Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 26-06-2021] Gần đây, địa phương chỗ tôi có vài đồng tu xuất hiện trạng thái nghiệp bệnh nghiêm trọng, có người đã nhập viện. Lúc học Pháp nhóm, có đồng tu nói: “Gần đây can nhiễu rất lớn, đả tọa chân đau ghê gớm, phát chính niệm mê mờ, hồi trước bão luân một tiếng đồng hồ rất dễ, bây giờ bão luân nửa tiếng cũng thấy khó.” Còn có đồng tu nói: “Trước đây, một ngày có thể học thuộc một bài giảng Pháp, bây giờ chỉ có thể học thuộc một chút, tinh thần không khởi lên được, thật sự thấy khổ não.”

Cá nhân tôi cho rằng, thực tu rất quan trọng. Nếu như không làm được thực tu, thì can nhiễu sẽ lớn, càng về cuối, yêu cầu càng cao. Cựu thế lực tuyệt sẽ không nhìn thấy chúng ta có vấn đề mà bỏ qua, chúng chắc chắn sẽ đến làm việc chúng cần làm. Khi xuất hiện trạng thái không tốt, thường thường là có vấn đề trong tu luyện, là do không thực tu dẫn đến. Lúc đụng chuyện, mặc dù chỉ là việc nhỏ, nhưng có lẽ đều là vấn đề tu tâm.

Một lần, có hai đứa trẻ đang chơi đùa trên gác mái nhà kho trong nhà tôi. Tôi bèn nói: “Hai cháu phải nghĩ cho người khác. Hai cháu nhảy tới nhảy lui trên gác mái như thế sẽ làm thủng mái nhà đó! Hai cháu hãy mau xuống đây!” Chúng nó như không nghe thấy tôi nói, cũng không hiểu tôi nói gì, cứ thế nhảy tới nhảy lui ở trên đó. Lúc này, người công nhân đang làm việc ở bên cạnh đứng lên nói với chúng: “Hai cháu mau xuống đây, cẩn thận kẻo bị ngã!” Cậu ấy vừa nói xong thì chúng nó liền vui vẻ trèo xuống.

Tôi đã bị xúc động, và liền ngộ ra: Tôi bảo hai đứa nhỏ “cần nghĩ cho người khác”, bề ngoài nhìn thấy là “cao thượng”, nhưng thực ra đó là “vị tư” vì tôi sợ chúng làm thủng mái nhà của mình. Trong khi đó, người công nhân kia thực sự lo lắng cho chúng nên bảo chúng trèo xuống. Đây mới thực sự là nghĩ cho người khác, nên lời nói của cậu ấy mới có thể đánh động lòng người. Việc tuy nhỏ, nhưng đã giúp tôi nhìn thấy chỗ sai kém của mình. Nhận thức của tôi đã đề cao lên một chút, tâm tính cũng lên theo.

Trước đây, mỗi khi gặp mặt đồng tu, tôi hay có thói quen thích hỏi: “Đồng tu A dạo này sao rồi?”, “Đồng tu B dạo này sao rồi?”… Dường như tôi phải đi hỏi mọi người một vòng thì mới có thể yên tâm. Nếu nghe nói đồng tu nào chưa vượt quan tốt hoặc đã nhập viện do nghiệp bệnh, thì tôi cứ mãi lo lắng, đến nỗi tôi còn đổ thừa và trách móc: “Sao thời gian lâu thế vẫn chưa vượt quan? Tu làm sao vậy?”

Gần đây, thói quen này của tôi đã có chuyển biến triệt để: tôi chỉ nhìn vào mặt tốt của đồng tu. Khi có người bàn luận về đồng tu, tôi sẽ không lên tiếng. Người đang tu, chứ không phải Thần đang tu, ai mà không có khuyết điểm chứ? Tôi chỉ giúp đồng tu tăng thêm chính niệm, đồng thời buông bỏ lo lắng. Sau khi làm vậy, lúc ngồi đả tọa, tôi cảm thấy tâm tĩnh và kiền tịnh hơn trước nhiều.

Ngày trước, tôi làm kinh doanh, cũng tính là kiếm được khá nhiều tiền. Tôi nghĩ mình đã xem tiền tài rất nhẹ và dường như không có tâm lợi ích. Nhưng đoạn thời gian gần đây, cái tâm này lại lúc ẩn lúc hiện giống như ngọn lửa ma trong đêm tối. Lúc mua rau và trái cây, dù chỉ có vài đồng bạc lẻ, nhưng tôi vẫn động tâm. Lúc người bán cân đồ, trong tâm tôi cũng lăn tăn. Đi mua đồ cùng vợ, tôi sẽ hỏi cô ấy: “Em trả tiền? Hay là anh trả tiền?” Vợ tôi trả lời: “Ai trả cũng được.” Tôi bèn nói: “Thế em trả nhé.” Sau này nghĩ lại, tôi thấy sao mình thật tệ! Chẳng phải mình đã triệt để tống khứ cái tâm tiền bạc rồi sao? Mình có thể buông bỏ hết không? Đến bây giờ mà mình vẫn còn tính toán chi li mấy cái này là sao? Lúc không kịp thời chú ý tu bỏ nhân tâm, thì nó sẽ mọc lên giống như cỏ dại! Sau khi ý thức được, tôi đã phát chính niệm triệt để thanh trừ tâm lợi ích! Tôi cảm thấy sáng sủa khoáng đãng hơn nhiều.

Tôi tặng con dâu cái máy nghe nhạc để cháu nghe văn hóa truyền thống và Sư phụ giảng Pháp. Tôi bảo cháu: “Khi nào nghỉ sinh, con nhất định phải nghe Sư phụ giảng Pháp nhé. Nó rất quan trọng cho con và đứa nhỏ.” Nhưng con dâu chỉ nghe văn hóa truyền thống, mà không nghe Sư phụ giảng Pháp. Tôi thúc giục cháu vài lần, nhưng cháu chỉ nói là: “Con biết rồi.” Sau đó, vợ tôi bảo: “Nói đến là dừng, ông thúc ép làm gì?” Tôi ngộ ra, ngoài mặt tôi bảo con dâu nghe Pháp là muốn tốt cho cháu, nhưng phía sau lại có toan tính; con dâu nghe Pháp có chỗ tốt cho đứa bé, vì vậy đời con cháu có thể làm rạng rỡ tổ tông; bên trong chôn giấu “nỗi trăn trở” và “niềm hy vọng” của tôi. Người nhà với nhau bất quá chỉ là gặp gỡ thoáng chốc rồi đi, ai có thể lèo lái ai đây? Ai có thể thay đổi ai đây? Nên giảng chân tướng cũng giảng rồi, nên nhắc nhở cũng nhắc rồi. Lúc nhấn mạnh người khác nên làm thế nào, kỳ thực chúng ta đã rơi vào trong “tự ngã” mất rồi.

Khoảng tháng Tư, tôi đã tham gia hoạt động viết bài chúc mừng ngày Pháp Luân Đại Pháp 13/5 trên Minh Huệ Net. Tôi rất dụng tâm khi viết bài, vả lại bài tôi viết cũng rất sinh động. Trong lúc viết bài, trong tâm tôi cũng thấy cảm khái. Tôi tin tưởng chắc chắn bài viết của mình sẽ được đăng. Nhưng chờ mãi vẫn không thấy bài đâu, ngày nào tôi cũng bật máy tính lên, trước tiên vào Minh Huệ Net, xem thử có đăng bài viết của mình hay chưa? Nhưng bài viết vẫn không được đăng, nó đã tác động rất lớn đến tôi. Tôi thấy mình quá tự phụ, quá coi trọng bản thân, tâm chứng thực tự ngã mạnh mẽ. Thử hỏi tôi mang theo những tâm này có thể viên mãn không? Đệ tử Đại Pháp là chứng thực Pháp, chứ không phải chứng thực bản thân. Tôi liền phát chính niệm triệt để thanh trừ tâm chứng thực bản thân!

Hôm trước, một đồng tu kể với tôi về giấc mơ của bà: Chính Pháp kết thúc, rất nhiều đồng tu tập trung lại trên quảng trường đều đã tu viên mãn. Đồng tu nói tiếp: “Trong số đó không có ông.” Tôi đã bị sốc. Từ nào đến giờ, tôi rất nỗ lực tu luyện, làm sao lại không có tôi trong số những người viên mãn? Tôi thực sự cảm thấy khó chịu trong lòng. Sau đó, tôi ngộ ra, thứ nhất là người tu luyện không thể bị hãm vào trong cảm giác của “tự ngã”, thứ hai là không thể ở trong trạng thái tu luyện ì ạch như trước đây. Sư phụ đã chính Pháp đến bước cuối cùng của cuối cùng rồi, tôi phải tranh thủ đuổi kịp, phát hiện ra nhân tâm nào thì nhanh chóng vứt bỏ!

Gần như ngày nào tôi cũng gặp phải một số việc nhỏ không thuận mắt. Sau khi chú trọng thực tu, tôi đã có thể lần theo dấu vết tìm ra nhân tâm từ những việc nhỏ không thuận mắt này. Đồng thời, tôi nhanh chóng phát chính niệm thanh trừ chúng! Tôi nghĩ bảo trì trạng thái thực tu thì đề cao sẽ nhanh. Mỗi ngày đều ở trong trạng thái tu luyện tinh tấn, tôi cảm thấy rất thiết thực và hân hoan.

Đây là một chút thiển ngộ cá nhân mong muốn chia sẻ cùng quý đồng tu.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2021/6/26/修煉就要實修-426306.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/14/194607.html

Đăng ngày 09-09-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share