Bài viết của một học viên mới ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-07-2021] Tháng 8 năm 1998, vợ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Kể từ đó, cô ấy đã bị bắt hai lần vì kiên trì bảo vệ đức tin của mình.

Pháp Luân Công, còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp, là một môn tu luyện cả thân và tâm dựa trên tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn đã bị bức hại ở Trung Quốc từ tháng 7 năm 1999.

Năm 2001, vụ bắt giữ đầu tiên xảy ra. Đồng nghiệp của cô ấy gọi cho tôi, nói với tôi rằng cô ấy đã bị cảnh sát bắt đi khi đang làm việc. Khi tôi đến đồn cảnh sát, hai cảnh sát hỏi tôi vợ tôi có còn tu luyện Pháp Luân Công không. Tôi nói với họ rằng tôi không biết.

Một cảnh sát nói: “Đừng lo lắng. Nếu anh thành thật và nộp các cuốn sách Pháp Luân Công trong nhà anh, cô ấy sẽ ổn thôi. Nếu không, chúng tôi phải khám xét nhà của anh. Anh nên biết điều đó sẽ không tốt trước mặt gia đình hoặc hàng xóm của anh đâu.”

Tin vào cảnh sát, tôi đã đưa sách cho họ và làm lời khai để họ ghi lại.

Đã quá muộn khi tôi nhận ra mình đã bị lừa. Với những cuốn sách và lời khai của tôi làm “bằng chứng”, cảnh sát đã giam giữ vợ tôi cùng ngày hôm đó với thời hạn 15 ngày. Vừa lo lắng vừa tức giận, tôi phải tìm kiếm sự giúp đỡ từ bạn bè và các mối quan hệ cá nhân của mình.

May mắn thay, vợ tôi đã không bị đưa vào trại lao động sau đó. Nhưng tôi vẫn buộc phải trả 12.000 nhân dân tệ tiền mặt (khoảng 1.500 USD) tiền nộp phạt và không có biên lai nào được cung cấp cho biên bản phạt này.

Một cuộc bắt bớ và lục soát khác không có lệnh khám xét

Năm 2017, tôi đang xem TV sau bữa tối thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi nghĩ đó có thể là nhân viên điện nước, vì vậy tôi đã mở cửa với hai người đàn ông mà tôi không biết. Cảm thấy có điều gì đó không ổn, tôi cố gắng đóng cửa lại, nhưng họ đã cố gắng vào trong.

Một người nói: “Chúng tôi là cảnh sát”.

Khi tôi hỏi anh ta thẻ ngành, anh ta vẫy nó trước mặt tôi và nói: “Tôi đến từ Cục An ninh nội địa, các học viên không thích tôi. Có lẽ anh đã biết tôi rồi”.

Nhìn thấy tình huống này, vợ tôi lặng lẽ ngồi đả tọa trên ghế sofa (sau đó tôi mới biết là cô ấy đang phát chính niệm).

Hai người đàn ông ra lệnh khám xét phòng của vợ tôi, nhưng tôi cắt ngang và hỏi xem họ có lệnh khám xét hay không. Người cảnh sát đã lên tiếng trước đó lấy ra hai mảnh giấy: lệnh khám xét và giấy triệu tập. Cả hai tờ giấy đều trống không. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy chúng trước đây, vì vậy tôi đã chụp ảnh chúng bằng điện thoại của mình.

Trong phòng của vợ tôi, họ tìm thấy một số sách Pháp Luân Công, một bức chân dung của Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập Pháp Luân Công), một máy nghe nhạc, một máy tính xách tay và một số tờ tiền có in các từ liên quan đến Pháp Luân Công trên đó. Sau đó họ gọi thêm cảnh sát để tịch thu những món đồ này và bắt vợ tôi.

Vợ tôi nói: “Các người không thể tịch thu những thứ này. Tôi cũng sẽ không đi với các người”.

Người cảnh sát trưởng nhóm nói rằng anh ta có thể bắt vợ tôi và tịch thu các vật dụng trên căn cứ vào Điều 27 của Luật Quản lý An ninh Công cộng.

Anh ta nói: “Tôi hy vọng anh có thể thảo luận điều này với vợ mình. Nếu chúng tôi bắt cô ấy đi bằng vũ lực, hàng xóm của anh sẽ thấy và điều đó sẽ không tốt cho anh”.

Tôi sợ hãi và đã đề nghị vợ tôi đi với họ. Khi tôi hỏi cảnh sát rằng mình có thể đi cùng hay không, anh ta nói được.

Khi đến đồn cảnh sát, các cảnh sát giữ vợ tôi trong phòng để thẩm vấn. Vợ tôi không nói gì và chỉ tiếp tục phát chính niệm, giống như ở nhà. Sau khi đưa tôi đến một phòng khác, viên sĩ quan hỏi tôi một số câu hỏi và chuẩn bị ghi lời khai của tôi.

Rút ra bài học cách đây nhiều năm, tôi nói: “Tôi đến đây để ở với vợ tôi. Tôi không có nghĩa vụ trả lời các câu hỏi của ông”.

Mặt viên sĩ quan sa sầm lại.

“Vậy anh có thể về nhà”.

Tuy nhiên, tôi từ chối rời đồn cảnh sát. Cuối cùng, anh ta đưa tôi ra sảnh. Sau đó, họ thông báo cho cảnh sát trực ban và sau đó rời đi trong ngày, để lại tôi đứng một mình trong tiền sảnh.

Sau gần nửa giờ, tôi nghe vợ tôi yêu cầu dùng nhà vệ sinh. Tôi lập tức đi đến phòng giam của cô ấy.

Cô ấy nói: “Em không sao. Em sẽ về nhà ngày mai. Đừng quá lo lắng cho em”.

Tôi không bị thuyết phục, nghĩ rằng: “Đây không phải là nhà, và việc em ở hay đi không phải là điều em hay anh có thể quyết định”.

Tuy nhiên, tôi đã nói rằng tôi sẽ hỏi bạn bè của mình để xem liệu ai đó có thể giúp đỡ. Cô ấy nói không cần thiết.

Tôi nháy mắt với cô ấy và nói: “Anh có thể hỏi ‘đồng tu’ của em. Có lẽ họ có thể tìm một luật sư cho em?”

Cô ấy hiểu ra và gật đầu.

Cảnh sát trực ban yêu cầu tôi rời đi vì đồn cảnh sát đã đóng cửa, và họ sẽ không mở cửa trở lại cho đến ngày hôm sau.

Tôi nói với vợ: “Vậy thì được. Giờ anh sẽ về và quay lại vào ngày mai nhé”.

Sau khi về nhà, tôi nhớ lại một học viên đã đến thăm chúng tôi trước đây. Một lần, đĩa vệ tinh của chúng tôi gặp sự cố và cô ấy đã đến sửa chữa. Đầu ngày hôm sau, tôi hỏi thăm địa chỉ của cô ấy rồi đến chỗ cô ấy. Cô ấy hơi ngạc nhiên khi thấy tôi.

Tôi thuật lại với cô ấy về những gì đã xảy ra, và cô ấy hỏi tôi dự định làm gì tiếp theo.

Tôi nói: “Tôi muốn đệ đơn kiện việc vợ tôi bị bắt và giam giữ.”

Người học viên đã đồng ý. Số là cô ấy đã gặp một luật sư vào sáng hôm đó về một học viên khác. Nên cô ấy mời tôi đi cùng và gặp luật sư vào khoảng giữa trưa.

Tôi rời nhà cô ấy và vội vã đến đồn cảnh sát để mua đồ ăn sáng cho vợ tôi. Khi tôi hỏi một sĩ quan rằng họ định làm gì với cô ấy, và được thông báo rằng tôi sẽ nhận được thông tin cập nhật sớm nhất vào chiều hôm đó.

Trong khi đó, một số người lớn tuổi đã đi vào sảnh của đồn cảnh sát. Hóa ra hôm trước có một nam thanh niên vào tiệm tạp hóa mua trái cây. Vì chất lượng sản phẩm, anh ta đã cãi nhau với một nhân viên bán hàng và ném trái cây vào nhân viên bán hàng. Cửa hàng đã gọi cảnh sát và cảnh sát hòa giải. Anh thanh niên đã xin lỗi nhân viên bán hàng và trả tiền cho trái cây bị hư hỏng.

Nhưng cảnh sát ngay sau đó nhận được một cuộc điện thoại khác và đưa anh thanh niên đến đồn cảnh sát, nói rằng chủ cửa hàng không đồng ý với kết quả hòa giải.

Sau khi anh thanh niên đó bị bắt giam, bố mẹ, bố mẹ vợ và người vợ mới mang thai của anh ta đều đến đồn. Họ thừa nhận rằng anh ấy đã sai khi khơi mào cuộc xung đột. Nhưng vì anh ta đã xin lỗi và trả tiền cho sự mất mát, họ hy vọng rằng anh ta có thể được thả ra với một lời cảnh cáo, thay vì bị giam giữ do mối quan hệ của chủ cửa hàng với cảnh sát. Cuối cùng, cảnh sát cũng bảo họ đợi ở sảnh để có thông báo thêm.

Buổi trưa, tôi gặp luật sư và kể lại những gì đã xảy ra với vợ tôi. Dựa trên tình hình, luật sư nói với tôi rằng vợ tôi có thể sẽ bị giam giữ từ 10 đến 15 ngày, và kịch bản tốt nhất là cô ấy được thả đúng thời hạn.

Sau đó luật sư giải thích rằng có hai loại giam giữ. Hình thức thứ nhất là tạm giữ hành chính, không liên quan đến Viện kiểm sát. Thứ hai là tạm giữ hình sự, yêu cầu cảnh sát chuyển hồ sơ sang Viện kiểm sát. Đôi khi, tạm giữ hành chính có thể được chuyển thành tạm giữ hình sự. Do đó, luật sư không khuyến nghị chúng tôi có bất kỳ hành động nào vào lúc này, vì có thể khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn.

Tôi hỏi: “Nếu cảnh sát chuyển vụ việc cho Viện kiểm sát và sau đó buộc tội một học viên, thì cơ sở pháp lý của họ là gì?”

Cô ấy trả lời: “Điều 300 của Luật Hình sự Trung Quốc”

Tôi cảm ơn cô ấy và rời đi đến đồn cảnh sát.

Vào lúc 3 giờ chiều, một cảnh sát nói với tôi rằng vợ tôi sẽ phải đối mặt với án phạt hành chính 10 ngày. Khi tôi hỏi bản sao văn bản quyết định, thì cảnh sát đưa cho tôi một quyết định (không có dấu chính thức) ghi rằng vợ tôi bị tạm giam 10 ngày theo Điều 27 của Luật Quản lý An ninh Công cộng.

Tôi yêu cầu được gặp vợ tôi và yêu cầu của tôi đã được chấp thuận. Sau khi nói với cô ấy những gì tôi đã nghe, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Em sẽ ổn thôi. Họ (các sĩ quan cảnh sát) không có quyết định cuối cùng.“

Tạm giam hành chính

Vào khoảng 7 giờ tối, tôi thấy ba nhân viên cảnh sát đi ra cùng vợ tôi và anh thanh niên kia. Cả hai được đưa vào một chiếc xe cảnh sát. Rõ ràng, anh thanh niên kia đang phải đối mặt với án phạt hành chính 5 ngày, và gia đình anh ta rất buồn. Họ rời đi mà không trả phí khám sức khỏe và chi phí sinh hoạt cho anh.

Vợ tôi nhờ tôi lái xe theo sau xe cảnh sát, và tôi đã làm như vậy. Sau khi chúng tôi đến một trại giam và tôi đỗ xe, một cảnh sát đến và yêu cầu tôi mang đồng hồ của vợ tôi về nhà vì nó không được phép.

Vợ tôi nói: “Anh có thể đợi ở ngoài một lát được không?”

Tôi trả lời: “Dĩ nhiên rồi. Anh sẽ không rời đi cho đến khi cảnh sát quay trở ra lại. Đừng lo lắng, anh sẽ đến thăm em hàng ngày. Anh sẽ đem theo bất cứ thứ gì em cần”.

Sau khi các cảnh sát đưa vợ tôi vào trong, tôi hỏi một người lính gác xem thời gian thăm viếng hàng ngày là bao nhiêu rồi vào xe trở lại. Tôi nghĩ xem mình có thể làm gì trong mười ngày này để vợ bớt đau khổ và về nhà an toàn.

Đột nhiên tôi nhớ rằng vợ tôi thường bảo tôi phát chính niệm, nhưng tôi không biết làm như thế nào. Mặt khác, trước đó cô ấy cũng nói với tôi rằng tôi nên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” khi gặp chuyện khó khăn. Có lẽ đây là phát chính niệm, tôi nghĩ vậy. Vì vậy, tôi tiếp tục đọc thuộc lòng hai cụm từ trong xe. Trong tâm trí của tôi, tôi cũng đã lập một lời thề: Nếu lần này vợ tôi có thể bình an vô sự, tôi cũng sẽ học Pháp Luân Công.

Khi tôi kiểm tra lại thời gian, đã hơn 8 giờ tối. Bên ngoài hoàn toàn tối đen, ngoại trừ một vài ngọn đèn ở lối vào trại giam. Sau nửa giờ nữa, cổng trại tạm giam mở ra.

Tôi tự nhủ: “Thế là xong. Đã đến lúc phải đi và quay lại vào ngày hôm sau”.

Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của tôi, không chỉ có ba cảnh sát, mà vợ tôi và anh thanh niên kia cũng quay lại. Tôi đến hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Một sĩ quan cho biết: “Vợ anh bị huyết áp cao, tâm thu 215 (trên 140 được coi là huyết áp cao). trại tạm giam sẽ không nhận cô ấy. Vui lòng đi theo xe của chúng tôi”.

Nghĩ rằng họ cần quay lại đồn cảnh sát để làm thêm giấy tờ, tôi lái xe đuổi theo họ. Nhưng hóa ra xe cảnh sát đang đi về hướng khác với nơi chúng tôi đến, vì vậy tôi đã theo sát họ. Sau một thời gian, chúng tôi đến một bệnh viện lớn trong thành phố.

Khi tôi bước xuống xe, một cảnh sát yêu cầu tôi đăng ký tại phòng khám ngoại trú. Tôi đã làm như vậy và theo họ vào bên trong. Sau khi tôi nói chuyện với một nữ bác sĩ trực ban, một cảnh sát đến và hỏi: “Có thể coi đây là bệnh cao huyết áp không?”

Bác sĩ ít nhất đã ngoài 40 tuổi và cô ấy dường như biết tất cả những gì đang xảy ra.

“Nếu anh không gọi đây là huyết áp cao, tôi không biết anh có thể gọi nó là gì nữa.”

Cô ấy nhìn viên cảnh sát một cái.

“Hãy ra ngoài đợi. Tôi cần tập trung khám bệnh nhân”.

Kết quả nhanh chóng được đưa ra: vợ tôi bị cao huyết áp và anh thanh niên kia bị bệnh tim. Với kết quả khám sức khỏe, các sĩ quan đã quay trở lại đồn cảnh sát.

Anh ta nói trong khi đưa cho tôi kết quả khám sức khỏe: “Ngày mai, chúng tôi sẽ đi kiểm tra ở một số bệnh viện khác. Nhưng vợ anh không thể đi du lịch những ngày này. Chúng tôi sẽ giải quyết việc giam giữ cô ấy sau khi cô ấy khỏe hơn. Tất cả các anh chị có thể về nhà ngay bây giờ”.

Sau khi chúng tôi bước ra khỏi đồn cảnh sát, anh thanh niên nói với tôi: “Thưa ông, tôi không có một xu nào trong người kể từ khi bị bắt khẩn cấp. Ông có thể cho tôi đi nhờ về nhà được không?”

Sau khi vào trong xe, anh ấy rất vui vẻ.

Anh nói với vợ tôi: “Cô ơi, con phải cảm ơn cô. Đây quả là một phép lạ. Con chưa bao giờ bị bệnh tim trong đời và cũng không biết cái gì đã xảy ra. Nhưng con chắc chắn sẽ rút kinh nghiệm từ trải nghiệm này.”

Vợ tôi trả lời: “Đừng lo. Hãy nhớ những chữ cô đã chỉ cho cháu. Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”.

Anh ấy nói anh sẽ nhớ.

Sau khi anh ta rời đi, tôi hỏi vợ tôi chuyện gì đã xảy ra. Cô ấy nói thanh niên trẻ đó là người tốt, nhưng đôi khi không kiềm chế được tính nóng nảy của mình.

Vợ tôi nói: “Vì vậy, em đã bảo cậu ấy đọc thuộc lòng những câu chân ngôn đó. Sau khi em nói với cậu ấy về Pháp Luân Công và cuộc bức hại, cậu ta cũng đồng ý thoái ĐCSTQ. Cậu ấy liên tục niệm chân ngôn, và chẳng bao lâu sau, cậu ấy đã nhận được phúc báo và trở về nhà an toàn”.

Tôi nói: “Anh cũng niệm những chữ đó khi đợi em ngoài trại tạm giam”.

Vợ tôi mỉm cười.

Nộp đơn xin xem xét lại tạm giam hành chính

Sáng sớm hôm sau, vợ chồng tôi đến thăm người học viên đã giúp tìm luật sư. Chúng tôi đã nói với cô ấy những gì đã xảy ra và cảm ơn các học viên khác đã giúp phát chính niệm.

Trong cuộc trò chuyện này, tôi đã đề xuất ý kiến của mình là gửi đơn tố cáo các nhân viên cảnh sát. Học viên đã tìm thấy một số trường hợp mà các học viên khác đã đệ đơn kiện cảnh sát. Tôi đã đọc chúng và có được một số tự tin.

Để giúp đỡ trường hợp của vợ tôi và cũng để tránh cho các học viên khác chịu chung số phận, tôi đã nghiên cứu chi tiết nhiều luật. Chúng gồm có: Hiến pháp Trung Quốc, Luật xử phạt hành chính an ninh công cộng, Luật hình sự, Luật Tố tụng hành chính và Luật Tố tụng hình sự. Tôi cũng đọc các diễn giải tư pháp, các chính sách từ Cục Quản lý Báo chí và Xuất bản, cũng như các tài liệu từ Bộ Dân sự.

Sau khi nghiên cứu tất cả các luật và quy định này, tôi đột nhiên nhận ra rằng tu luyện Pháp Luân Công là hoàn toàn hợp pháp. Mặc dù trên tin tức truyền thông và các ấn phẩm khác đã tuyên bố khác, nhưng không có một luật nào chỉ định Pháp Luân Công là bất hợp pháp. Hơn nữa, việc xuất bản sách Pháp Luân Công cũng là hợp pháp. Tất cả các bình luận tiêu cực từ tin tức và các ấn phẩm khác đều không có cơ sở trong luật pháp Trung Quốc.

Vì vậy tôi quyết định khởi kiện vụ án hành chính đối với những cán bộ công an có hành vi ngược đãi vợ tôi.

Việc này bắt đầu bằng việc xem xét lại hành chính ở cấp chính quyền huyện về quyết định tạm giữ hành chính của cảnh sát đối với vợ tôi. Những điểm chính là:

1. Đầu tiên, một lệnh khám xét không đầy đủ (lệnh khám xét trống mà tôi có hình ảnh) đã được đưa ra trong quá trình khám xét nhà, do đó xảy ra việc khám xét diễn ra mà không cần trát.

2. Thứ hai, cảnh sát không cung cấp danh sách đồ vật tịch thu để tôi xác minh và ký.

3. Thứ ba, một giấy triệu tập không đầy đủ (giấy triệu tập trống mà tôi cũng có hình) đã được sử dụng để giam giữ vợ tôi.

4. Việc tập luyện Pháp Luân Công của vợ tôi không vi phạm bất kỳ luật nào ở Trung Quốc. Hoàn toàn hợp pháp khi làm điều ấy.

Cuối cùng, tôi đã yêu cầu chính quyền quận:

1) Đảo ngược quyết định của cảnh sát khi cho vợ tôi bị giam giữ hành chính 10 ngày.

2) Trả lại tất cả đồ đạc cá nhân bị tịch thu của chúng tôi.

Khi tôi nộp đơn xin xem xét lại hành chính cho chính quyền quận, viên chức phụ trách nhìn tôi một cách kỳ lạ và hỏi: “Vợ anh có bị giam giữ không?”

Tôi trả lời: “Nó không được thi hành vì sức khỏe của cô ấy. Nhưng quyết định hình phạt là trái pháp luật và nó cần phải được hủy bỏ.”

Anh ấy nói: “Anh có biết rằng Pháp Luân Công là bất hợp pháp và chính phủ đã cấm nó không?”

Tôi nói với anh ấy rằng anh ấy có thể lên mạng tìm kiếm; không có luật nào xác định Pháp Luân Công là bất hợp pháp. Anh ấy yêu cầu một nhân viên nữ kiểm tra luật và giải thích tình hình cho tôi. Cô gái tìm kiếm một lúc khá lâu mới nói rằng đã có thông báo của Bộ Nội vụ.

Tôi trả lời rằng, theo Hiến pháp Trung Quốc, chỉ có Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc và Ủy ban thường vụ của nó mới có thẩm quyền làm luật. Các cơ quan và cá nhân khác, bao gồm Tòa án Tối cao và Viện Kiểm sát Tối cao, chỉ có thể thực thi luật chứ không phải lập pháp.

Viên chức nhìn tôi một cái.

Anh ta nói: “Hãy dừng lại ngay, không thì anh sẽ bị bắt luôn đó.”

Tôi hỏi: “Đơn xin xem xét hành chính là đúng luật và tôi đang theo quy trình. Vì sao họ lại bắt tôi?”

Anh ta ngừng lại một chút và nói: “Được, vậy anh để đơn lại đây”.

Tôi nói rằng theo luật thì tôi phải được cấp biên lai xác nhận. Anh ta yêu cầu cô gái xuất biên lai cho tôi. Khi tôi hỏi liệu trước đây cô ấy có nhận được yêu cầu xem xét lại hành chính nào không, cô ấy lắc đầu.

Một tuần trôi qua và tôi nhận được một cuộc điện thoại thông báo rằng quyết định về yêu cầu của tôi đã sẵn sàng để nhận. Tôi đến chính quyền quận vào ngày hôm sau và cô gái đã đưa cho tôi bộ hồ sơ quyết định.

Tuyên bố chỉ nhắc lại lý do phạt của cảnh sát mà không đề cập đến câu hỏi của tôi. Thấy rằng quyết định ban đầu được giữ nguyên, tôi hỏi cô ấy tại sao những hành động bất hợp pháp của cảnh sát mà tôi đề cập lại không được giải quyết. Cô ấy nói rằng cô ấy không biết.

Tôi hỏi: “Tôi có thể nói chuyện với viên chức đã viết quyết định này không?”

Cô trả lời: “Họ không có ở đây.”

Tôi đã giải thích cho cô ấy hiểu rằng trong hoàn cảnh này, tôi không còn cách nào khác là phải làm đơn kiện công an cũng như chính quyền quận.

Nộp đơn kiện lên Tòa án

Sau khi về nhà, tôi bắt đầu viết đơn kiện. Căn cứ vào Luật tố tụng hành chính, tôi đã khởi kiện ra tòa án trung cấp thành phố. Đó là đơn kiện chống lại các hành động bất hợp pháp của cảnh sát và không có hành động của chính quyền huyện để sửa chữa những gì cảnh sát đã làm.

Khi gửi đơn kiện lên tòa thụ lý vụ án của tòa án trung cấp thành phố, một nhân viên đã xem xét trường hợp của tôi. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy cần phải kiểm tra lại vì nó có liên quan đến Pháp Luân Công. Một nữ thẩm phán sau đó đến và nói rằng vụ kiện không thể được đệ trình. Sau đó tôi hỏi cô ấy tại sao.

Cô trả lời: “Không có lý do. Nó chỉ không thể được đệ trình lên trên”.

Tôi nói: “Dựa trên luật pháp của chúng ta, nếu trường hợp của tôi không thể được đệ trình, vui lòng cung cấp cho tôi một phán quyết đề ngày giải thích lý do tại sao nó không thể được đệ trình.”

Cô ta nói: “Việc này không thể được đệ trình và không có phán quyết nào. Không có lý do gì hết, chỉ là không thể nộp hồ sơ.”

Khi tôi nói điều này là trái pháp luật, cô ấy không nói gì cả.

Một lúc sau, bốn thừa phát lại xuất hiện hỏi chuyện gì đã xảy ra. Tất cả đều ngạc nhiên vì tôi là người duy nhất trong sảnh không phải là nhân viên của tòa án và tôi đang ngồi yên lặng ở đó.

Một thừa phát lại hỏi: “Tại sao chúng tôi được gọi đến đây?”

Một nhân viên nói: “Tôi không biết, chúng ta có thể hỏi cấp trên xem sao.”

Sau đó, nữ thẩm phán đó lại bước ra. Tôi lặp lại những gì tôi đã nói trước đó về việc tòa án vi phạm pháp luật. Tôi nói rằng tôi sẽ kiện họ.

Cô ta trả lời: “Anh có thể kiện bất cứ nơi nào anh muốn. Trường hợp của anh sẽ không được đệ trình và sẽ không có lý do nào được đưa ra.”

Vào ngày hôm sau, tôi đến quầy thông tin của tòa án trung cấp thành phố để hỏi làm thế nào tôi có thể báo cáo những hành động bất hợp pháp của tòa án thụ lý vụ án. Một người bảo tôi gọi cho văn phòng giám sát của tòa án. Tôi đã làm theo hướng dẫn và gọi điện thoại.

Một viên chức yêu cầu tôi đợi ở sảnh. Một lúc sau, có người đến và tôi giải thích cho anh ta chuyện gì đã xảy ra. Khi anh ta yêu cầu tài liệu của vụ án, tôi đã đưa nó cho anh ta. Anh ấy nói anh ấy sẽ quay lại với tôi.

Một tuần trôi qua và không có cập nhật nào. Tôi lại gọi cho văn phòng giám sát của tòa án trung cấp thành phố.

Viên chức nói: “Tôi đã hòa giải vụ việc. Vui lòng liên hệ với tòa án thụ lý vụ án”.

Tôi đã gọi cho tòa án nhưng không có chuyển biến. Vụ kiện không thể được đệ trình và không có lý do nào được đưa ra. Và tôi được yêu cầu liên hệ với bất cứ ai muốn nộp hồ sơ vụ việc này.

Nó cứ tiếp tục như thế đó. Tôi gọi thêm vài cuộc điện thoại và cả hai nơi đều trốn tránh trách nhiệm với nhau. Mọi thứ chẳng đi đến đâu.

Trấn áp những kẻ xấu xa trong một xã hội vô luật pháp

Tôi nhận được một cuộc điện thoại khoảng một tháng sau đó. Người đó nói rằng anh ta đến từ đồn cảnh sát và anh ta muốn nói chuyện với tôi. Tôi đã nói không. Nhưng thái độ của anh ấy rất tốt và anh ấy đã nói đi nói lại với tôi rằng anh ấy không hề có ý xấu. Anh ấy chỉ muốn gặp tôi và nói với tôi rằng tôi có thể quyết định thời gian và địa điểm.

Tôi nghĩ về điều đó và nói rằng nửa giờ sau chúng ta có thể gặp nhau tại một công viên công cộng. Anh ấy đã đồng ý. Tôi đi đến công viên với đơn kiện tôi đã nộp lên tòa án.

Người đó hóa ra là một phó giám đốc sở cảnh sát. Anh ấy hỏi vợ tôi có cảm thấy tốt hơn không và liệu họ có làm gì không đúng không. Tôi nhận thấy rằng anh ấy quan tâm đến việc xem xét lại hành chính, vì vậy tôi nói với anh ấy rằng tôi đã đưa đơn kiện lên tòa án trung gian và cho anh ấy xem tài liệu. Tôi cũng giải thích cách toàn bộ quy trình là bất hợp pháp.

Người này nói rằng họ chỉ làm theo lệnh và hai cảnh sát không hề ngược đãi vợ tôi. Anh ta cũng cho biết hai sĩ quan này vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát hai năm trước đó; không dễ để họ tìm được việc làm.

Anh ta tiếp tục nói: “Họ cũng ở đây. Nhưng tôi sợ anh có thể không muốn nhìn thấy họ, vì vậy tôi đã bảo họ đợi trong xe.”

Tôi nói với anh ấy rằng không quan trọng việc hai viên cảnh sát có ngược đãi vợ tôi hay không. Vụ kiện của tôi là để chỉ ra toàn bộ quá trình này là bất hợp pháp. Khi anh ấy hỏi có làm được gì không, tôi đề cập đến đồ đạc cá nhân của mình. Anh ta yêu cầu hai sĩ quan đi ra, nhưng họ nói rằng họ không có đem đồ đó theo.

Viên phó giám đốc sở cảnh sát nói: “Được rồi. Chúng tôi sẽ không bắt giam vợ anh nữa. Tôi có thể đảm bảo điều đó. Tôi sẽ cố gắng lấy lại đồ đạc cho anh”.

Anh ấy hy vọng rằng tôi có thể quan tâm đến hai cảnh sát vì không dễ để họ có việc làm. Thêm nữa họ còn trẻ. Anh ấy cũng nói rằng tôi có thể liên hệ trực tiếp với anh ấy nếu tôi cần bất cứ điều gì khác.

Từ vụ kiện này, tôi đã thực sự nhận ra sự tàn ác của ĐCSTQ, từ cảnh sát, chính quyền địa phương, đến tòa án. Khi những người dân bình thường không hiểu biết về luật pháp, ĐCSTQ rất dễ lừa dối và chụp mũ người ta. Khi công dân lập luận với họ dựa trên luật pháp, họ chơi trò giả ngu thay vì giải quyết vấn đề. Tôi hy vọng nhiều học viên hơn có thể hành động để giúp các học viên vô tội và trấn áp những kẻ xấu xa này.

Trong suốt quá trình này, tôi cũng đã trải nghiệm Pháp Luân Công tuyệt vời như thế nào, và nhận ra rằng việc tu luyện là hoàn toàn hợp pháp.

Kể từ đó, tôi bắt đầu nghe các bài giảng audio và đọc Chuyển Pháp Luân, những bài giảng chính của Pháp Luân Công. Những căn bệnh mãn tính đã làm phiền tôi hơn mười năm nay đã khỏi, tôi khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng. Thêm vào đó, những bài giảng của Pháp Luân Công cũng đã khiến tôi trở thành một người tốt hơn.

Tôi rất hạnh phúc và biết ơn vì tất cả những phúc báo này.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/7/23/427953.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/10/194545.html

Đăng ngày 10-09-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share