Bài viết được chỉnh lý theo lời thuật lại của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-06-2021] Tôi là một bà lão 90 tuổi sống ở vùng nông thôn, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Kể từ đó, nhiều bệnh tật trên thân tôi đều đã biến mất. Ngoài ra, tôi từ một người không biết chữ thông qua học Pháp mà đã có thể đọc được Chuyển Pháp Luân – cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Điều này thực sự thần kỳ. Nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) tôi mới có thể bước tới ngày hôm nay.
Kể từ ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và cựu lãnh đạo ĐCSTQ là Giang Trạch Dân đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Trong giai đoạn đầu, những người từ Phòng 610 và cảnh sát của địa phương chúng tôi đã bị ĐCSTQ tẩy não thâm sâu và trở nên rất tà ác. Kết quả là, nhiều học viên đã bị đưa đến các trại lao động cưỡng bức, bị cầm tù, bị giam trong trung tâm tẩy não và bị bức hại tàn khốc. Một số học viên bị cảnh sát giam giữ nhiều lần, nơi đây họ bị tra tấn dã man, và một số người thậm chí đã mất đi sinh mệnh.
Tôi nghĩ rằng: Tôi là một học viên Đại Pháp, tôi nhất định phải buông bỏ tâm sợ hãi, phóng hạ sinh tử, để truyền rộng chân tướng Đại Pháp. Quá khứ ai ai cũng biết rằng việc cấp cho hoà thượng thức ăn sẽ nhận được phúc báo, vậy mà ngày nay người ta lại dám làm điều bất hảo với những người tu luyện, bức hại người tu Phật chính là phạm thiên tội!
Sau đó, tôi bắt đầu đi đến các đồn công an, sở cảnh sát, Phòng 610, Ủy ban Chính trị và Pháp luật, tòa án và viện kiểm sát để giảng chân tướng. Những người làm việc ở đây có văn hoá cao hơn tôi vì tôi chưa từng được đến trường lớp. Vì vậy, tôi không biết giảng những đạo lý cao thâm. Tôi chỉ đơn giản là nói với mọi người về những lợi ích mà tôi đắc được từ việc tu luyện Đại Pháp và sự mỹ hảo của Đại Pháp, đồng thời cho họ biết về sự tà ác của ĐCSTQ thông qua các cuộc vận động chính trị của nó mà tôi đã đích thân trải qua và chứng kiến, tôi cũng nói với họ về nguyên lý “thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo”.
Trong 22 năm qua, bất cứ khi nào tôi nghe được tin có học viên bị bắt và giam giữ, tôi sẽ cùng các đồng tu đi tới đồn công an và sở cảnh sát để giảng chân tướng và yêu cầu thả người. Chúng tôi cũng đã đến Phòng 610 và Phòng An ninh Nội địa để yêu cầu họ trả tự do cho các học viên. Các học viên đã phối hợp với nhau thành một chỉnh thể để giảng chân tướng, khiến cho tà ác rất kinh sợ.
Kết quả là, một số học viên đã được trả tự do trong cùng ngày, và một số được thả sau vài ngày đến một tuần. Chúng tôi đã kịp thời ngăn chặn hành vi phạm tội của họ đối với Đại Pháp và giải cứu các học viên. Cũng có lúc chúng tôi gặp truờng hợp học viên bị cảnh sát giam giữ trong thời gian dài mà không chịu thả người, chúng tôi sẽ đến viện kiểm sát và tòa án để thức tỉnh lương tri của các nhân viên hành pháp.
Đôi khi tôi không thể tìm được học viên nào khác đi cùng mình, và để tiết kiệm thời gian thì tôi sẽ đi một mình. Trong tâm tôi nghĩ rằng mình là một người tốt khi chiểu theo “Chân-Thiện-Nhẫn”, tôi không làm điều gì xấu cả, vì thế tôi không sợ bất cứ ai.
Có lần tôi đến đồn cảnh sát để yêu cầu phóng thích một học viên. Tôi đã cố gắng thức tỉnh lương tri của các cảnh sát ở đây, nhưng họ không muốn lắng nghe. Sau đó tôi nói lớn: “Học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi không làm bất cứ điều gì xấu. Cô ấy chỉ chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành một người tốt, vậy mà các anh lại coi cô ấy như một người xấu và kẻ thù. Vậy tôi xin hỏi: Cô ấy đã phạm tội gì? Việc các anh bắt giữ và cầm tù cô ấy chẳng có chút đạo lý nào. Các anh nên biết rằng Pháp Luân Đại Pháp đang cứu người. Các học viên đã phải chịu đựng quá nhiều khổ nạn đến mức gia đình ly tán, các anh còn có lương tâm không đây?”
Ngay lúc đó, tôi bắt đầu hô lớn: “Trời sẽ diệt Trung Cộng và bảo hộ dân tộc Trung Hoa! Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Người Trung Quốc xưa tín Thần và có tiêu chuẩn đạo đức cao”. Lúc đó, giám đốc sở cảnh sát nhìn tôi và sau đó giơ ngón tay cái lên. Ông ấy mỉm cười và nói: “Tôi thật bội phục chị! Ở độ tuổi này mà thân thể chị vẫn khoẻ mạnh như vậy, hơn nữa thanh âm còn rất mạnh mẽ”. Ngay lúc đó, tôi thầm cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi.
Cũng có lúc cảnh sát không chịu thả các học viên, vì vậy chúng tôi phải đi đến viện kiểm sát để thức tỉnh lương tri của những nhân viên công tác ở đó. Chúng tôi nói với họ rằng: “Đừng thụ lý vụ án này. Việc tiếp nhận các vụ án liên quan đến Pháp Luân Đại Pháp sẽ không mang lại điều gì tốt cho các anh, nếu các anh tham gia vào cuộc bức hại thì sẽ chỉ chuốc lấy phiền phức cho chính mình. Thử nghĩ xem, trong quá khứ, khi con người nhìn thấy hoà thượng đi hoá duyên thì sẽ mời họ những món ăn ngon. Mọi người đều biết thiện đãi người tu hành sẽ được phúc báo. Tuy nhiên, ngày nay những người tu Phật lại bị kết án. Các học viên chúng tôi chỉ muốn làm người tốt, việc này không có gì sai và cũng không phạm pháp”. Đồng thời, các học viên thường gửi thư giảng chân tướng cho cảnh sát, viện kiểm sát và những người khác, kịp thời phơi bày việc những kẻ hành ác phải nhận quả báo vì bức hại các học viên.
Sau một thời gian, khi tôi quay lại viện kiểm sát để kiểm tra tình hình cùng nhân viên ở đây, họ nói với tôi rằng vụ án đã được trả lại cho sở cảnh sát hai lần trước khi nó được chuyển sang quận khác. Kể từ năm ngoái, không có ai bị đưa ra xét xử trong quận của chúng tôi. Có hai trường hợp mà cả hai học viên đều bị chuyển đến quận khác. Hiện tại, một học viên đang bị giam giữ và hồ sơ của cô ấy cũng sắp được chuyển đến một quận khác.
Vào ngày ra tòa, chúng tôi đã đến một quận khác. Khi một cảnh sát địa phương nhìn thấy ba lô của tôi, anh ta bắt đầu hỏi tôi: “Bà có thứ gì trong túi đấy?” Tôi trả lời: “Tài liệu thông tin, tôi mang chúng theo để cứu người!” Anh ta nói: “Tôi sẽ tịch thu tất cả chúng!” Tôi nói: “Anh muốn đọc chúng cũng được. Nhưng nếu anh muốn mang chúng đi, thì tôi không thể đưa cho anh. Những tài liệu này được in ra bằng số tiền mà tôi phải sống rất tằn tiện mới tiết kiệm được, chúng dùng để cứu người”.
Anh ta bắt đầu lục soát túi tôi và nói: “Lại còn có cả tiền giảng chân tướng nữa”. Tôi nói, “Đây cũng là thu nhập của tôi, anh không được phép lấy”. Anh ta hỏi: “Vậy tôi có thể dùng tiền của mình để đổi lấy số tiền này không?” Tôi nói: “Được chứ. Chúng tôi đến đây hôm nay là để giúp tất cả mọi người minh bạch rằng các học viên không vi phạm pháp luật, họ là những người tốt. Anh nhất định phải phân biệt được rõ tốt xấu, chân giả, thiện ác. Xin hãy ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!’ Tôi hy vọng tất cả mọi người được bình an!” Tất cả họ đều nói: “Nói hay lắm!”! Nói hay lắm!”
Một lần, khi tôi đi xe buýt, tôi đã tặng đĩa DVD giảng chân tướng cho một người. Cậu ấy nói: “Bác đã đưa thứ này cho tôi nhưng bác có biết tôi là ai không? Tôi làm việc ở sở cảnh sát. Tôi muốn bắt giữ bác vì việc làm này”. Tôi nói: “Ồ cậu làm việc ở đó sao? Vậy để tôi tặng cậu một chiếc đĩa nữa”. “Bác không sợ bị bắt à?” Cậu ta hỏi. Tôi nói: “Tôi không sợ. Tôi đã ngần này tuổi, tôi không làm bất kỳ điều gì xấu, có gì phải sợ chứ? Tôi còn không có đủ tiền để thuê người chăm sóc cho bản thân. Nếu cậu bắt giữ tôi, thì tôi có thể tiết kiệm được một khoản tiền ăn rồi ”. Cậu ấy nghe vậy liền bật cười rồi nói: “Bác thật là vui tính”. Tôi nói: “Tôi ở đây là để cứu cậu”. Cậu ấy nói: “Bác nói hay lắm!” Tôi nói: “Hãy về nhà bật chiếc đĩa này lên xem nhé, nó sẽ có ích cho cậu”. Sau đó, cậu ấy đã nhận đĩa DVD từ tay tôi.
Một ngày nọ, tôi tặng cho một nhân viên bảo vệ đĩa DVD giảng chân tướng. Vì anh ấy đã xem rồi, nên tôi đã đưa nó cho một người khác ngay bên cạnh anh ấy. Người này liền nói: “Hãy đưa nó cho tôi, đó là lý do tôi có mặt ở đây”. Sau đó anh ta bắt đầu gọi cảnh sát. Trong khi anh ta đứng dậy để thực hiện cuộc gọi, tôi đã lấy ghế của anh ta và ngồi lên. Không lâu sau, một chiếc xe cảnh sát đến, sau đó hai cảnh sát xuống xe. Tôi nói với họ rằng: “Tôi là người đưa đĩa DVD cho anh ấy, không liên quan gì đến những người khác. Tôi đang làm một việc tốt”. Một cảnh sát nhìn tôi và nói: “Bác đừng nói nữa, hãy về nhà đi”. Vì không muốn người bảo vệ bị liên quan nên tôi nói: “Chính tôi là người đã đưa nó cho anh ấy. Tôi ở đây là để cứu người”.
Vào thời điểm đó, có rất nhiều người qua lại. Các nhân viên cảnh sát yêu cầu tôi về nhà. Tôi nói: “Cảm ơn!” Sau đó, họ đã rời đi. Người gọi cho cảnh sát nói rằng: “Tôi đã gọi họ tới mà họ không thèm xử lý việc này”. Lúc đó nhìn thấy nhiều người qua lại, tôi bắt đầu hô lớn: “Đây là Thiên ý! Trời sẽ diệt Trung Cộng và bảo hộ Trung Hoa. Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”
Một lần khác, tôi đi đến Phòng 610 để giảng chân tướng. Ở lối vào, có một thanh niên trẻ nhìn tôi với vẻ đầy ác ý. Tôi phớt lờ cậu ta và đi thẳng vào phòng. Một nhân viên nữ nói với tôi: “Bác nhiều tuổi như vậy nhưng trông vẫn rất khoẻ mạnh!” Tôi nói: “Đó là vì tôi cố gắng trở thành một người tốt, một người lương thiện. Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo”. Cô ấy nói: “Hãy nhìn xem, bác mang theo một chiếc túi lớn như vậy”. Tôi nói: “Tôi đến đây là để cứu cháu, vì chính lợi ích của cháu”. “Bác quả là người lương thiện, bác sẽ được ban phúc lành và trường thọ”. Tôi nói: “Tôi cũng đang làm một việc tốt giống như cháu, chúng ta cùng làm những việc tốt cho đất nước này”. Sau đó tôi đã phát tài liệu chân tướng cho họ.
Ngay lúc đó, có ai đó nói: “Bác luôn yêu cầu thả các học viên ra. Học viên đó là ai? Tôi sẽ bắt cả hai người”. Tôi nói: “Cậu không biết chúng ta có mối quan hệ như thế nào phải không? Tôi đến đây để nói lời công đạo, không quan tâm cậu có muốn bắt tôi hay không”. Một lúc sau, tôi lại đến văn phòng của họ. Nhìn thấy tôi, họ nói: “Tốt, bác đã đến. Bác ở đây để cứu chúng tôi à? Bác có mang theo sách của mình không? Chúng tôi rất muốn đọc những cuốn sách đó”. Tôi nói: “Chỉ cần các bạn sẵn lòng đọc, tôi sẽ tặng sách miễn phí cho các bạn. Ngoài ra còn có DVD và ổ USB để xem thông tin nữa”. Họ đã cảm ơn tôi.
Sau đó, sau khi người phụ trách mới của Phòng 610 trò chuyện với tôi, anh ta hỏi: “Bác có còn giữ cuốn sách đó không? Bác có thể cho tôi mượn được không? Tôi là người mới ở đây, tôi không biết bất cứ điều gì, xin vui lòng cập nhật thông tin cho tôi”. Sau đó, tôi đã đưa cho cậu ấy một cuốn Cửu Bình và Mục đích cuối cùng của chủ nghĩa cộng sản, cũng như các đĩa DVD giảng chân tướng Đại Pháp. Khi tôi quay lại đó, vị giám đốc mới này đã nói với tôi: “Những cuốn sách này thật tuyệt vời! Hãy chia sẻ với tôi khi có những cuốn sách mới nhé”.
Hiện tại, bất luận tôi có đến đồn công an, sở cảnh sát, viện kiểm sát, tòa án và những nơi khác để giảng chân tướng hay phân phát sách cửu bình, Mục đích cuối cùng của chủ nghĩa cộng sản và các tài liệu thông tin khác, thì hầu hết họ đều tiếp nhận tài liệu. Một số người thậm chí còn chủ động đề nghị tôi phát tài liệu chân tướng cho họ, vì họ rất thích đọc chúng. Tôi hiểu rằng mặt biết của họ đã minh bạch và đồng thời họ cũng là những sinh mệnh đến đây vì Pháp. Chúng ta nên tu luyện bản thân thật tốt. Nếu không thì chúng ta không thể cứu họ, vì họ là những sinh mệnh đáng thương nhất bị ĐCSTQ lợi dụng và bị mê lạc trong thế gian con người.
Sau khi các nhân viên Phòng 610 xem những cuốn sách và tài liệu chân tướng mà tôi đưa, họ nói với tôi rằng họ cũng muốn đọc sách Đại Pháp. Tôi bảo họ rằng mặc dù tài liệu chân tướng của chúng tôi là miễn phí, nhưng họ phải trả tiền để mua sách Đại Pháp. Họ đã đồng ý. Nhưng tôi vẫn không muốn đưa cho họ vì sách Đại Pháp quá trân quý. Vì vậy, tôi đã thảo luận với một vài học viên. Các học viên khác đều nói: “Chỉ cần họ thực sự muốn đọc, chúng ta có thể đưa cho họ những cuốn sách Đại Pháp này, vì họ cũng là những sinh mệnh đến đây để đắc Pháp”.
Nhưng hiện tại tôi không còn dư cuốn sách nào, tuy nhiên sau đó con gái tôi bất ngờ đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi cho rằng sự việc này là Sư phụ an bài. Sau đó, tôi đã đưa cuốn Chuyển Pháp Luân cùng cuốn Hồng Ngâm II của tôi cho họ. Sau khi nhận được sách, các nhân viên Phòng 610 đều rất hào hứng. Tôi cũng nói với họ rằng tôi không có dư bất kỳ cuốn sách nào và nếu họ muốn mua thêm thì cần phải đặt trước. Nữ nhân viên nhận cuốn sách đầu tiên nói rằng cô ấy đã đọc xong cuốn sách ngay trong đêm hôm đó và đã chuyển cuốn sách cho người tiếp theo.
Kỳ thực, đối với chúng tôi để có được một môi trường tu luyện tốt như vậy không phải là một việc dễ dàng. Trong những năm mà cuộc bức hại diễn ra tàn khốc nhất, không một ai dám nhận tài liệu thông tin của chúng tôi. Chỉ cần biết đó là tài liệu Pháp Luân Công thì họ đã rất sợ hãi rồi. Mặc dù tôi có đủ can đảm để phát tài liệu, nhưng họ lại không dám tiếp nhận.
Một ngày nọ, một nữ học viên bị một người vốn không biết chân tướng Đại Pháp báo cáo và bị giam trong đồn cảnh sát. Văn phòng cảnh sát này nằm ở một khu vực ngoại ô, rất khó để chúng tôi tiếp cận. Một học viên và tôi đã đến đó để yêu cầu thả cô ấy. Chúng tôi đã cố gắng giảng chân tướng cho các nhân viên cảnh sát, nhưng họ không muốn lắng nghe. Do đó, tôi đã trở nên kích động, và tâm tranh đấu của tôi cũng nổi lên. Tôi đã bị tà ác lợi dụng và cuối cùng bị giam trong đồn cảnh sát trong vài giờ mãi cho đến 10 giờ tối mới được thả ra. Nhưng tôi vẫn chưa rời đi cho đến khi người học viên đi cùng tôi cũng được phóng thích.
Mỗi lần trước khi ra ngoài giảng chân tướng, tôi đều đứng trước Pháp tượng của Sư phụ và cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi. Tôi cố gắng buông bỏ sinh tử và phóng hạ tâm sợ hãi của mình. Đôi khi chân của tôi bị đau, tôi thầm nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, đệ tử của Ngài đang ra ngoài để thức tỉnh lương tri của chúng sinh, xin Sư phụ gia trì cho con”. Sau đó, chân tôi không còn đau khi tôi bước đi nữa. Ban đầu tôi không phải là người có tài ăn nói, nhưng khi giảng chân tướng về Đại Pháp, tôi lại có thể nói rất rành mạch. Thật đúng như Sư phụ đã giảng:
“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”. (Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)
Diễn nghĩa:
“Đệ tử chính niệm mà đầy đủ
Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời”. (Ơn Thầy Trò, Hồng Ngâm II)
Trong 22 năm tu luyện của mình, Sư phụ từ bi đã luôn dõi theo và bảo hộ tôi. Nhờ tín tâm kiên định vào Sư phụ, tôi hiếm khi bị can nhiễu và đã bước đi khá vững vàng trên con đường tu luyện của mình.
Đệ tử xin cảm tạ ân đức cứu độ của Sư phụ, mọi việc đều là Sư phụ làm, Sư phụ đã gia trì cho đệ tử và thành tựu đệ tử.
Con xin tạ ơn Sư phụ! Xin cảm ơn Pháp Luân Đại Pháp!
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/12/426862.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/4/194428.html
Đăng ngày 07-09-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.