Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp bên ngoài Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 08-06-2021] Khi tôi còn nhỏ, lúc đầu tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn được gọi là Pháp Luân Công) cùng bà, rồi sau đó lại cùng mẹ tu luyện. Cuối tuần, tôi thường cùng mẹ tới công viên luyện công. Tôi cũng xem video các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Công) ở nhà của các đồng tu. Vì thế, ngay sau khi đi học, tôi đã có thể đọc được cuốn Chuyển Pháp Luân (cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp) bản phồn thể.
Mẹ tôi là một học viên tinh tấn. Sau khi Trung Cộng bắt đầu phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, bà là người đầu tiên trong nhà máy nơi bà làm việc bị sa thải vì tu luyện Pháp Luân Công. Vào tháng 10 năm 2000, bà bị đưa đến trại lao động cưỡng bức ba năm vì đã tới quảng trường Thiên An Môn để thỉnh nguyện cho quyền tu luyện Pháp Luân Công.
Trong thời gian diễn ra Thế vận hội Olympic Bắc Kinh 2008, mẹ tôi bị giam giữ phi pháp trong trại tạm giam. Khi ấy tôi 18 tuổi. Tôi bắt đầu làm những gì có thể để cố gắng giải cứu mẹ. Tôi phản bức hại, đồng thời giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho các nhân viên cảnh sát và viết thư cho họ. Tôi cũng gửi đơn kháng cáo tới viện kiểm sát và các tòa án.
Trại tạm giam nằm trên núi ở ngoại ô. Mỗi ngày sau khi tan học, ở bên ngoài bức tường bao quanh trại tam giam, tôi gọi lớn mẹ và khích lệ bà tiếp tục kiên định phát chính niệm. Vì tôi có đức tin vững chắc rằng Sư phụ luôn ở bên bảo hộ mình, nên tôi mới có dũng khí một mình xuống núi khi trời tối như vậy.
Lệch khỏi con đường tu luyện
Tôi đã không thể giải cứu được mẹ mình. Bà bị cầm tù và không có ai đốc thúc tôi tu luyện. Để làm nhẹ bớt đi áp lực tinh thần do cuộc bức hại gây nên, tôi bắt đầu tìm kiếm sự thư giãn và trở thành một người thường. Dần dần, tôi mê lạc và rời xa Đại Pháp. Nhưng trong thâm tâm, tôi luôn tự nhủ với chính mình rằng mối duyên tiền định của tôi với Đại Pháp là thâm sâu, vì tôi đã lớn lên trong gia đình người tu luyện.
Năm 2015, tôi kết hôn và cùng chồng ra nước ngoài. Vào ngày thứ hai sau khi chúng tôi đến nơi, để làm tròn tâm nguyện của mẹ tôi, vợ chồng tôi đã đi xem biểu diễn Shen Yun. Vài ngày sau, được Sư phụ an bài, tôi đã tình cờ gặp được mấy đồng tu sống gần nơi tôi ở. Họ đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân.
Lúc ấy, tôi lập tức không có chút áp lực nào và tò mò về mọi thứ ở đây. Khi đó, tôi không có mong muốn đọc cuốn sách. Mặc dù sống trong môi trường tự do, tôi cũng không có mong muốn tu luyện trở lại.
Hy vọng có một cuộc sống tốt hơn, nên hàng ngày tôi bận rộn làm việc. Tôi đã hoàn toàn mê lạc. Qua điện thoại, mẹ tôi liên tục nhắc nhở tôi tu luyện trở lại, nhưng tôi không nghe và tranh cãi với mẹ. Sau mỗi cuộc gọi, tôi luôn hồi tưởng lại những ngày tháng bị bức hại khủng khiếp và nỗi sợ trong lòng mình khi đó. Tôi không muốn tu luyện và xin Sư phụ không bảo hộ tôi nữa.
Vào thời điểm khi mà tôi cảm thấy rằng miễn là tôi làm việc chăm chỉ, cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn, thì tôi bị sinh non. Việc con gái chào đời đã thay đổi cuộc sống của tôi.
Con tôi được cứu
Khi con gái tôi được bốn tháng tuổi, do hai lần chẩn đoán sai, cháu đã bị động kinh do thiếu dưỡng khí. Chỉ qua một đêm, cuộc sống của tôi đảo lộn. Tôi gần như sụp đổ, cảm thấy cay đắng vì cuộc đời quá nghiệt ngã.
Khi mẹ gọi cho tôi, bà bảo tôi hãy tin vào Đại Pháp một lần nữa. Bà bảo tôi bật các audio bài giảng Pháp của Sư phụ cho con gái tôi nghe. Mẹ tôi nói: “Hãy tin vào Đại Pháp. Con không có gì phải sợ, vì con được Sư phụ Lý và Đại Pháp bảo hộ. Mẹ đã dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ Đại Pháp. Con có nghĩ là mẹ sẽ nói dối con không?”
Tôi mở audio bài giảng Pháp của Sư phụ cho con gái tôi nghe trong phòng chăm sóc đặc biệt cả ngày lẫn đêm. Tôi cũng nghe cùng cháu.
Sư phụ giảng:
“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Sau khi nghe đi nghe lại Pháp của Sư phụ, tôi bắt đầu giữ mình theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp. Tôi từ bỏ ý định kiện các bác sĩ vì sơ suất của họ và lựa chọn tha thứ.
Con gái tôi ngủ say tám ngày trong phòng chăm sóc đặc biệt và tình trạng của cháu đã được kiểm soát. Bác sỹ nói với tôi rằng cháu sẽ bị tổn thương não không thể hồi phục. Nhưng con gái tôi cười với tôi khi cháu tỉnh dậy. Mặc dù các kỹ năng phải học lại, nhưng tôi tin rằng, được Sư phụ và Đại Pháp bảo hộ, con gái tôi nhất định sẽ xuất hiện kỳ tích. Đại Pháp đã ban cho con gái tôi một sinh mệnh mới.
28 ngày sau khi con gái tôi xuất viện và trở về nhà, tôi còn phải đối mặt với một thử thách khác – cháu có vấn đề với chức năng nuốt gây ra bởi bệnh động kinh và cần cho ăn qua đường mũi. Cơ thể cháu mềm nhũn và cháu không thể nâng đầu lên được, khiến việc cho cháu ăn thậm chí còn khó khăn hơn. Vì bị tổn thương não, nên cháu không cảm thấy đói. Cháu thường rút ống dẫn thức ăn ra.
Khi tôi đưa cháu tới phòng cấp cứu, bác sĩ đề xuất cho cháu ăn trực tiếp vào bụng. Tôi gần như suy sụp. Tương lai con gái tôi sẽ là tiểu đệ tử Đại Pháp. Làm sao một chuyện như vậy có thể xảy đến với cháu được chứ?
Tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ ơi, con gái con là một tiểu đệ tử của Ngài. Con xin phó thác sinh mệnh cháu cho Ngài. Xin Ngài cứu cháu!”
Nghĩ rằng chúng tôi không phải người thường, tôi quyết định sẽ tập cho cháu bú sữa. Tôi bắt đầu bằng việc cho cháu ăn từng giọt một ở đầu ống tiêm. Lúc đầu, mỗi lần tôi cho cháu ăn, cháu bắt đầu khóc. Tôi ôm cháu trong tay và không ngừng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”
Do nhận thức Pháp hữu hạn, tôi bị hoang mang. Sư phụ có đang chăm sóc cho con gái mình không? Sau đó, đến đêm thứ ba, tôi có một giấc mơ, trong mơ có một ông lão đưa tôi một chiếc bút lông viết chữ (phát âm giống như chữ “nuốt” trong tiếng Trung). Khi tôi tỉnh giấc, tôi ngộ rằng Sư phụ đã cấp cho con gái tôi khả năng nuốt. Rồi tôi đưa cho cháu một bình sữa có núm bú để cháu thử uống. Thật ngạc nhiên, cháu thực sự đã uống hết! Sau đó, chúng tôi không còn cho cháu ăn qua đường mũi nữa.
Tôi bắt đầu tín Pháp hơn. Khi con gái tôi ngủ, tôi đi phát tặng tài liệu chân tướng Đại Pháp tới mọi người trong bệnh viện, gồm các bác sĩ, y tá và bệnh nhân. Tôi nói với họ rằng cuộc bức hại tàn bạo đối với Pháp Luân Đại Pháp vẫn đang diễn ra tại Trung Quốc. Phép màu đã xảy ra sau khi tôi giảng chân tướng.
Vài ngày sau, lượng sữa mà con gái tôi uống được đã tăng vọt. Hai tuần sau đó, cháu đã hoàn toàn bình thường. Mọi người ngạc nhiên trước sự tiến triển nhanh chóng của cháu. Cháu chỉ cần ba tháng để hồi phục hoàn toàn. Một bác sỹ chuyên khoa đã cho rằng cháu không cần bất cứ trị liệu nào nữa. Sư phụ từ bi của chúng ta đã cứu con gái tôi một lần nữa!
Sư phụ giảng:
“Trường luyện công của chúng tôi là tốt hơn cả so với các trường luyện công của các công pháp khác; chỉ cần chư vị đến luyện công tại trường này, thì cũng tốt hơn nhiều so với điều [trị] bệnh của chư vị. Các Pháp thân của tôi ngồi thành một vòng tròn, trên không úp trên trường luyện công có Pháp Luân lớn, [và] Pháp thân lớn ở trên nắp trông coi trường này. Trường này không phải là một trường bình thường, không phải là một trường luyện công bình thường, mà là một trường tu luyện. Chúng ta có rất nhiều người có công năng đã thấy được trường này của Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi, che phủ bằng ánh sáng đỏ, toàn là màu đỏ.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)
Tôi đưa con gái tới công viên gần như mỗi buổi sáng khi tôi tham gia nhóm luyện công chung. Năng lượng tại điểm luyện công tốt cho cháu. Trong khi tôi luyện công, cháu ngủ trong xe nôi trẻ em.
Khi con gái tôi ăn không tốt hoặc có chuyện gì bất ổn, tôi sẽ đọc thuộc bài thơ của Sư phụ:
“… Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”
(Sư đồ ân, Hồng Ngâm II)
Tạm diễn nghĩa:
Ơn Thầy Trò
“Đệ tử chính niệm mà đầy đủ
Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời”
Sư phụ đã thực sự ban cho con gái tôi khả năng nuốt. Tôi tin rằng cháu sẽ vượt qua bất cứ vấn đề nào.
Bệnh động kinh của con gái tôi đã không bao giờ tái phát nữa. Sáu tháng sau, bác sĩ chuyên khoa thần kinh đã khẳng định rằng cháu không còn dấu hiệu của bệnh động kinh và không cần dùng thuốc nữa.
Hàng ngày, tôi mở băng ghi âm giảng Pháp của Sư phụ cho cháu nghe. Tôi thường đọc sách Chuyển Pháp Luân cho cháu và đọc niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” cho cháu nghe. Bây giờ, cháu rất khỏe mạnh, nói cười được bình thường.
Phần kết
Chúng tôi không phải là người thường. Có lẽ, vào thời rất xa xưa, mẹ con tôi là người cùng nhà. Thỉnh thoảng tôi nghĩ rằng sẽ tốt biết bao nếu tôi không đi chệch hướng trong thời gian dài như vậy. Tôi có thể đã không tu luyện trở lại nếu không vì con gái tôi. May mắn thay, Sư phụ đã không buông bỏ tôi. Ngài không chỉ cứu con gái tôi, mà Ngài còn đưa tôi trở lại với Đại Pháp. Tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ và làm tốt chặng cuối trên con đường đường tu luyện của mình.
Để kết thúc bài viết, tôi xin trích đoạn Pháp mà Sư phụ giảng:
“Tôi cũng không phải nói chư vị buông bỏ quan niệm của con người rồi, về vật chất chư vị đều không có gì nữa, giống như hòa thượng, giống như người tu đạo, không phải vậy. Tôi bảo chư vị tu luyện trong người thường, vậy thì chư vị phải phù hợp với trạng thái của xã hội người thường, cũng có nghĩa là, điều chư vị thực sự buông xuống được là cái tâm ấy. Con người chính là không buông được cái tâm đó, khi cái tâm đó của chư vị thực sự có thể buông xuống, chư vị sẽ phát hiện chư vị không hề mất đi thứ gì.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu [1998])
“Khi chư vị thực sự buông được cái tâm đó, chư vị sẽ phát hiện có lẽ sự tình lập tức có biến chuyển, ngay lập tức tư tưởng nhẹ nhõm, thân thể cũng có biến hoá, toàn thân nhẹ nhàng. Chư vị ngoảnh đầu lại thử nhìn, cái gì của chư vị cũng không sứt sát, hơn nữa còn thực sự như câu nói kia của người Trung Quốc: liễu ám hoa minh hựu nhất thôn, đột nhiên hảo sự lại đều đến.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu [1998])
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/8/426718.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/7/19/194152.html
Đăng ngày 27-09-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.