Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 25-07-2021] Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc vào năm 2011, đồng nghiệp và bạn bè thường gọi tôi là “người phụ nữ mạnh mẽ”. Tôi thích nghe điều này, mặc dù bản thân không rõ mình “mạnh” ở điểm nào.

Tôi thường nói chuyện với mọi người bằng giọng điệu cộc cằn và sẵn sàng tranh đấu nếu có gì không theo đúng ý mình. Một lần ở cơ quan, vì bộ phận hành chính không bố trí được xe cho tôi, tôi liền lăng mạ, chửi bới trưởng bộ phận này ngay trước mặt hàng chục đồng nghiệp, kể cả tổng giám đốc.

Tôi luôn tranh cãi với chồng về những chuyện vặt vãnh ở nhà. Tôi chỉ dừng lại khi anh ấy chịu nhượng bộ trước.

Tôi thường xuyên bị căng thẳng và cảm thấy kiệt sức. Tôi phải chịu đựng đủ loại bệnh tật, trong đó có bệnh tim. Tóc của tôi bắt đầu bạc và tôi luôn phải mang theo bên mình thuốc trợ tim cấp. Thế mà tôi chỉ mới 30 tuổi! Tôi cũng thường xuyên bị cứng và đau cơ, nhưng bác sỹ không tìm ra nguyên nhân cũng như cách điều trị.

Năm 2010, tôi xin nghỉ việc vì lý do sức khỏe. Ở nhà không có việc gì làm, tôi dành nhiều thời gian lên mạng. Tôi đặc biệt thích đọc các truyện thần thoại, truyền thuyết và xem phim truyền hình lịch sử. Chỉ trong vài tháng, tôi đã trải qua nghìn năm lịch sử của Trung Quốc thông qua các bộ phim truyền hình trực tuyến.

Sau khi nhìn lại thăng trầm của các triều đại Trung Hoa, sinh và diệt của nhiều nhân vật lịch sử, tôi cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, và tôi muốn thay đổi lối sống của mình.

Lần đầu tiên trong đời, tôi nảy ra ý muốn đi tu. Nhưng tôi không biết tu như thế nào và ở đâu.

Dưới ảnh hưởng của hàng chục năm tuyên truyền vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), hầu hết người nhà và họ hàng của tôi đều không tin vào sự tồn tại của Phật. Tôi không tâm sự với ai về ý nghĩ này của mình vì tôi không nghĩ có ai trong số họ có thể hiểu được cảm giác của tôi.

Tôi cứ nghĩ đi tu là phải tụng kinh. Vì vậy, tôi tìm kiếm trên mạng nhiều loại kinh văn và bí mật tụng niệm. Tôi không thể biết kinh văn nào đến từ nhánh nào. Tôi chỉ đơn giản là tụng bất cứ cái gì tôi kiếm được.

Một ngày nọ, tôi đọc được rằng Thích Ca Mâu Ni đã giảng, vào thời kỳ mạt pháp, Phật Di Lặc sẽ hạ thế truyền một Pháp mới. Đột nhiên, từ “Pháp Luân Đại Pháp” xuất hiện trong tâm trí tôi.

Tôi thực sự không biết Pháp Luân Đại Pháp là gì. Không ai bảo cho tôi. Tôi chỉ biết pháp môn này khá mới mẻ và ĐCSTQ phản đối nó.

Nhớ lại cách đây vài năm, tôi có quen một người bạn trên Internet. Tôi chưa bao giờ gặp trực tiếp anh ấy, nhưng qua những cuộc trò chuyện trực tuyến, tôi tin anh là một người tốt. Anh biết rất nhiều về Phật giáo, vì vậy tôi quyết định hỏi anh ấy.

Bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Sau khi tôi trò chuyện với người bạn trực tuyến này, anh ấy gửi cho tôi một phần mềm có tên “Freegate”. Anh hướng dẫn tôi cách sử dụng và khuyên tôi truy cập trang Minh Huệ và tải xuống cuốn sách Chuyển Pháp Luân.

Vì sự kiểm duyệt và phong tỏa Internet nghiêm ngặt ở Trung Quốc, cũng chẳng dễ gì để anh nhắn cho tôi những tin nhắn này một cách an toàn. Nghĩ lại, tôi rất biết ơn người bạn này – một học viên Pháp Luân Đại Pháp – một người rất can đảm và thông tuệ. Nếu không có anh ấy, tôi có lẽ đã không biết Đại Pháp là gì!

Khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi nhận thấy đây là một cuốn sách về tu luyện và dạy con người làm sao để trở thành người tốt. Tại sao ĐCSTQ lại cấm mọi người học để trở nên tốt? Tôi hỏi người bạn đó và anh đề nghị tôi đọc cuốn sách thêm vài lần nữa.

Vì tò mò, tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân từng chữ từng chữ mấy lần nữa. Tôi liền nhận ra đây đúng là những gì mình đang tìm kiếm. Cuốn sách chỉ cho con người cách tu luyện. Đặc tính cơ bản của vũ trụ là Chân-Thiện-Nhẫn. Chỉ cần người tu luyện tuân theo nguyên lý này, cộng với việc luyện công, người đó có thể trở thành một sinh mệnh cao cấp hơn!

Tại thời điểm đó, tôi không hiểu rõ ý nghĩa sâu xa của đặc tính vũ trụ. Nhưng tôi cảm thấy nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn thực sự rất quý giá, đặc biệt trong xã hội băng hoại về đạo đức ngày nay. Một ý nghĩ xuất phát từ đáy lòng: Tôi muốn trở thành một trong những sinh mệnh quý giá trong thế giới hỗn loạn này. Tôi sẽ tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong suốt phần đời còn lại của mình!

Tôi tải xuống cuốn Đại Viên Mãn Pháp và thử tập các động tác luyện công theo hướng dẫn trong sách. Lần đầu thử tập bài công pháp thứ năm, tôi không thể ngồi song bàn, mà phải ngồi trên ghế và thả chân trên sàn. Ngay sau khi nhắm mắt và tĩnh lại, tôi cảm thấy mình đang ngồi trên chiếc đĩa lớn đang xoay. Tôi nghĩ chiếc ghế này đang di chuyển. Nhưng khi mở mắt ra, tôi thấy chiếc ghế vẫn đứng yên. Tôi nhắm mắt lại, chiếc đĩa lại bắt đầu xoay trở lại. Tôi rất phấn khích: mọi điều Sư phụ nói đều là sự thật!

Lần đầu tiên ngồi thiền với tư thế song bàn, tôi chỉ ngồi được 17 phút, rồi phải đứng dậy vì chân quá đau.

Để có thể ngồi được lâu hơn, tôi đã tập ngồi kiết già bất cứ khi nào có cơ hội. Tôi sẽ ngồi lâu nhất có thể, đến khi đau không chịu nổi nữa mới đứng dậy.

Thời gian đầu, chồng tôi nhìn tôi lấy làm lạ, nhưng không nói gì. Vài ngày sau, anh ấy hỏi có phải tôi có phải đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không. Tôi nói đúng. Anh lặng nhìn tôi một lúc.

“Em có biết tất cả cảnh sát trên phố đang lùng bắt những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không?”, anh hỏi với một nụ cười trên môi.

“Vâng em biết. Em đã đọc thấy trên Internet rồi.”

Anh nhìn tôi lâu hơn và gật đầu, “Được rồi, em có thể luyện ở nhà, chỉ cần đừng ra ngoài luyện là được rồi.”

Thế là, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi tải xuống một video dạy các bài công pháp, nhưng không biết sao, tôi không thể mở được. Tôi đọc đi đọc lại phần hướng dẫn động tác trong Đại Viên Mãn Pháp nhiều lần nhưng vẫn có nhiều chỗ không hiểu được. Tôi đã tập sai một số động tác của bài công pháp thứ tư cả năm ròng, cho đến khi tôi giao lưu được với bạn đồng tu.

Tôi biết mình cần phát chính niệm để thanh trừ tà linh. Nhưng tôi không thể hiểu rõ các hướng dẫn trên mạng và không biết làm sao tập cho chuẩn. Đồng tu đã thử nhiều cách để mô tả cho tôi, nhưng tôi vẫn không tập được đúng trong suốt năm năm sau đó. Tôi không biết cách đặt tay ở thế liên hoa. Trong thời gian phát chính niệm, tôi nghĩ mình phải liên tục nghĩ về những tà ác cần tiêu diệt.

Tôi có nhiều thắc mắc về tu luyện. Dưới sự bức hại tàn bạo, không có cách nào an toàn để giao lưu với bạn đồng tu. Khi tôi muốn hỏi anh ấy điều gì đó, tôi không thể hỏi trực tiếp và anh ấy cũng không thể trả lời tôi trực tiếp. Cuộc giao tiếp của chúng tôi gần giống như một trò chơi suy đoán. Cuối cùng, tôi chỉ đoán được một nửa của tất cả những gì anh ấy cố gắng nói với tôi.

Những ngày đồng tu ấy không lên mạng, tôi vô cùng lo lắng cho sự an toàn của anh ấy. Trong tâm, tôi không ngừng cầu xin Sư phụ Lý (nhà sáng lập Đại Pháp) bảo vệ anh.

Một hôm, anh nói với tôi rằng vợ anh (cũng là một học viên) đã bị bắt. Tôi sững sờ khi nghe điều này. Tôi liên tục cầu xin Sư phụ bảo hộ cho vợ anh. Có những lúc, tôi chỉ biết ngồi đó, và khóc bất lực.

Tôi tự hỏi liệu mình có nên mạo hiểm và tiếp tục hỏi đồng tu không. Nếu tôi không hỏi được anh ấy, thì tôi phải làm sao đây? Có rất nhiều điều tôi không hiểu! Vì vậy, cách mấy hôm, tôi mới hỏi anh ấy một lần, mặc dù tôi biết như vậy rất rủi ro.

Một người từng rất ích kỷ và kiêu ngạo như tôi thật không dễ đồng hóa với Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi phải đối mặt với nhiều vấn đề khi cố gắng cân bằng giữa công việc, cuộc sống và tu luyện. Tôi không thể làm phiền đồng tu quá thường xuyên vì điều đó có thể khiến anh ấy gặp nguy hiểm.

Nhiều lần, tôi đứng trên ban công một mình, ngắm nhìn bầu trời và thầm khóc. Trên ban công, tôi cảm thấy mình được gần Sư phụ hơn, như thể Ngài đang ở trên bầu trời, có thể nhìn thấy và lắng nghe tôi vậy.

Tôi rất muốn được nói chuyện với một đồng tu nào đó một cách tự do. Tôi ước mình sẽ gặp được một số học viên địa phương. Nhiều lần, tôi vô tình đi dọc các con phố và khu chợ. Bất cứ khi nào tôi thấy một phụ nữ cao tuổi mang túi xách, tôi sẽ giảm tốc độ hoặc tìm cớ dừng lại và đứng đó. Tôi cứ hy vọng bà ấy sẽ đưa cho tôi một tập sách giảng chân tướng hoặc nói với tôi “Pháp Luân Đại Pháp hảo”!

Tôi tìm kiếm và tìm kiếm. Trong năm năm qua, tôi đã không gặp bất cứ một học viên Pháp Luân Đại Pháp nào. Đôi khi, khi tôi cảm thấy một người trên phố trông rất tử tế, tôi sẽ đi chậm lại với hy vọng rằng đó là một học viên, họ sẽ đến nói với tôi chân tướng Đại Pháp. Nhưng lần nào cũng vậy, những người tốt bụng đó chỉ lướt ngang qua mà chẳng nhìn đến tôi. Nhiều lần, tôi rơm rớm nước nhìn theo những người đó khi họ đi xa. Tôi cầu xin Sư phụ trong tâm, hết lần này đến lần khác: xin hãy cho con gặp được một đệ tử Đại Pháp!

Nhiều năm trôi qua, và tôi vẫn không tìm thấy một học viên nào. Tuy nhiên, nhiều căn bệnh lâu năm của tôi đã biến mất, đặc biệt là bệnh vẩy nến trên mặt mà tôi đã mắc phải hơn sáu năm. Trước đây, tôi đã dùng rất nhiều loại thuốc để điều trị nhưng không khỏi. Sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bệnh đã khỏi mà tôi không kịp nhận ra! Da mặt tôi trở nên mịn màng, hoàn toàn không còn dấu vết của bệnh vẩy nến. Bệnh tim và đau mỏi người cũng đỡ hơn rất nhiều.

Tính cách của tôi cũng được cải thiện. Tôi không còn để ý đến được-mất cá nhân. Tôi không còn “chiến đấu” để trở thành một “người phụ nữ mạnh mẽ”. Tâm tôi trở nên bình yên. Tôi cũng không còn tranh cãi với chồng nữa.

Chồng tôi thường nhìn tôi và nói với một nụ cười, “Hãy chú ý đến sự an toàn của em.”

Bức hại

Trước đó rất lâu, mấy cảnh sát ĐCSTQ đã phát hiện ra nhà tôi có người thường xuyên sử dụng phần mềm vượt tường lửa của ĐCSTQ. Họ nghi ngờ có ai đó tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một hôm, họ gọi chồng tôi đến và yêu cầu anh viết bản cam đoan rằng anh ấy và người nhà sẽ không tu luyện Đại Pháp.

Chồng tôi đã hoảng sợ. Anh không còn nhìn tôi luyện công bằng nụ cười nữa. Mặc dù anh và người thân đã chứng kiến ​​tôi cải thiện như thế nào kể từ khi tu luyện Đại Pháp và họ đều thích con người tôi hơn nhiều sau khi tôi tu luyện, nhưng trên tất cả, họ quá sợ ĐCSTQ tà ác. Họ chọn cách giữ khoảng cách với tôi. Chồng tôi bắt đầu có những đêm vắng nhà. Cuối cùng, anh ấy đòi ly hôn. Anh nói rằng không muốn tiếp tục sống trong sợ hãi.

Tôi chuyển đến một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô mà tôi đã mua trước khi ly hôn. Đó là lần đầu tiên tôi sống một mình và ở một nơi xa lạ, quả là khó khăn.

Tôi là một học viên tương đối mới. Tôi vẫn còn chấp trước rất mạnh vào tình cảm. Tôi không nói với anh chị em hay cha mẹ rằng hôn nhân của tôi đổ vỡ vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bởi tôi lo họ có thể có suy nghĩ tiêu cực về Đại Pháp. Tôi cũng sợ nói cho ai biết tôi sống một mình vì tôi lo như thế sẽ không an toàn.

Đồng tu duy nhất mà tôi nói chuyện (trực tuyến) gần như đã ngừng liên lạc với tôi sau khi anh và gia đình chuyển sang Hoa Kỳ. Anh nghĩ như vậy sẽ tốt hơn cho sự an toàn của tôi.

Tin vào Đại Pháp

Mặc dù tôi chưa hiểu Pháp sâu, nhưng niềm tin mạnh mẽ của tôi vào Đại Pháp và Sư phụ đã giúp tôi vượt qua hết khổ nạn này đến khổ nạn khác.

Trong thời gian đầu tu luyện Đại Pháp, tôi thường xuyên xuất hiện các triệu chứng tiêu nghiệp. Một giả tướng lặp đi lặp lại là đột nhiên cảm thấy tim khó đập. Tôi cảm thấy kiệt sức và gần như ngất đi. Tôi biết đó là để tiêu trừ nghiệp lực. Vì vậy, mỗi khi điều này xảy ra, nếu như không ở nhà, tôi sẽ cầu xin Sư phụ đừng để tôi ngất xỉu ở ngoài đường.

“Nếu nghiệp của con quá lớn đến mức làm con bất tỉnh, xin Sư phụ cho con về đến nhà đã.”

Nếu tôi ở nhà, tôi sẽ nói với Sư phụ, “Sư phụ, xin hãy đánh thức con nếu con bất tỉnh.”

Trong một thời gian, triệu chứng này xảy ra khá thường xuyên. Mỗi lần như vậy, tôi có thể làm nốt những việc đang làm và về nhà an toàn, rồi nằm xuống. Sư phụ không bao giờ để tôi phải bất tỉnh.

Vì trong tu luyện có nhiều điều tôi không hiểu, nên tôi thực sự ước được trò chuyện với một đồng tu. Nhưng tôi không thể tìm thấy bất cứ ai.

Tôi điều hành một cửa hàng trực tuyến vào thời điểm đó. Doanh số bán hàng không tốt. Tôi đã thử hai công việc nhưng không được lâu.

Tôi đến nhà mẹ tôi để tìm một việc làm quanh khu vực đó. Mẹ tôi rất lo lắng cho sự an toàn của tôi. Mẹ theo tôi đến mọi nơi tôi đến và cố gắng ngăn tôi nói chuyện với bất cứ ai. Mẹ liên tục khuyên tôi ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vì lo cảnh sát trong thành phố sẽ bắt giữ các học viên Đại Pháp.

Vì tôi không thể luyện công một cách yên bình ở nhà mẹ tôi, nên tôi lại quay về ngôi nhà nhỏ của mình. Ở đây, tôi không biết ai cả. Người dân trong khu vực nói tiếng địa phương mà tôi không hiểu hết được. Tôi gặp khó khăn khi giao tiếp với mọi người ở đó, chưa nói đến việc giảng chân tướng cho họ.

Tết năm 2016, tôi đang lo lắng không biết mình sẽ sống ra sao thì mọi chuyện lại xấu đi. Em gái tôi gọi điện và yêu cầu tôi giao cửa hàng trực tuyến mà tôi đang quản lý cho cô ấy để bán đồ nội thất trực tuyến.

Nhưng cửa hàng trực tuyến đó là nguồn thu nhập duy nhất của tôi dù rằng công việc kinh doanh không suôn sẻ. Tôi nên làm gì đây? Em gái tôi sẽ không hài lòng nếu tôi từ chối cô ấy. Tôi không thể trách em gái vì cô ấy không biết hoàn cảnh của tôi. Nhưng nếu giao cửa hàng cho cô ấy thì tôi sẽ sống ra sao?

Đêm đó, tôi không tài nào chợp mắt được. Trằn trọc trên giường, nước mắt tôi cứ lăn dài trên gối.

Một ý niệm chợt xuất hiện trong đầu tôi: Mình đã có Sư phụ! Sư phụ sẽ không để mình chết đói! Tôi quyết định sẽ giao cửa hàng cho em gái. Thế nhưng, em tôi không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa.

Cuối cùng tôi đã gặp được các học viên khác!

Không lâu sau khi tôi từ bỏ hy vọng được người nhà và họ hàng giúp đỡ, kỳ diệu thay, tôi đã tìm thấy một học viên Đại Pháp trong khu vực của mình!

Trước dịp Tết Nguyên Đán, tôi nhận thấy những câu đối trên một số ngôi nhà gần đó có những từ liên quan đến Pháp Luân Đại Pháp. Vì mấy năm qua, tôi chỉ đọc sách Đại Pháp trên máy tính hay điện thoại di động, nên đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy những từ liên quan đến Đại Pháp xuất hiện ở nơi công cộng.

Tôi rất hào hứng! Khi không có ai xung quanh, tôi chạy đến một câu đối và chạm khẽ vào nó. Tôi thầm gọi Sư phụ hết lần này đến lần khác.

Tôi không chắc gia đình nào trong số này là của học viên Đại Pháp. Tôi cố gắng tìm hiểu trong nhiều ngày.

Một ngày nọ, khi đang đạp xe, tôi vô tình đâm vào một chiếc xe đạp dựng trước một trong những ngôi nhà này, và chiếc chuông của chiếc xe đạp đó bị hỏng. Tôi gõ cửa và xin lỗi những người bên trong nhà, và tôi hứa sẽ mang cho họ một chiếc chuông mới. Họ nói rằng không sao cả và họ không cần chuông mới.

Tôi mua một chiếc chuông mới và đến ngôi nhà đó một lần nữa. Tôi gõ cửa. Một cụ bà ra mở cửa. Tôi sợ bà sẽ đóng cửa nên bước tới và đưa một chân ra chặn cửa.

“Dì ơi,” tôi hỏi nhỏ, “Con rất thích câu đối của dì. Dì mua ở đâu vậy ạ?” Tôi đã nhìn nhanh vào trong nhà bà. Tôi hy vọng có thể nhìn thấy chân dung của Sư phụ treo trên tường hoặc một số vật dụng liên quan đến Đại Pháp để tôi có thể biết đây là nhà của một học viên.

Cụ bà mỉm cười với tôi. Bà mở rộng cửa, mời tôi vào nhà.

Rồi bà đóng cửa lại sau khi tôi vào bên trong.

Bà nhẹ nhàng hỏi “Cô đã nghe nói về Pháp Luân Đại Pháp chưa?”

Tôi bật khóc. Tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này suốt NĂM năm qua. Hôm nay, CUỐI CÙNG tôi đã tìm được!

Tôi khóc rồi lại cười. Vừa khóc vừa cười, chúng tôi đã trò chuyện cùng nhau.

Ngay sau đó, đồng tu này đã giới thiệu tôi đến một nhóm học Pháp ở địa phương. Chúng tôi cùng nhau đi phân phát tài liệu giảng chân tướng. Chúng tôi đến nhiều nơi để nói với mọi người về chân tướng của Đại Pháp và khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

“Du du vạn thế duyên
Đại Pháp nhất tuyến khiên…”
(Thần lộ Nan, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Duyên dài đằng đẵng từ vạn đời
Đại Pháp là một mạch xuyên suốt [những duyên ấy]…”
(Con Đường [Thành] Thần Khó Khăn, Hồng Ngâm II)

Năm năm sau khi tôi được biết đến Đại Pháp, tôi không còn cô đơn nữa. Cuối cùng, tôi cũng được hòa vào chỉnh thể các đệ tử Đại Pháp!

Tôi vô cùng biết ơn sự từ bi cứu độ của Sư phụ!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/7/25/428663.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/25/194775.html

Đăng ngày 02-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share