Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-06-2021] Tôi là một học viên Đại Pháp trẻ tuổi. Tôi hiểu tính cấp bách của việc cứu người và muốn giảng chân tướng trực diện. Tuy nhiên, tôi không thể mở miệng nói được. Tôi không biết nó có nguyên nhân từ đâu.

Qua đọc các bài chia sẻ kinh nghiệm của các bạn đồng tu, tôi biết được rằng họ thường mở đầu bằng trò chuyện chút việc nhà hoặc thăm hỏi. Tôi đã thử, nhưng không biết làm thế nào để tiếp tục câu chuyện. Tôi tự hỏi lý do là gì. Đó có phải là tâm cầu danh, tâm sợ mất mặt không? Có phải tôi sợ người khác coi thường mình? Sợ người khác có thể không quan tâm? Sợ rằng tôi không thể làm tốt? Có vẻ như không có điểm nào trong đó liên quan đến vấn đề của tôi.

Giảng chân tướng thất bại

Có lần, sau khi học Pháp chung xong, tôi nghĩ rằng mình chỉ cần tìm ai đó để giảng chân tướng và giải quyết vấn đề của bản thân. Tôi nghĩ về cô gái trẻ mà tôi đã mua một số mặt hàng ngày hôm qua. Vì vậy, tôi đi bộ đến cửa hàng của cô ấy. Khi tôi đến đó, cũng có một quý ông ở đó. Ông ấy trông giống như cha của cô ấy.

Tôi do dự một chút, sau đó, có hai người bước vào để mua thứ gì đó. Sau đó, tôi rời đi. Khi tôi quay lại và chuẩn bị đi về nhà, tôi nghĩ rằng điều này không được. Vì tôi muốn giảng chân tướng cho cô ấy, nên tôi phải quay lại. Nếu có thêm người ở đó, tôi nên nói chuyện với tất cả họ và cứu thêm nhiều người. Vì vậy, tôi đã quay trở lại.

Khi tôi quay lại đó, cô gái đã đi đâu mất. Cha mẹ cô ở đó, vì vậy tôi đã mua thứ gì đó. Khi mẹ cô ấy lấy đồ cho tôi, tôi đã cố gắng nói chuyện với bà, hỏi xem bà có từng đi học không? Liệu bà có từng quàng khăn đỏ – biểu tượng của Đội thiếu niên Tiền phong cộng sản? Mẹ của cô gái nói không.

Cha của cô gái không nói bất cứ điều gì. Tôi nói với ông ấy rằng vụ tự thiêu Thiên An Môn là do chính quyền Giang Trạch Dân dàn dựng để bức hại Pháp Luân Công. Họ không nói bất cứ điều gì, và tôi bắt đầu lo lắng và không biết nên nói gì tiếp theo. Ngoài ra, tôi cảm thấy rằng cách nói chuyện của tôi không có logic và rất mất tự nhiên. Khi họ vẫn không nói gì, tôi nhanh chóng kết thúc bằng việc nói: “Ông bà cứ làm việc đi, tôi không làm phiền nữa vậy,” và rời đi!

Khi về nhà, tôi hướng nội. Tại sao tôi không thể mở miệng nói? Sau khi đào sâu từng lớp một, cuối cùng tôi cũng tìm thấy được chấp trước của mình. Tôi không hiểu việc giảng chân tướng khởi tác dụng như thế nào. Trong tiềm ý thức tôi luôn cảm thấy hành vi của các học viên cũng tương tự như hành vi của những người bán hàng bình thường, điều mà tôi cho là khá phản cảm.

Tôi luôn xua đuổi, né tránh, hoặc từ chối xem những gì họ giới thiệu. Tôi cảm thấy rằng tất cả họ đều đang cố gắng để kiếm lợi. Họ nói rất nhiều, nhưng cuối cùng lại hỏi bạn có muốn mua đồ của họ không. Tôi cũng cảm thấy tương tự khi làm những gì chúng ta đang làm. Chúng ta có thể bắt đầu bằng những câu chuyện này kia, nhưng sau đó lại chuyển sang nói những gì chúng ta thực sự muốn nói.

Hành vi này đối với tôi dường như là giả dối, vì vậy tôi cảm thấy có lỗi với cách tiếp cận này. Khi cảm thấy có lỗi, tôi không thể nói chuyện một cách tự nhiên, đặc biệt là khi đến phần mà tôi hỏi họ về việc thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Vì vậy, tôi bắt đầu ngại nói, sợ người khác nghĩ tôi có động cơ thầm kín. Để tránh bị từ chối, tôi không thể mở miệng nói được.

Tìm câu trả lời

Làm thế nào tôi có thể cải biến quan niệm này? Tôi đã tự mình đưa ra câu trả lời: Chúng ta có thể bắt chuyện với mọi người bằng cách nói chuyện bình thường để giúp họ thư giãn và giảm nhẹ tâm lý cảnh giác. Nếu chúng ta ngay lập tức nêu ra việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ, nó có thể nóng vội và khiến mọi người sợ hãi.

Lý do chúng ta làm theo cách này không phải để lừa dối bất kỳ ai, đúng hơn, nó cho mọi người một khoảng thời gian để tìm hiểu về chúng ta. Chúng ta có thể trò chuyện, điều này cho chúng ta cơ hội để giảng chân tướng. Trong khi người thường bán hàng hóa để kiếm sống, thì mục đích của chúng ta là cứu người. Mục đích là hoàn toàn khác nhau. Sau khi nảy ra câu trả lời này, tâm tôi mở ra và cảm giác hiểu lầm biến mất.

Sau khi tìm ra được nguyên nhân gốc rễ, tôi không biết liệu mình có thể thực sự mở miệng nói hay không. Tôi muốn thử khi đi làm vào ngày hôm sau, và xin Sư phụ trong tâm an bài một người hữu duyên để tôi nói chuyện. Khi tôi hoàn thành công việc và đi bộ về nhà, tôi chờ đèn đỏ ở ngã tư. Một người đàn ông lớn tuổi bán bắp rang bơ ngồi trên đống bê tông trên đường. Tôi đã muốn giảng chân tướng cho ông từ lâu.

Tôi hỏi ông tại sao những ngày qua ông không làm bỏng ngô. Ông nói ông sẽ không được phép bán bỏng ngô ở địa điểm này nữa. Trên thực tế, hôm nay là ngày cuối cùng ông làm bỏng ngô ở đó. Ngay khi tôi nghe được rằng đó là ngày cuối cùng của ông ở đó, tôi nhận ra rằng sẽ không còn cơ hội nào nữa nếu tôi không lên tiếng. Tôi hỏi mua một túi bỏng ngô và hỏi ông bao nhiêu tuổi và có từng đi học không. Ông nói rằng ông từng đi học.

Tôi nói với ông rằng ĐCSTQ đã bức hại nhiều người đến chết, bao gồm cả địa chủ, các nhà hoạt động ủng hộ dân chủ trong cuộc thảm sát ở quảng trường Thiên An Môn, và các học viên Pháp Luân Công. Ông nói rằng ông biết tất cả điều đó. Tôi khuyên ông thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong. Ông nói rằng ông đã làm điều đó từ cách đây rất lâu rồi.

Tôi nói với ông rằng điều quan trọng là cần phải thoái từ trong tâm. Ông đã đồng ý thoái dùng tên Trịnh Trực. Tôi cũng nói cho cho ông biết rằng thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo” sẽ giúp ông được bình an. Ông đồng ý niệm theo lời khuyên của tôi.

Vì bây giờ tôi có thể giảng chân tướng, tôi muốn làm điều đó nhiều hơn. Tôi gặp một phụ nữ bán đậu phụ. Đầu tiên tôi mua một miếng đậu phụ và hỏi thăm cô ấy về tình hình sức khỏe, công việc kinh doanh của cô, v.v… Sau đó, chúng tôi nói về việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Lúc đầu, cô không nói bất cứ điều gì. Sau đó, khi tôi tiếp tục giảng chân tướng nhiều hơn, cô đã đồng ý thoái Đảng.

Thức tỉnh và loại bỏ chấp trước

Sau khi trở lại nơi làm việc của mình, tôi đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi. Sao tôi lại đột nhiên cảm thấy mệt mỏi? Tôi cảm thấy ổn vào buổi sáng hôm đó. Tôi bắt đầu hướng nội. Tôi nhận ra tâm truy cầu sự hoàn hảo của mình. Tôi mong mọi thứ suôn sẻ và muốn chứng tỏ bản thân. Thật khó để tôi đối diện với bất kỳ sự thất vọng nào.

Mặc dù người phụ nữ đó đã thoái Đảng, nhưng tôi cảm thấy rằng cô ấy đã không toàn tâm toàn ý. Điều này không thể chấp nhận được và tôi cảm thấy chán nản. Khi nhận ra điều này, tôi trở nên thư thái và không còn mệt mỏi nữa. Sư phụ giảng:

“vật chất và tinh thần chúng là nhất tính” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi không ngờ rằng ngay cả việc truy cầu sự hoàn hảo cũng có thể trở thành chấp trước, khiến tôi bị chán nản, mất động lực và mệt mỏi.

Tôi đi chợ để mua một ít rau khi tan sở vào tối hôm đó. Tôi nhìn thấy một thợ sửa chữa đồng hồ và nhớ ra rằng tôi cần một viên pin mới cho đồng hồ của mình. Thợ sửa đồng hồ này là một thanh niên. Tôi nghĩ có lẽ anh ấy là người hữu duyên vì tôi đã muốn thay pin đồng hồ từ lâu nhưng không tìm được ai thay.

Sau khi những người khác xong việc, tôi là người duy nhất còn lại. Tôi bắt đầu trò chuyện. Khi tôi nhận thấy anh ấy đeo nhẫn cưới mặc dù trông anh còn khá trẻ, tôi hỏi “Anh đã kết hôn chưa?” Anh nói rằng mình đã kết hôn.

Sau đó, tôi giảng cho anh về vụ tự thiêu tại quảng trường Thiên An Môn do ĐCSTQ dàn dựng và tại sao anh cần thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Anh nói rằng anh không tin bất cứ ai và cảm thấy rằng anh có thể tự lo cho bản thân. Lúc này anh chuẩn bị dừng công việc trong ngày.

Khi tôi thấy anh không còn muốn nghe nữa, tôi chỉ nhắc nhở anh cần làm người tốt và tử tế, anh nói đồng ý. Mặc dù anh không nghe hết những gì tôi muốn nói với anh, nhưng tôi đã tiếp tục và không bị hoảng sợ hay trở nên rụt rè.

Sau khi rời khỏi chỗ của anh, tôi đến một quầy bán thịt và mua một miếng thịt lợn nhỏ. Tôi đã sẵn sàng rời đi sau khi mua hàng, nhưng đột nhiên dừng lại. Có lẽ trong tiềm ý thức tôi muốn giảng chân tướng cho người phụ nữ quản lý quầy hàng. Vì vậy, tôi đã hỏi về công việc kinh doanh của cô ấy.

Cô ấy nói rằng công việc thật khó khăn và sau đó cô hỏi tôi về công việc của tôi. Cuộc trò chuyện trôi qua. Tôi nhớ rằng tôi có một số tài liệu giảng chân tướng trong túi, vì vậy tôi lấy một ít ra và tặng cho cô ấy. Tôi nói với cô ấy rằng duyên phận đã khiến tôi tặng cô ấy cuốn tài liệu để đọc. Cô nhận cuốn tài liệu và cảm ơn tôi.

Mặc dù tôi không nói được rất tốt, nhưng tôi không còn lo lắng nữa. Tôi có thể tự nhiên bắt chuyện với mọi người và giảng chân tướng. Cuối cùng tôi đã đề cao. Tôi cảm thấy mình sẽ làm tốt hơn và nói được tự nhiên hơn trong tương lai.

Trên đây là chút trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/12/426364.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/11/194563.html

Đăng ngày 07-09-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share