Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-05-2021] Với nỗ lực điên cuồng nhằm đàn áp Pháp Luân Công ở Trung Quốc, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) gần đây đã phát động một “chiến dịch xóa sổ” trên toàn quốc để buộc mọi học viên trong danh sách đen của chính quyền phải từ bỏ Pháp Luân Công. Các học viên này đang bị chính quyền địa phương quấy rối, cố ép họ ký vào một bản tuyên bố từ bỏ đức tin của mình.

Theo những chỉ thị đó, cảnh sát địa phương và các viên chức của Ủy ban Khu dân cư đã đến gặp tôi. Lúc đó tôi không có mặt ở nhà, và để tìm tung tích của tôi, họ đã gọi cho chồng tôi. Ngay lập tức, chồng tôi đã gửi cho tôi một tin nhắn: “Người của Ủy ban Khu dân cư đang tìm em.” Khi tôi đi làm về, anh ấy đã kể cho tôi nghe về cuộc gặp hôm đó.

Lo lắng về những hậu quả có thể xảy ra, anh ấy đề nghị tôi ký vào bản tuyên bố và giải quyết dứt điểm: “Nếu không, họ [chính quyền địa phương] sẽ quấy rối chúng ta mỗi ngày.” Chỉ suy nghĩ đó thôi cũng gây ra áp lực rất lớn cho chồng tôi – anh ấy đã phàn nàn và nói rằng không thể chịu đựng được nữa: “Anh sẽ không giúp gì cho em nữa.”

Đã hơn 20 năm kể từ lần đầu tiên tôi bị chính quyền địa phương đưa vào tầm ngắm vì đức tin của tôi vào Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp), và gia đình tôi cũng theo đó mà phải chịu khổ. Người chồng tội nghiệp của tôi có lẽ hai chục năm nay đã không được yên ổn vì lo tôi bị bắt.

Cho đến thời điểm này, chồng tôi đã rất hiểu, ủng hộ và đã giúp đỡ tôi nhiều nhất có thể. Nhiều lần đối mặt với cảnh sát địa phương và các viên chức của khu dân cư, anh ấy không hề sợ hãi, đồng thời làm đúng theo những gì tôi đã dặn để đuổi họ đi. Một lần, anh ấy đã túm cổ áo lãnh đạo Phòng 610 địa phương và đe dọa sẽ liều mạng với ông ấy. Việc làm này đã khiến anh ấy khá nổi tiếng trong các học viên địa phương, họ gọi anh ấy là “người chồng tốt.” Ngay cả chính quyền địa phương cũng phải nể anh ấy vài phần.

Nhìn lại tất cả những gì anh ấy đã làm để bảo vệ tôi, tôi nhận ra rằng tôi thật ích kỷ khi luôn để chồng mình, một người không phải học viên, đối phó với chính quyền địa phương khi họ xuất hiện, trong khi những điều này lẽ ra phải là khổ nạn mà tôi phải đối diện. Anh ấy là một người bình thường không có những Pháp lý của Đại Pháp chỉ đạo. Vì tình yêu dành cho vợ và sự dũng cảm của một công dân chính trực, anh ấy đã làm những việc đúng đắn để bảo vệ Đại Pháp và bảo vệ gia đình mình — những gì anh ấy đã làm thật sự đáng khâm phục. Việc anh cảm thấy bất lực và tuyệt vọng sau hơn 20 năm vì không thể nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm là điều dễ hiểu.

Tôi an ủi chồng: “Anh không cần phải lo lắng nữa.” Anh ấy hỏi: “Em định làm gì?” Tôi nói: “Ngày mai em sẽ đi đến Ủy ban Khu dân cư.” Anh ấy nghĩ tôi đang nói đùa: “Thật không? Em dám làm như vậy?” Tôi không giải thích, cũng không tranh luận với anh ấy. Bất kể chồng tôi nghĩ gì, tôi đã quyết định đến gặp các viên chức của khu dân cư. Tôi đã có ý định này vào lần trước họ đến tìm tôi.

Khi cuộc bức hại leo thang như đã nhiều lần xảy ra trong quá khứ, chồng tôi đã luôn yêu cầu tôi ở lại một nơi khác trong vài ngày để tránh bị bắt và tôi đã luôn đồng ý. Tuy nhiên, lần này tôi sẽ không làm điều đó.

Tôi nghĩ về những gì Sư phụ đã giảng:

“Thu bất khứ – Xuân dĩ đáo
Nhân bất tín – Toàn lai đáo
Thiên khai khẩu – Đại địa thiêu
Tà ác đoá – Hoại nhân đào
Công dũng tiến – Quỷ khốc hào
Đại Pháp đồ – Thượng cửu tiêu
Chủ trưởng thiên địa chính nhân đạo“ (DựHồng Ngâm II)

Vinh diệu Chính Pháp do Sư phụ ban

Là một học viên Đại Pháp, tôi nên “chính nhân đạo.” Trong tâm trí tôi đều là những Pháp lý mà Sư phụ giảng, chính niệm của tôi ngày càng mạnh mẽ hơn. Tôi là một học viên Đại Pháp. Tôi sợ ai chứ? Tà ác phải sợ tôi, chứ không phải ngược lại. Tôi sẽ cho các sinh mệnh tà ác thấy uy đức của một học viên Đại Pháp. Thêm vào đó, các vị Thần của vũ trụ cũng đang dõi theo tôi. Tôi không thể để họ coi thường mình, vì tôi là một học viên Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Tôi sẽ chứng minh cho họ thấy rằng tôi xứng đáng với vinh dự cao quý mà Sư phụ ban tặng.

Tôi đã ngộ ra các Pháp lý, giờ đây tôi cần phải làm theo — như vậy mới là tu luyện. Tôi đã phát chính niệm thời gian dài vào đêm hôm đó để loại bỏ các nhân tố tà ác và các sinh mệnh ở các không gian khác đang kiểm soát các viên chức khu dân cư, để tiêu diệt và hoàn toàn loại bỏ chúng.

Trước khi chồng tôi đi làm vào sáng hôm sau, anh ấy đã nhiều lần nói với tôi rằng đừng ngốc nghếch mà tự giao nộp bản thân như vậy. Nhưng, tôi đã quyết định. Tôi đã sẵn sàng, tôi phát chính niệm và rời khỏi nhà. Trước hết tôi đến chỗ của một học viên. Sau khi kể cho cô ấy nghe ngắn gọn chuyện đã xảy ra và những gì tôi dự định làm, tôi nhờ cô ấy phát chính niệm cho tôi. Cô ấy lo lắng: “Chị đi một mình à?” Tôi nói: “Đúng vậy. Hãy giúp tôi phát chính niệm. Tôi sẽ đi diệt trừ tà ác.”

Đối phó với các viên chức Uỷ ban Khu dân cư

Tôi đi thẳng đến văn phòng của Ủy ban Khu dân cư, nhưng bước đi chậm lại để kịp phát chính niệm một lần nữa trước khi đến đó. Tôi bước vào, chào lễ tân và nói cho cô ấy biết tôi đang tìm ai. Vừa hay người đó đang có mặt ở văn phòng. Lúc đầu, cô ấy nghĩ tôi chỉ là một cư dân bình thường trong khu dân cư, sau kkhi nghe tôi giới thiệu, cô ấy rất ngạc nhiên. Cô ấy hơi sốc và không biết phải làm gì.

Bằng cách chuyển từ bị động sang chủ động, tôi đã phá vỡ kế hoạch của tà ác. Tôi đang chủ động và kiểm soát tình thế. Khi các quan chức ủy ban hoặc cảnh sát địa phương đến nhà của một học viên, họ thường đi theo nhóm ba, năm, bảy, tám, thậm chí có khi lên đến hơn chục người. Họ dựa vào quân số đông để bức hại người tốt. Từ biểu hiện của họ, tôi có thể thấy họ rất bất ngờ khi thấy tôi tới văn phòng gặp họ.

Cô ấy mời tôi vào văn phòng của cô ấy. Sau khi tôi ngồi xuống, cô ấy nói: “Cấp trên muốn chị ký vào bản tuyên bố để đảm bảo rằng chị sẽ từ bỏ Pháp Luân Công. Sau khi chị ký, chúng tôi sẽ không làm phiền chị nữa.”

Tôi nói: “Ủy ban Khu dân cư là một cơ quan chính phủ với nhiệm vụ phục vụ cư dân trong khu, phải không?” Cô ấy nói: “Đúng vậy.” Tôi nói: “Ngoài đường khắp nơi đều có những biểu ngữ nói rằng: ‘Người dân có tín ngưỡng, Dân tộc có hy vọng, Quốc gia có sức mạnh,’ chẳng phải đều là do các chị đưa biểu ngữ đó lên sao? Một mặt chị quảng bá và khuyến khích người dân có tín ngưỡng, nhưng mặt khác bằng mọi cách có thể gây áp lực buộc mọi người từ bỏ đức tin của họ. Các chị thực sự đang làm gì vậy?” Cô ấy không trả lời.

Tôi nói tiếp: “Điều 36 của Hiến pháp quy định, ‘Công dân nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa có quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo. Không cơ quan nhà nước, tổ chức xã hội hay cá nhân nào bắt buộc công dân tin hay không tin vào tôn giáo. Không ai được phân biệt đối xử với những công dân có hoặc không có tín ngưỡng tôn giáo. Nhà nước bảo vệ các hoạt động tôn giáo thông thường.”

“Tôi chỉ đang thực hiện các quyền hiến định của mình với tư cách là một công dân Trung Quốc. Việc các chị cưỡng chế và phân biệt đối xử với tôi là không có cơ sở pháp lý. Chị đã nhiều lần đến nhà của tôi, điều này không giống như việc dán nhãn cho tôi sao? Hàng xóm sẽ nghĩ gì về chúng tôi?” Cô ấy nói: “Đúng vậy, chúng tôi cũng không muốn đến nhà chị. Tôi không biết họ muốn chúng tôi làm gì. Những người này (học viên Pháp Luân Công) chỉ tập những bài công pháp này để chữa bệnh và giữ gìn sức khoẻ, và họ không gây ra bất kỳ rắc rối nào cho bất kỳ ai.”

Cô ấy bấm số gọi cho cảnh sát địa phương. Tôi nghe đầu dây bên kia nói với cô ấy hãy cho tôi ký vào giấy tờ. Sau khi cúp máy, cô ấy giải thích rằng cảnh sát nói rằng tôi phải ký vào bản tuyên bố.

“Điều này thậm chí không thuộc thẩm quyền của chị,” tôi nói. “Tôi nghĩ chị nên tránh xa nó và tránh phải đối mặt với chuyện này. Dù cấp trên có chính sách nhưng chị cũng có biện pháp đối phó. Tốt nhất là chị nên tránh xa chiến dịch vô lý này. Suy cho cùng, kẻ khôn ngoan đều biết cách phòng thân, nếu không, chị có thể sẽ đánh mất danh tiếng và vị thế của mình.”

“Chắc chị biết Chu Vĩnh Khang, cựu lãnh đạo cấp cao của ĐCSTQ. Ông ấy đã từng giữ vị trí cấp cao trong ĐCSTQ, và có quyền lực to lớn. Ông ấy từng là Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật Trung ương, giám sát bộ máy an ninh và các cơ quan thực thi pháp luật của Trung Quốc, có quyền lực đối với cả các tòa án, cơ quan công tố, lực lượng cảnh sát, lực lượng bán quân sự và cơ quan tình báo. Ông ấy có ảnh hưởng trong chính phủ cũng như các băng đảng. Tuy nhiên, cuối cùng ông ấy lại bị kết tội tham nhũng và phải ngồi tù. Tại sao? Bởi vì ông ấy đã phạm một tội ác tồi tệ hơn – bức hại các học viên Pháp Luân Công.”

“Các học viên Pháp Luân Công là những người tu luyện. Có câu: ‘Đả tăng mạ đạo tất gặp ác báo.’ Hãy nhìn những quan chức cấp cao của chính quyền Trung ương như Chu Vĩnh Khang và Bạc Hy Lai (nguyên Bộ trưởng Bộ Thương mại, từng là Ủy viên Bộ Chính trị của ĐCSTQ từ năm 2007 và 2012, bị tước hết tài sản và bị kết án tù chung thân vào năm 2013 sau khi bị kết tội tham nhũng, hối lộ và tham ô). Họ chẳng phải đã nhận quả báo hay sao? Khi Trời quyết định trừng phạt họ, liệu con người có thể ngăn cản được không?”

Tôi tiếp tục và nói với cô ấy rằng một số cảnh sát địa phương và Bí thư Đảng ủy Ủy ban Chính trị và Pháp luật địa phương đã nhận quả báo như thế nào. “Chị yêu cầu tôi ký vào bản tuyên bố là đang làm hại tôi và làm hại chính bản thân chị, một hành động thực sự không tốt. Nếu sau này ai đó tiến hành điều tra, chị không có bất kỳ cơ sở pháp lý nào và chị cũng không tuân thủ các nguyên tắc đạo đức nghề nghiệp hoặc cá nhân. Tôi nói đúng chứ? Từ nay xin đừng đến nhà tôi nữa. Chị không những không nên đi mà còn nên ngăn những người khác làm như vậy. Nếu họ khăng khăng yêu cầu chị đi cùng, tôi nghĩ chị sẽ biết cách đối phó với tình huống và từ chối được đề nghị này, phải không?” Cô ấy gật đầu: “Được rồi. Tôi sẽ cố gắng hết sức để không đi cùng họ.”

Bằng cách viện dẫn luật và hiến pháp, tôi đã thuyết phục được cán bộ phụ trách khu dân cư này. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm này và hy vọng nó sẽ hữu ích cho các học viên khác.

Trước khi đi tới ủy ban khu dân cư, tôi cũng đã gửi số điện thoại của các cán bộ phụ trách khu dân cư đến trang web Minh Huệ và đề nghị các học viên ở nước ngoài gọi điện thoại giảng chân tướng cho họ. Mọi việc sẽ không suôn sẻ với cán bộ này nếu không có sự giúp đỡ của các học viên nước ngoài, vì các cuộc gọi trực tiếp của họ đã được chứng minh là rất hiệu quả. Xin chân thành cảm ơn các đồng tu đã phối hợp và hỗ trợ.

Tôi đã học được từ một một học viên khác qua bài chia sẻ của học viên đó trên Minh Huệ Net, học viên ấy đã chủ động giảng chân tướng và lập luận với cảnh sát bằng cách viện dẫn các quy định của pháp luật. Tôi rất khâm phục những gì học viên đó đã làm.

Tôi muốn đề xuất với các học viên ở Trung Quốc rằng chúng ta nên trang bị thêm kiến thức về luật pháp, điều này có thể hữu ích trong việc tránh bị bức hại và giảng chân tướng cho các quan chức chính phủ.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/8/变被动为主动-424308.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/9/193624.html

Đăng ngày 25-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share