Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Thiên Tân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-07-2021] Tôi đã tu luyện trong 10 năm, và hai lần trải qua nghiệp bệnh. Mỗi lần đều có phần khác biệt.

Lần nghiệp bệnh đầu tiên của tôi xảy ra vào tháng 11 năm 2014. Tôi định đến thăm mẹ sau bữa sáng, nhưng bị đau ở gan. Tôi ngồi xuống, nghĩ rằng nó sẽ nhanh chóng khỏi.

Tuy nhiên, cơn đau trở nên dữ dội hơn, và tôi thấy như dao cắt vào gan của mình. Tôi đổ rất nhiều mồ hôi và không thể đứng dậy được. Sau đó tôi gọi cho chị gái, người cũng tu luyện hơn 10 năm, nhờ chị ấy qua nhà.

Chị đến và đề nghị chúng tôi cùng phát chính niệm. Tôi đã tu luyện được ba năm. Tôi không có chính niệm vào lúc đó. Tất cả những gì tôi nghĩ đến là làm sao để hết đau. Tôi cũng thấy lạnh, rét run người mặc dù đã đắp chăn. Vì tôi không có chính niệm, tôi nhờ chị gái đọc Pháp cho tôi.

Tôi cảm thấy tốt hơn một chút. Sau đó chúng tôi đến nhà mẹ, bà đã sợ hãi khi trông thấy tôi. Bà khuyên tôi đi khám bác sỹ. Sau đó chồng tôi cũng yêu cầu tôi đến bệnh viện. Tôi nói với họ: “Đừng lo lắng. Con sẽ khỏe hơn trong vài ngày tới.” Cả chị gái tôi và tôi đều tin rằng tôi đang trải qua nghiệp bệnh.

Tôi ở lại cùng chị gái, học Pháp, và phát chính niệm cùng chị. Tuy nhiên tôi luôn nghĩ: “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình không khỏe hơn?” Tôi thường ngủ gật khi phát chính niệm.

Tình hình của tôi trở nên tồi tệ hơn. Ban đầu, tôi có thể đi vệ sinh trong phòng, nhưng sau đó tôi thậm chí không đứng dậy nổi. Hai chân của tôi sưng phù. Tôi khó thở, mệt mỏi, chán ăn và ho. Tôi không thể nằm xuống và phải ngủ ngồi. Tôi đã ngồi quá nhiều, do đó tôi đã bị lở loét.

Tôi luôn bảo chồng tôi rằng tôi sẽ sớm bình phục khi anh ấy thúc giục tôi đi bệnh viện. Tuy nhiên trong tâm tôi vẫn còn nghi hoặc-chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không thể khỏe hơn? Sự nghi hoặc này ngày càng mạnh hơn. Tôi cầu xin Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) giúp giảm cơn đau. Các đồng tu khích lệ tôi phát chính niệm và học Pháp thường xuyên hơn.

Một tối nọ, tôi có một giấc mơ: Tôi thấy Sư phụ và xin Ngài giúp đỡ. Sư phụ nhìn tôi nghiêm nghị và đưa cho tôi một bó rau làm sa lát. Tôi cất một nửa vào tủ lạnh, và ăn nửa còn lại. Nó thật ngon. Vì tôi đã không tu luyện tốt, tôi không có bất kỳ thể ngộ nào vào lúc đó. Tôi chỉ cảm thấy phấn khởi, bởi vì tôi biết Sư phụ đang chăm sóc cho tôi.

Tình trạng của tôi không ổn định. Một tháng sau tình hình còn tồi tệ hơn. Tôi cảm thấy ngực mình đầy nước. Bàn chân và cẳng chân tôi sưng phù và mọng nước. Cuối cùng, tôi đã tới bệnh viện. Bác sỹ đưa ra một thông báo y tế nghiêm trọng, nói rằng việc điều trị có thể kéo dài cuộc sống của tôi trong một thời gian ngắn, nhưng tôi vẫn cận kề cái chết. Trong hai tuần sau đó, tôi đã trải qua đủ mọi loại điều trị. Hết sưng phù nhưng tôi vẫn thấy mệt mỏi và khó thở. Sau đó chúng tôi tới một bệnh viện lớn hơn ở Bắc Kinh.

Tôi đã sụt 10 kg trong những tuần tiếp theo. Vị bác sỹ tại bệnh viện lớn hơn đã tìm thấy một khối u trong gan của tôi và bảo tôi phải phẫu thuật cắt bỏ nó.

Đêm đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy? Sức khỏe của các học viên khác đã trở nên tốt hơn nhờ tu luyện. Tôi cũng tín Pháp, tôi cũng tự nhủ rằng các triệu chứng là giả tướng và nó có lẽ là việc tiêu nghiệp. Từ các bài viết trên trang Minh Huệ, tôi đọc thấy sức khỏe của các học viên khác được cải thiện sau khi họ ngộ ra rằng đó là tiêu nghiệp. Nhưng tại sao tôi lại trở nên tệ hơn? Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi không phải phẫu thuật.

Tôi đã thành tâm xin Sư phụ cho tôi điểm hóa-tôi đã làm gì sai. Lúc đó, một “cái tôi” khác xuất hiện trong đầu tôi. Cái giả ngã này hỏi tôi: “Ngươi có thực sự tín Sư tín Pháp không? Người có thực sự tin rằng các triệu chứng chỉ là giả tướng, và có thể là tiêu nghiệp hay không? Ngươi luôn nghĩ : ‘Chuyện gì xảy ra nếu người không thể khá hơn.’ Ngươi có ý gì khi nghĩ ‘chuyện gì xảy ra?. Người chỉ nghĩ: ‘có lẽ nó là tiêu nghiệp;’ người có ý gì khi nghĩ ‘có lẽ?’

Nghi ngờ Sư phụ

Đột nhiên, tôi nhận ra rằng tôi vẫn nghi ngờ Đại Pháp. Tôi vẫn nói về “Tín Sư tín Pháp,” nhưng tôi không thực sự có niềm tin đó. Nó không chỉ là nghi ngờ, mà còn là không kính Sư kính Pháp.

Sư phụ đã làm rất nhiều cho chúng ta-nhiều hơn những gì chúng ta có thể tưởng tượng. Tuy nhiên tôi không đánh giá cao điều đó và ôm giữ những niệm xấu này. Nghĩ đến đây, tôi bật khóc: Tôi đã sai. Tôi thấy có lỗi với Sư phụ. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy buồn hơn. Tôi đã khóc to. Những giọt nước mắt của sự tự trách, ân hận và tội lỗi.

Tôi tự nhủ rằng phẫu thuật sẽ là sự trừng phạt cho việc tôi thiếu tín Sư tín Pháp. Tôi phải học bài học này, và nghiêm túc chiểu theo Pháp trong tương lai.

Ngày hôm sau, bác sỹ trưởng đã nghiên cứu tình hình của tôi và thấy nó còn quá sớm để phẫu thuật. Ông ấy đã quyết định tiếp tục theo dõi.

Thật thú vị! Tôi muốn quỳ lạy Sư phụ đã cứu tôi. Tôi nói với gia đình rằng tôi đã được xuất viện. Họ rất ngạc nhiên và vui mừng.

Sau khi về nhà, tôi lập một nhóm học Pháp địa phương và bắt đầu sản xuất và phát tài liệu thông tin về Đại Pháp. Tôi đã bình phục nhanh chóng sau đó.

Lần thứ hai trải qua nghiệp bệnh

Lần thứ hai tôi trải qua nghiệp bệnh là vào tháng 10 năm 2019. Tôi luôn cảm thấy mệt rã rời, ho và không thể leo cầu thang. Tôi phớt lờ nó và tiếp tục làm việc phải làm, nhưng các triệu chứng của tôi trở nên tồi tệ hơn. Mỗi cơn ho đều khiến tôi nôn ra máu. Một số đồng tu nói rằng đó là một giả tướng, và một số nói rằng đó là tiêu nghiệp.

Tôi tự nhủ không coi nó là bệnh như lần trước. Tuy nhiên các nhân tố tà ác rất tinh vi. Dường như nó biết được suy nghĩ của tôi, do đó chúng khiến các triệu chứng của tôi nặng hơn. Tôi nôn ra máu thường xuyên hơn, và mỗi lần, tôi nôn ra một lượng lớn. Tôi ho cả đêm, đêm nào cũng vậy.

Hai lần, tôi nôn ra một bát máu thâm đen. Tôi cảm thấy cơn đau trong ngực và lưng. Tôi cảm thấy khó thở, thậm chí cả khi chỉ nằm đó. Tôi không thể đọc Pháp lớn tiếng. Tôi nôn ra mọi thứ mà tôi đã ăn hay uống. Tôi cũng cảm thấy chóng mặt.

Chị gái tôi và con tôi thúc giục tôi đi khám bác sỹ. Tôi nói với họ: “Em đang leo cầu thang và đã gần tới đỉnh. Chính cựu thế lực tà ác đang kéo em xuống. Đừng rơi vào cái bẫy của chúng. Chị nên khích lệ em và mang đến năng lượng tích cực cho em.” Sau đó họ ngừng thúc ép tôi. Tôi cảm thấy mình tràn ngập chính niệm.

Một buổi tối, khi tôi đang ngồi luyện tĩnh công, tôi cảm thấy chóng mặt; cứ như thể ngôi nhà đang quay. Tôi nằm xuống nhưng vẫn thấy chóng mặt. Tôi cảm thấy muốn nôn mửa và cố gắng vào nhà vệ sinh, nhưng tôi không thể đứng dậy. Tôi nhờ chồng giúp tôi ngồi dậy. Ngay khi tôi ngồi dậy, tôi nôn ra máu, bắn tung tóe khắp nơi.

Chồng tôi lau dọn sạch và bảo tôi tới bệnh viện. Tôi nói: “Em không tới bệnh viện.” Anh ấy khăng khăng rằng lần trước bệnh viện đã chữa khỏi cho tôi. Tôi nói: “Đó không phải là nhờ bệnh viện. Anh không nhớ lời bác sỹ nói sao -‘điều trị có thể kéo dài mạng sống cho cô trong một thời gian ngắn, nhưng không thể giúp cô sống sót.’ Em sẽ chết nếu không tu luyện. Đây không phải là bệnh. Nó là tiêu nghiệp. Lần trước, các điều trị tại bệnh viện đã làm đảo lộn quá trình tiêu nghiệp. Em cần kết thúc nó lần này.”

Anh ấy hỏi khi nào thì nó sẽ qua đi. Tôi nhớ lời Sư phụ giảng:

Vì sao có người luyện công một thời gian lâu mà bệnh vẫn chẳng hết? Khí công là tu luyện, là điều siêu thường, không phải là môn thể thao nơi người thường; cần phải coi trọng tâm tính thì mới có thể lành bệnh hoặc tăng công.” (Bài giảng thứ nhất-Chuyển Pháp Luân)

Chư vị chỉ một mực nhấn mạnh vào biến hoá công của bản thân mình mà không nhấn mạnh vào chuyển biến tâm tính của mình; nó có thể đang đợi tâm tính chư vị đề cao, [rồi] mới phát sinh biến đổi toàn diện được.” (Bài giảng thứ sáu-Chuyển Pháp Luân)

Đúng vậy. Tôi phải đề cao tâm tính của mình. Toi không nên chỉ tập trung vào việc tiêu nghiệp. Tôi hướng nội và tìm thấy rất nhiều chấp trước, chẳng hạn như tâm tranh đấu, tâm hiển thị, tâm lợi ích, tâm oán hận, tâm an dật, tâm đố kỵ, và nghi tâm. Tôi phải chiểu theo Pháp và buông bỏ chúng.

Đêm đó, tôi đã thấy Sư phụ trong giấc mơ. Cảnh tượng giống như trong các chương trình của Shen Yun-Sư phụ, theo sau là đông đảo các vị thần, hạ xuống từ thiên giới. Tôi vui mừng và khóc. Tôi quỳ xuống lạy Sư phụ.

Sư phụ lấy ra một thứ gì đó ở thắt lưng tôi và dùng dao lột nó ra. Nó là một cây củ cải. Tôi hỏi liệu có phải Sư phụ đang cố gắng cắt bỏ rễ của nó không. Sư phụ trả lời: “Đúng. Chúng phải được cắt bỏ.” Sau đó tôi tỉnh giấc.

Thông điệp trong giấc mơ rất rõ ràng. Tôi hiểu ngay lập tức rằng Sư phụ đã lấy đi những vật chất xấu ra khỏi cơ thể tôi. Tôi ngồi dậy và cảm ơn Sư phụ đã cứu mạng mình. Tôi khóc cho tới bình minh.

Lần trước, Sư phụ đã cho tôi sa-lát trong giấc mơ, nhưng tôi đã không ăn hết nó. Tôi nhận ra rằng tôi đã không nghe lời Ngài, và rằng đó là lý do tại sao tôi có khổ nạn lần này. Tôi ngộ ra rằng tôi nên nghe theo Sư phụ 100%, cho dù là ngoài đời thực hay trong mơ.

Khi tôi vượt qua khổ nạn này, tôi đã không uống thuốc hay đi khám bệnh. Tôi đã khỏe ra mặc dù vẫn còn ho.

Sắp đến lễ cưới của con trai tôi. Làm sao tôi có thể tới dự đám cưới, được tổ chức ở một tỉnh khác.

Tôi cầu xin Sư phụ trước Pháp tượng của Ngài: “Con cần tới đám cưới, và phát tài liệu giảng chân tướng cho khách mời. Xin Sư phụ giúp con.”

Cơn ho chấm dứt trước lễ cưới một tuần. Gia đình tôi rất kinh ngạc-làm sao nó có thể đột ngột dừng lại. Tất cả mọi người đã cảm ơn Sư phụ. Trước đó, mặc dù chồng tôi không phản đối tôi tu luyện, nhưng anh ấy cũng không ủng hộ. Sau việc này, anh đã chứng kiến huyền năng của Đại Pháp. Bây giờ thậm chí đôi khi anh còn nhắc tôi phát chính niệm.

Đối với bản thân, tôi đã củng cố vững chắc ý chí của mình để đi theo Sư phụ và tu luyện tới cùng. Một lần nữa con xin cảm tạ Sư phụ vì ơn cứu độ từ bi của Ngài.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/7/13/423569.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/21/194722.html

Đăng ngày 02-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share