Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-06-2021] Gần đây học viên Linh đã bị cảnh sát bắt và giam giữ. Sau khi được thả ra, cô ấy muốn viết một bản “Nghiêm chính thanh minh” để phủ nhận hết thảy những ngôn hành của bản thân trước đây đã bất kính với Pháp và không đặt trong Pháp.

Cô ấy liên tục hỏi tôi rằng: “Liệu Sư phụ Lý có còn coi tôi là đệ tử của Ngài không? Liệu Sư phụ còn quản tôi hay không? Tôi có thể tiếp tục tu luyện được nữa không?”

Tôi đã khích lệ cô ấy, nói rằng Sư phụ đã từng giảng:

“Tôi, là Sư phụ, vẫn luôn không nhớ kể đến những việc sai sót mà chư vị làm trong tu luyện, chỉ nhớ kể đến những việc làm được tốt và những thành tựu của chư vị”. (Vượt qua cửa tử, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Trong khi chia sẻ với học viên Linh, tôi cũng giúp cô ấy viết bản “Nghiêm chính thanh minh”. Tôi hỏi cô ấy: “Hình như chị nói rằng mình đã ký vào các tuyên bố phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp mà không nhìn rõ nội dung phải không? Lúc đó chị đã nghĩ gì? Hãy viết ra thật chân thật trong bản Nghiêm chính thanh minh của chị nhé”.

Ngay khi tôi nói như vậy thì chúng tôi đã nghe thấy một thanh âm vọng tới: “Tại sao là lý do đó? Hãy tìm nguyên nhân ở tự mình”. Cả hai chúng tôi đều sửng sốt. Thanh âm đó giống như giọng nói của Sư phụ khi đang giảng Pháp.

Chúng tôi liền chạy sang phòng bên cạnh và kiểm tra các máy phát nhạc, nhưng chúng đều được tắt đi rồi. Học viên Linh nói: “Có lẽ chúng ta đã nghe nhầm, có thể ngoài kia có ai đó đang nói chuyện hoặc TV nhà hàng xóm đang mở”.

Tôi trả lời: “Không thể nào, đó chính xác là giọng nói của Sư phụ”. Học viên Linh nghe vậy thì nước mắt tuôn rơi: “Điều đó có nghĩa là Sư phụ vẫn đang quản tôi và tôi vẫn còn cơ hội quay lại tu luyện phải không?”

Tôi đáp lại: “Sư phụ từ bi của chúng ta không muốn để lạc mất một đệ tử nào cả. Chị hãy đặt tâm viết Nghiêm chính thanh minh một cách chân thành và tương lai cố gắng làm tốt hơn để bù đắp lại”.

Chúng tôi tiếp tục chia sẻ thể ngộ trên nhiều phương diện khác nhau. Sau đó, tôi đã giúp Linh tìm ra chấp trước căn bản đã khiến cô ấy ký vào các tuyên bố.

Tôi hỏi cô ấy: “Chị đã từ chối ký vào bất cứ tài liệu nào lúc ở đồn cảnh sát và trại giam trong bảy ngày. Vậy tại sao cuối cùng chị lại đồng ý ký? Có phải là do chấp trước nào đó mà chị chưa buông bỏ được không?”

Linh nói: “Tôi sợ rằng họ sẽ không để cho tôi về nhà nếu tôi không ký”.

“Là một người luyện công, chư vị chỉ muốn chữa bệnh khoẻ người …” Thanh âm của Sư phụ một lần nữa lại truyền đến từ những chiếc máy phát nhạc. Cả hai chúng tôi cùng thốt lên “Sư phụ!” và vội vã đi sang phòng bên.

Chúng tôi tiến lại gần hơn quan sát và xác nhận rằng cả ba chiếc máy đều tắt. Lúc này học viên Linh khóc lớn, cô ấy nói: “Tôi biết Sư phụ đã nhìn thấy chấp trước ẩn giấu thâm sâu của tôi. Tôi luôn muốn có một sức khoẻ tốt và sống một cuộc sống tự tại.

“Tôi đã không đặt Đại Pháp vào đúng vị trí trọng yếu. Dẫu tôi có ra ngoài giảng chân tướng, nhưng trong tâm lại muốn lợi dụng Đại Pháp để đắc được những lợi ích cá nhân”.

Tôi cảm thấy kích động, và tim tôi đập thình thịch không ngừng: “Chị có thực sự tin rằng đó là thanh âm của Sư phụ không? Chúng ta thật khó mà tưởng tượng được Sư phụ đã vì chúng ta mà lao tâm nhiều đến vậy!”

Sau đó tôi hồi tưởng lại những sự việc hết sức thần kỳ mà tôi đã trải qua trong quá khứ. Tôi thường thức dậy lúc 3 giờ 50 phút sáng để bắt đầu luyện công, và vào một ngày năm 2012, tuy đã gần đến giờ thức dậy nhưng tôi vẫn còn buồn ngủ.

Đột nhiên, tôi nghe thấy thanh âm hồng đại của Sư phụ phát ra từ chiếc máy phát nhạc đặt trên nóc tủ: “Bài công pháp thứ nhất, Phật triển thiên thủ Pháp …”

Chồng tôi và tôi quay ra nhìn nhau và cảm thấy hụt hẫng. Anh ấy hỏi tôi: “Em đã bật nhạc luyện công à?”

“Không phải”, tôi nói, “Em cũng vừa bị đánh thức bởi giọng nói này giống như anh thôi”. Anh ấy liền biểu cảm nghiêm nghị giống như một tướng sĩ và ra mệnh lệnh cho tôi: “Pháp Luân Đại Pháp thực sự là một công pháp siêu thường! Em nên thức dậy và luyện công ngay!”

Vào năm 2015, tôi đã đệ đơn kiện Giang Trạch Dân và luôn bận rộn với nhiều công việc. Tôi thường cảm thấy mệt mỏi mỗi khi lên giường đi ngủ và khó có thể dậy sớm vào buổi sáng.

Khi đến giờ luyện công buổi sáng, tôi giơ tay tắt chuông báo thức, nhấn nút báo thức lại, và chìm vào giấc ngủ. Khi đồng hồ kêu lần tiếp theo, tôi lại tiếp túc nhấn nút báo lại.

Khi đồng hồ tắt tới lần thứ ba, tôi chỉ đơn giản là tắt nó đi và ngủ tiếp. Đúng lúc đó, tôi nghe thấy Sư phụ gọi tên mình: “Mỗ Mỗ (tên của tôi), hãy thức dậy và luyện công!”

Chồng tôi đột nhiên đẩy tôi và nói: “Thức dậy và luyện công mau. Sư phụ của em đang đến rồi kìa!” Tôi tỉnh dậy và nhanh chóng thay quần áo để luyện công.

Tôi thầm nói với Sư phụ trong tâm: “Con xin lỗi Sư phụ, con sai rồi, con sẽ không lười biếng nữa”.

Chồng tôi cảm thấy bội phục và nói rằng: “Quả là một công pháp thần kỳ! Lúc em quên luyện công, Sư phụ của em đã gọi em dậy. Em phải tu luyện cho tốt đấy! Nếu em tu thành Phật thì anh cũng muốn được phúc báo. Hãy để đồng hồ cách xa em ra để nó có thể tiếp tục kêu”.

Chồng tôi đã minh bạch chân tướng Pháp Luân Đại Pháp nhưng vẫn chưa bước vào tu luyện. Sau khi trải qua hai sự việc thần kỳ trên, anh ấy lại càng thêm ủng hộ Đại Pháp.

Anh ấy thường đề nghị giúp đỡ chúng tôi mỗi khi chúng tôi tổ chức các hoạt động Đại Pháp. Sau khi mẹ tôi (cũng là một học viên) bị bức hại đến mức qua đời vì nghiệp bệnh, gia đình tôi đã yêu cầu tôi không được ra ngoài chứng thực Pháp.

Sau đó chồng tôi đã kể cho họ nghe về những sự tình thần kỳ mà bản thân anh ấy đã trải qua, đồng thời đề nghị họ hãy ủng hộ tôi thay vì gây thêm áp lực cho tôi.

Trước đây, khi tôi chia sẻ những trải nghiệm này trong nhóm học Pháp, một số học viên đã cảnh báo rằng: “Cô đừng ỷ lại quá vào những sự việc loại này. Đôi khi nó có thể là huyễn tượng”.

Ban đầu Linh cũng khuyến nghị tôi nên cẩn trọng, đừng để những sự việc này can nhiễu. Nhưng qua lần này, tâm tình cô ấy cũng trở nên muôn phần cảm kích: “Đúng là Sư phụ luôn ở bên cạnh và dõi theo chúng ta. Con xin tạ ơn Sư phụ! Tạ ơn Sư phụ!”. Cô ấy quỳ trên ghế sô pha với hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Tôi cũng cảm động rơi nước mắt.

Tôi gạt đi những giọt nước mắt và đề nghị chúng tôi cùng thắp hương dâng Sư phụ. Khi chúng tôi quỳ trước Pháp tượng của Sư phụ, Linh đã chân thành nói rằng: “Hãy để tôi châm nén hương này. Ngày hôm nay tôi muốn cảm tạ Sư phụ vì đã chỉ ra chấp trước lớn nhất của bản thân tôi. Trước đây tôi đã không nhận ra rằng bản thân mình không đặt Đại Pháp ở vị trí số một!”

Sau đó Linh song thủ hợp thập để bày tỏ sự thành kính của cô ấy trước Pháp tượng Sư phụ. Cả hai chúng tôi cùng đồng thanh nói trong nước mắt rằng: “Thỉnh Sư phụ yên tâm, bắt đầu từ ngày hôm nay chúng con sẽ thực tu bản thân và kiên định tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp!”

Khi tôi viết ra những dòng này, tờ bản thảo đã ướt đẫm nước mắt của tôi. Không một ngôn từ nào có thể biểu đạt hết lòng cảm ân của tôi đối với sự từ bi cứu độ của Sư phụ!

Sau khi viết xong bài chia sẻ, tôi tiếp tục nghe thấy thanh âm của Sư phụ vang lên: “Tôi mong rằng các học viên mới và cũ đều có thể tu luyện trong Đại Pháp, đều có thể công thành viên mãn!” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/9/425892.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/10/194533.html

Đăng ngày 24-09-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share