Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Sơn Đông

[MINH HUỆ 26-06-2021] Chính Pháp đã đến cuối cùng của cuối cùng rồi, tôi càng ngày càng cảm thấy Sư phụ đang đẩy nhanh việc phơi bày các chấp trước của chúng ta, đặc biệt là những chấp trước giảo hoạt ẩn nấp rất sâu mà không dễ gì phát hiện ra được. Sư phụ đã dùng các biện pháp và phương pháp khác nhau để khiến chúng bộc lộ ra, để chúng ta có thể phát hiện, tìm thấy, đào nó ra và loại bỏ nó, từ đó ngộ Đạo và đề cao lên trên.

Sư phụ giảng cho chúng ta:

“Tôi nhất định sẽ phơi bày ra cho chư vị, chỉ e đến lúc đó chư vị không vượt qua được. Phơi bày ra rồi, phát hiện ra cái tâm không tốt, biết rõ là cái tâm không tốt, thì chư vị chớ che đậy nó, chư vị nhất định phải loại bỏ nó đi. Khi mâu thuẫn xuất hiện, nghĩa là tôi đang bảo chư vị cái tâm đó đã xuất hiện rồi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Canada [1999])

Đây chính là khổ tâm dụng ý và cũng là sự từ bi bảo hộ của Sư phụ. Mỗi bước đề cao trong tu luyện của đệ tử đều thấm nhuần lòng từ bi vô lượng của Sư phụ. Sư phụ đã vì đệ tử mà phó xuất cự đại, lòng cảm ân của con không có ngôn ngữ nào nơi thế gian con người này tả xiết.

Gần đây, tôi giúp đồng tu chỉnh lý bài chia sẻ Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới. Có bài chia sẻ của đồng tu A đã chỉnh lý xong, tôi liền đọc cho cô ấy nghe. Cô ấy đã cảm động đến rơi nước mắt và nói rằng: “Trước đây, tôi từng nhờ các học viên khác chỉnh lý bài viết, họ đều nói tôi viết quá dài, không được gửi đi. Chị chỉnh lý cho tôi rất hay, tôi đã tu luyện hơn 20 năm rồi, đây là bài chia sẻ đầu tiên của tôi.” Tôi đáp lại: “Chị đừng khóc, tất cả đều do Sư phụ an bài.” Nhưng trong lòng tôi cũng có chút cao hứng, tôi nghĩ rằng người khác không chỉnh lý được tốt, tôi đã giúp cô ấy chỉnh lý tốt rồi. Lúc ấy tôi không phát giác đó là tâm hoan hỷ và tâm hiển thị. Tôi lưu trữ bản thảo trong thẻ nhớ và xác nhận đến hai lần để đảm bảo bài viết đã nằm trong thẻ nhớ.

Sau đó, đồng tu B lại mang bài viết đến và nhờ tôi chỉnh lý, vì thời gian gấp nên cả đêm tôi không ngủ, đến 4 giờ sáng tôi mới chỉnh lý xong bản thảo. Sau khi ăn sáng, tôi nhanh chóng gửi lại bài viết cho đồng tu B. Cô ấy nhìn qua và nói: Ok, khá tốt. Tôi cũng đã lưu trữ bài chia sẻ của đồng tu B trên thẻ nhớ đó, sau đó gửi cả 2 bài chia sẻ (thêm bài của đồng tu A) đến Minh Huệ Net. Nhưng khi tôi mở thẻ nhớ ra xem, bài của đồng tu A đã không còn nữa. Tôi sững sờ, chuyện này là thế nào?

Đây là lần đầu tiên tôi gặp trường hợp như vậy, tôi nghĩ: bất kỳ sự tình nào cũng đều không ngẫu nhiên, hướng nội tìm vậy, nhớ lại cả quá trình, tôi phát hiện ra tâm hoan hỷ và tâm hiển thị. Tôi cảm thấy người khác không làm được, còn mình làm được, mình giỏi hơn người khác, đây là tự tâm sinh ma chứ còn gì nữa! Bất tri bất giác sinh xuất ra những tâm không tốt này, kỳ thực không phải là bất tri bất giác, mà là tâm chấp trước đã ẩn nấp rất lâu ở sâu trong tâm mà không dễ bị phát hiện, lần này chính là do Sư phụ đã giúp tôi phơi bày nó ra, tìm thấy nó, đào nó lên và trừ tận gốc. Tôi vội vàng tìm lại bài viết của đồng tu A và lưu trữ lại. Cứ vậy bài viết của đồng tu A và B đã được lưu trữ, tôi cũng vài lần kiểm tra lại và xác nhận rằng cả hai bài chia sẻ đều đã lưu trữ thành công. Tôi mới thở phào nhẹ nhõm, cho rằng lần này may không có gì, chỉ đợi đồng tu C đến lấy thẻ nhớ gửi đi.

Nhưng không ngờ sự việc vẫn chưa kết thúc, đồng tu C sau khi đến nhận và mở thẻ nhớ ra thì thấy chỉ có bài của đồng tu A mà không có bài của đồng tu B, sau đó chỉ có thể gửi bài viết của đồng tu A đi. Thật kỳ lạ, sao có thể thế được? Vẫn cần phải hướng nội, và tôi tìm thấy tâm hiển thị, tâm cầu danh, tâm cầu người khác khen ngợi, tâm muốn người khác cảm ơn và tâm thích nghe những lời tử tế, nếu không thì tại sao tôi lại buột miệng thốt lên với đồng tu B rằng tôi bận chỉnh sửa bài của bạn hết cả đêm chứ? Đây chẳng phải đều do Sư phụ an bài cho tôi làm sao? Năng lực này chẳng phải đều do Sư phụ ban cho tôi sao? Có gì để khoe khoang chứ?

Khi tìm thấy những tâm dơ bẩn này, tôi loại bỏ chúng ngay lập tức. Tôi lại tìm bài viết của đồng tu B và lưu trữ lại. Vì tôi không biết nhà của đồng tu C, nên tôi đã nhờ đồng tu D gửi bài viết giúp. Đồng tu D làm việc hết sức nghiêm túc, sau khi hiệu đính nhiều lần, đã phát hiện ra ba lỗi chính tả. Chỉnh sửa xong, chính mắt nhìn thấy đồng tu D gửi thành công bản thảo lên Minh Huệ Net, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc đó tron đầu tôi lóe lên một câu Pháp của Sư phụ: “kém một chút là không được” (Tâm tật đố, Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân). Tôi rất ngạc nhiên: À, thì ra Sư phụ thực sự ở bên cạnh tôi! Thời thời khắc khắc bảo hộ tôi, quy chính tôi, vì sự đề cao của đệ tử, Sư phụ đã tổn hao bao tâm sức! Điều đó khiến tôi càng nhận thức rõ hơn nữa tính nghiêm túc của tu luyện. Thực sự là “kém một chút là không được”!

Mỗi một bước đi, từng ý từng niệm trên con đường tu luyện, Sư phụ đều đang bảo hộ, quan tâm, điểm ngộ, dẫn dắt và quy chính cho chúng ta. Chúng ta nhất định phải vạn phần quý tiếc Đại Pháp vũ trụ vạn cổ không gặp này, làm theo tiêu chuẩn của Sư phụ, và cùng Sư phụ trở về nhà.

Con vô cùng cảm ân Sư phụ đã chỉ dẫn và chăm sóc con! Đệ tử xin khấu tạ Sư phụ!

(Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/26/423943.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/16/194646.html

Đăng ngày 12-09-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share