khi tôi nói vài câu, cô ấy nhận ra tôi và tháo khẩu trang ra. Đó chính là Mai! Tôi vô cùng vui mừng khi nhìn thấy cô ấy, một dòng cảm xúc vui mừng dâng lên từ tim lên đến đỉnh đầu. Tôi vui vẻ nói: “Tôi đã không gặp bạn nhiều năm rồi. Gần đây tôi lại nghĩ đến bạn, và tôi băn khoăn không biết làm thế nào để tìm được bạn.”

Tôi hỏi cô ấy về việc học Pháp. Cô ấy có vẻ xấu hổ và mỉm cười nói: “Đã lâu rồi tôi không đọc sách Đại Pháp.” Vân và tôi đã chia sẻ về tầm quan trọng của việc học Pháp và khuyên Mai đừng bỏ lỡ cơ hội quý giá mà chúng tôi đã chờ đợi hàng nghìn năm. Cô nói: “Hẳn là Sư phụ đã an bài cho tôi gặp bạn hôm nay. Tôi rất cần cuốn sách, nhưng tôi mắc bệnh nặng và cứ mỗi lần tái phát lại phải vào viện. Làm sao tôi vẫn có thể tu luyện?” Tôi khuyến khích cô ấy đọc các bài viết trên trang Minh Huệ xem các học viên khác đã vượt quan bệnh tật của họ như thế nào; thì cô sẽ biết cách tu luyện.

Tôi đến nhà của Mai, cài đặt lại hệ điều hành trên máy tính của cô để đảm bảo bảo mật và cài đặt một số phần mềm để cô truy cập trang web Minh Huệ. Cô đã học cách đọc và tải các bài viết từ trang Minh Huệ. Tôi cũng mang cho cô một số bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện từ trang Minh Huệ về cách loại bỏ nghiệp bệnh. Tôi cũng đề xuất với hai học viên gần nhà cô ấy, người mà cô ấy quen, đến nhà để học Pháp cùng cô. Gần đây, tôi nghe nói họ đã bắt đầu học Pháp cùng nhau – hai bài giảng mỗi lần. Đôi khi họ ra ngoài cùng nhau để giảng chân tướng.

Học viên Đinh là một phụ nữ lớn tuổi duyên dáng, khéo léo và có năng khiếu nghệ thuật. Bà không thể vượt qua nghiệp bệnh và cứ đến mùa đông lại phải đến miền Nam Trung Quốc để tránh rét trong nhiều năm liên tiếp. Bà miễn cưỡng liên lạc với các học viên trong khu vực của mình. Sau khi bà trở về từ miền nam vào năm ngoái, tôi đã tải xuống tất cả các bài giảng mới của Sư phụ mà bà chưa đọc để tặng bà.

Tôi đã đến thăm bà ấy và chia sẻ nhận thức của mình với bà. Tôi nói với bà rằng thời kỳ Chính Pháp sắp kết thúc. Tôi khuyến khích bà trân quý cơ hội tu luyện và không trốn tránh môi trường tu luyện. Sau khi chúng tôi nói chuyện vài lần, bà nhận ra trách nhiệm của mình và quyết định ngừng đi về miền nam vào mùa đông. Thay vào đó, bà trang bị thêm một vài chiếc quạt sưởi để ngôi nhà của mình ấm áp hơn. Tôi đề xuất bà hỗ trợ việc sản xuất tài liệu giảng chân tướng, và bà vui vẻ đồng ý. Bây giờ bà có thể làm ba việc mỗi ngày.

Tôi đã được hưởng lợi rất nhiều và loại bỏ nhiều chấp trước trong quá trình giúp đỡ các học viên khác. Ví dụ, khi tôi mới tiếp xúc với họ, họ đều cảm động và biết ơn lòng từ bi của Sư phụ. Họ nghĩ rằng đó là vì Sư phụ không muốn bỏ họ lại phía sau, và họ đã hứa sẽ tu luyện thật tốt. Nhưng họ không sớm đưa lời nói vào hành động. Sau khi chia sẻ về điều đó vài lần, một số vẫn chưa bắt đầu đọc Pháp; một số không luyện công; một số không phát chính niệm; và một số luôn tổ chức tiệc tùng với người thường và uống rượu.

Thấy họ vẫn còn buông lơi trong tu luyện, trên bề mặt tôi có vẻ bình tĩnh nhưng lại cảm thấy lo lắng. Tôi cảm thấy khó chịu và trong tiềm thức ôm giữ những lời phàn nàn, oán giận và mong muốn đạt được kết quả tốt. Tôi biết rằng cảm giác lo lắng và buồn bã không phù hợp với đặc tính của vũ trụ, Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi cần phải loại bỏ những chấp trước này. Tôi bắt đầu tu bản thân bằng cách đối chiếu mình với các tiêu chuẩn của Pháp. Tôi thấy mình có tâm lý ép người khác phải chiểu theo mình. Tôi phải buông bỏ nó.

Sau đó, tôi đã thay đổi cách giúp đỡ họ. Tôi chỉ khuyến khích họ làm tốt ba việc. Tôi không còn quan tâm quá nhiều đến việc họ có làm theo mong muốn của mình hay không. Tôi trở nên bình hòa. Dần dần, họ cũng khá hơn. Tôi hiểu ra ý nghĩa thực sự của việc tu bản thân trong quá trình giúp đỡ các học viên khác.

ĐCSTQ đã thất bại trong việc ép con trai tôi ly hôn

Tháng 7 năm ngoái, con trai tôi, mới kết hôn chưa đầy một năm, đã nói với tôi rằng: “Mẹ ơi, con đoán là con phải ly hôn rồi.” Tôi bình tĩnh hỏi cháu: “Tại sao vậy?” Cháu nói với tôi rằng vợ cháu muốn trở thành một công chức và đã tham gia một kỳ thi tuyển công chức. Nhưng vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên cô ấy có thể không vượt qua được vòng đánh giá chính trị. Con trai tôi nói: “Mẹ từng bị giam 15 ngày. Hồ sơ của mẹ đã được phòng cảnh sát ghi nhận, và họ có thể dễ dàng tìm ra sau khi điều tra.”

Đêm hôm đó tôi đã có một giấc mơ. Tôi mơ thấy một cô bé khoảng 12 tuổi trên bầu trời. Cô ấy đang ngồi tư thế song bàn và bay chậm trên không trung. Con trai tôi ghen tị ngước nhìn cô ấy, sau đó tôi dắt con và chúng tôi đi về phía trước. Ở ngã ba đường, tôi và con trai đang nắm tay bỗng nhiên bay lên và cùng nhau bay lên trời. Chúng tôi nhìn nhau và cười hạnh phúc một lúc. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã dùng giấc mơ để nói với tôi rằng con trai tôi sẽ vượt qua được và tôi không cần phải lo lắng, mà chỉ cần tập trung làm tốt ba việc.

Một ngày đầu tháng 8, con trai tôi chạy xe về nhà và đứng ở cửa mà không vào nhà. Cháu nói bằng giọng trách móc: “Mẹ, mẹ có biết một học viên Pháp Luân Đại Pháp đã bị bắt giữ không? Vụ án đã được đưa ra tòa để xét xử. Con đã sợ hãi khi gọi cho mẹ vài lần và mẹ không trả lời. Bây giờ tình hình rất nghiêm trọng đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ sẽ không đi phát tài liệu chân tướng trong một tháng chứ? Mẹ sẽ tạm dừng in tài liệu ở nhà chứ?”

Tôi mỉm cười nói: “Các đệ tử Đại Pháp đã bị ĐCSTQ tà ác bức hại trong hơn 20 năm. Tình hình luôn như vậy. Mẹ con đã trải qua ngần ấy năm. Đừng lo lắng, Sư phụ bảo hộ mẹ khi mẹ học Pháp và phát chính niệm tốt mỗi ngày.” Nhưng cháu tiếp tục: “Mẹ đừng nói với con điều này, chỉ cần hứa với con rằng mẹ sẽ không làm công việc liên quan đến Đại Pháp trong một tháng.” Tôi quả quyết nói: “Mẹ là đệ tử Đại Pháp, sứ mệnh của mẹ là cứu người, nhất là khi đại dịch đang tràn lan như hiện nay. Đừng cố ngăn cản mẹ.” Cháu tức giận bỏ đi mà không nói một lời.

Sau khi cháu rời đi, tôi không thể không lặp đi lặp lại trong tâm điều Sư phụ giảng:

“‘Phật nào, Đạo nào, Thần nào, ma nào, đều chớ có mong động được cái tâm của tôi’, như thế nhất định có [hy] vọng sẽ thành công.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nói: “Sư phụ, con không muốn danh, lợi, tình. Con chỉ muốn trở về ngôi nhà chân chính của mình.” Càng niệm Pháp, tôi càng cảm thấy nhẹ nhõm, và tất cả vọng niệm đều tan biến.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy tồi tệ khi con trai tôi không vui rời đi. Tôi sợ cháu có thể hiểu nhầm về Đại Pháp, nhưng tôi không biết phải giải thích như thế nào với cháu. Tôi đã chia sẻ điều này với một học viên mà tôi tin tưởng trong những việc như vậy. Anh nói rằng nói chuyện về việc cứu người với người thường là quá xa so với nhận thức của họ, vì vậy khó để họ tiếp nhận. Chúng ta nên nói về những điều này từ góc độ của người thường, giống như nói với họ chúng ta nên trung thực, lương thiện và can đảm. Cũng tốt để vạch trần những hành động xấu kích động người dân tranh đấu với nhau của ĐCSTQ. Anh đã cho tôi một số ví dụ, điều này đã truyền cảm hứng cho tôi rất nhiều. Tôi đã tìm ra sơ hở của mình và biết phải làm gì tiếp theo.

Tôi muốn nói chuyện với con trai mình càng sớm càng tốt để gỡ nút thắt trong lòng cháu. Vì vậy, tôi đã làm bánh bao và gọi cho con dâu và bảo cháu đừng nấu bữa tối; Tôi sẽ gửi bánh bao cho chúng. Tôi đến chỗ của chúng sau khi chúng tan sở. Khi tôi đến nhà của cháu, tôi không thấy con dâu, mà chỉ có con trai tôi đang ngồi ở cửa. Cháu trông có vẻ tức giận.

Khi con trai tôi chở tôi về nhà, cháu nói với tôi rằng vòng đánh giá chính trị đã đến bước cuối cùng. Cha mẹ của cả hai bên phải ký thỏa thuận rằng họ sẽ không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một người ở thị trấn gần thành phố của chúng tôi đã vượt qua kỳ thi nhưng không được nhận vì có người trong gia đình anh tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh đã bị loại khỏi danh sách ứng cử viên sau vòng đánh giá chính trị. Con trai tôi hỏi liệu tôi có ký cam kết được không.

Tôi nói: “Mẹ không vi phạm luật pháp khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ chỉ muốn trở thành một người tốt. ĐCSTQ đã bức hại chúng ta chỉ vì ngày càng có nhiều người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cuộc đàn áp nhằm mục đích đe dọa mọi người không được tu luyện. ĐCSTQ sợ rằng sẽ có thêm nhiều người tốt.” Tôi tiếp tục: “Thật sai lầm khi ký cam kết. Chúng ta không được làm điều trái với lương tâm của mình. Nếu không, mẹ sẽ cảm thấy hối tiếc trong suốt phần đời còn lại của mình.”

“Trong các phong trào chính trị trước đây, ĐCSTQ không cho phép mọi người nói sự thật. ĐCSTQ bắt trẻ em chỉ trích cha mẹ của chúng công khai trước công chúng. Giờ đây, ĐCSTQ sử dụng các kỳ thi công chức để bức hại người thân của các học viên Pháp Luân Đại Pháp và khiến người thân trong gia đình tranh đấu với nhau. Điều này làm cho người ta phạm tội đối với Phật Pháp. ĐCSTQ đang bức hại gia đình chúng ta. Chỉ sau khi ĐCSTQ giải thể, người dân mới có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, hòa thuận.”

Con trai tôi thì thầm: “ĐCSTQ luôn làm hại mọi người theo cách này.” Tôi nhắc cháu: “Con đã tuyên thệ trong lễ cưới. Dù khó khăn đến đâu, vợ chồng con sẽ không bao giờ chia lìa. Nếu con ly hôn vì điều này, con sẽ phạm phải một sai lầm nghiêm trọng và phá vỡ lời thề đó.” Lúc này, cháu bình tĩnh lại và nói với tôi rằng cháu biết mình phải làm gì tiếp theo.

Con trai tôi rất chu đáo và muốn bảo vệ tôi. Cháu không cho phép vợ mình chỉ trích tôi. Cháu cố gắng tìm cách cân bằng quan hệ giữa mình và vợ. Vì công chức lương cao, được hưởng nhiều phúc lợi và bảo hiểm tốt nên con dâu tôi không muốn từ bỏ việc xin việc của mình. Con trai tôi sợ rằng tôi sẽ có mâu thuẫn với cô ấy và sẽ không hòa thuận trong tương lai. Cháu đề nghị tôi nghĩ về điều đó từ góc độ của cô ấy và không yêu cầu cô ấy phải tuân thủ các nguyên tắc của một người tu luyện. Tôi biết rằng cháu không muốn làm tôi hay vợ cháu bị tổn thương, vì vậy cháu quyết định tự mình chịu mọi trách nhiệm và gánh vác cuộc bức hại gia đình chúng tôi từ ĐCSTQ. Đó là lý do tại sao cháu nghĩ đến ly hôn. Cháu cho rằng đó là giải pháp duy nhất cho vấn đề.

Vài ngày trước, tôi có gọi điện cho cháu để giúp tôi một số việc nhà. Vợ cháu trả lời điện thoại và vui vẻ nói với tôi: “Gia đình chúng ta có một số tin vui. Con đã thi đỗ công chức. Chúng con sẽ cùng nhau đến giúp mẹ sau.” Tôi vui vẻ chúc mừng cháu. Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm sau khi gác điện thoại. Sự nghiệp của con dâu tôi không bị ảnh hưởng bởi việc tôi tu luyện, vì vậy chúng không hiểu sai về Đại Pháp. Chúng tiếp tục ủng hộ tôi tu luyện Đại Pháp như trước đây. Vào ngày tôi viết bài chia sẻ này, con trai tôi đã mang cho tôi đồ để sản xuất tài liệu giảng chân tướng.

Năm nay tôi gặp hết khổ nạn này đến khổ nạn khác. Nhưng tôi xem mỗi chuyện đều là việc tốt; tất cả đều nhằm mục đích giúp tôi đề cao tâm tính. Tôi học cách nhìn vấn đề với tiêu chuẩn cao hơn và hướng nội vô điều kiện. Tôi đã loại bỏ rất nhiều quan niệm của người thường. Bất cứ khi nào tôi mất phương hướng hoặc chấp trước vào bất cứ điều gì, Sư phụ liền giúp tôi giải quyết nó trong vòng hai ngày. Sau đó, tôi trở nên vô chấp, chính niệm của tôi ngày càng mạnh mẽ hơn, và con đường của tôi ngày càng rộng hơn. Tôi cảm thấy thật may mắn khi được Sư phụ quản mỗi ngày. Dù tôi gặp khó khăn gì, các con cũng không bao giờ ngăn cản tôi làm ba việc.

Tôi chỉ có một mong muốn: chiểu theo yêu cầu của Sư phụ và cố gắng trở thành một đệ tử Đại Pháp chân chính của Ngài.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/18/422611.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/7/15/194096.html

Đăng ngày 03-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share