Bài viết được một học viên ghi lại theo lời kể của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-05-2021] Năm 1996, sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mọi bệnh tật của tôi đều được chữa khỏi. Tôi luôn vui vẻ dù nói chuyện với ai, và tôi có thể dễ dàng tìm được chủ đề chung để nói chuyện với mọi người và nói với họ về Đại Pháp.

Mỗi buổi sáng tôi ra ngoài để nói chuyện với mọi người. Vào buổi chiều, tôi học Pháp. Sau hơn 10 năm làm như vậy, tôi đã đi qua hầu hết các con đường trong thành phố. Tôi muốn chia sẻ cách tôi thuyết phục các quan chức trong hệ thống chính trị và pháp luật thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Cựu Cục trưởng Cục cảnh sát

Khi tôi làm việc, tôi có tiếp xúc công việc với một phụ nữ đã từng mời tôi đến nhà cô ấy ăn tối. Tôi đã gặp chồng cô là trưởng đồn cảnh sát. Sau khi phong trào thoái ĐCSTQ bắt đầu, tôi đã giúp người phụ nữ này thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ gặp lại chồng cô ấy.

Đầu năm nay, tôi đến thăm người phụ nữ này và tặng quà cho cô ấy. Tôi nói với cô: “Hôm nay, tôi muốn thuyết phục chồng cô thoái ĐCSTQ.” Cô ấy ra hiệu: “Chị hãy gặp và nói chuyện với anh ấy.”

Tôi nói với chồng cô, người mới nghỉ hưu từ đồn cảnh sát: “Tính đến hôm nay, đã có 370 triệu người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Anh cũng nên thoái ĐCSTQ để đảm bảo an toàn cho bản thân” Anh ấy đáp: “Chà, tôi đã nghỉ hưu.” Tôi nói: “Vậy thì anh nên đảm bảo an toàn cho mình hơn nữa!”

Tôi kể cho anh nghe việc tôi đã được hưởng lợi cả tâm lẫn thân nhờ tu luyện Đại Pháp như thế nào. Tôi cũng kể về những trải nghiệm của bản thân khi bị bức hại, giải thích cho anh hiểu rằng vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn đã được dàn dựng, và nói cho anh biết lý do mà mọi người nên thoái ĐCSTQ. Tôi thấy rằng anh chú ý và hiểu những gì tôi nói, do vậy tôi đề nghị lấy một hóa danh để anh ấy có thể dùng để thoái ĐCSTQ. Anh đồng ý và nói: “Cuối năm ngoái, một đồn phó mới đã được bổ nhiệm. Công việc của anh ta là bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Chị phải chú ý đến an toàn của mình!”

Cựu Phó Viện Kiểm sát cấp quận

Một buổi sáng, tôi đi ra ngoài và thấy một cụ ông khoảng 70 tuổi đang ngồi trên ghế bên ngoài siêu thị. Tôi hỏi ông ấy: “Ông đang ngồi nghỉ ở đây hay đang đợi ai đó?” Ông ấy đáp: “Con gái tôi đi vào mua hàng tạp hóa. Tôi đang đợi cháu.” Tôi nói: “Cháu sắp nói với ông một điều rất quan trọng. Đã có ai nói với ông về việc đảm bảo an toàn cho tương lai của ông bằng cách thoái ĐCSTQ chưa?” Ông ấy đáp: “Chưa. Tôi thường không nói chuyện với người lạ.”

Lúc đó tôi biết rằng ông ấy có duyên được nghe về Đại Pháp. Tôi nói với ông ấy tôi đã từng bị ung thư giai đoạn cuối và ruột của tôi đã thối rữa, nhưng bây giờ tôi hoàn toàn lành lặn. Ông ấy hỏi: “Làm thế nào chị vượt qua được?” Tôi nói với ông ấy rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Sau đó tôi đã giải thích việc Giang Trạch Dân, cựu Tổng Bí thư ĐCSTQ đã khởi xướng cuộc bức hại Pháp Luân Công như thế nào, tôi đã bị cầm tù năm lần vì đức tin của mình ra sao, và tại sao điều quan trọng đối với ông ấy là thoái ĐCSTQ. Ông ấy lắng nghe mọi điều tôi nói và không nói một điều tiêu cực nào. Ông ấy đồng ý thoái ĐCSTQ và lấy giấy bút ra để ghi danh thoái bằng tên thật.

Ông nói với tôi rằng ông đã nghỉ hưu ở Viện kiểm sát. Tôi nói: “Ông có phải là một quan chức không?” Ông nói rằng ông đã từng là Viện Phó Viện kiểm sát. Vừa lúc đó, con gái ông từ cửa hàng bước ra. Tôi muốn nói chuyện với cô ấy, nhưng cô ấy đã nhanh chóng rời đi cùng bố mình.

Đội trưởng Đội an ninh quốc gia

Năm 2012, một đồng tu và tôi về nông thôn để nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công. Trong khi ở đó, có người đã báo cáo tôi. Tôi bị bắt và bị giam tại một trại lao động cưỡng bức trong một năm. Sau khi về nhà, tôi muốn lấy lại điện thoại của mình từ cảnh sát, đồng thời giảng chân tướng và thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ.

Sau đó, tôi đã tới Văn phòng của đội an ninh quốc gia. Đội trưởng và Đội phó đang im lặng ngồi đó. Khi tôi thấy họ, tôi biết rằng đây là cơ hội để nói với họ về Pháp Luân Công. Tôi bắt đầu với việc Giang Trạch Dân đã ra lệnh bức hại như thế nào và kể về những trải nghiệm của tôi khi bị bức hại, bao gồm cả việc tôi đã bị ngược đãi như thế nào tại trại cưỡng bức lao động. Tôi nói rằng tôi bị ép buộc phải đào gừng trên cánh đồng trong ngày nắng thiêu đốt như thế nào. Một người cao tuổi như tôi sao có thể làm được như vậy? Tôi đã bị ngất và ngã xuống đất. Hai người họ đã im lặng lắng nghe.

Một lúc sau, vị Đội trưởng nói: “Chị là một người tốt. Tôi đã đến chỗ chị làm việc vài lần. Giám đốc nhà máy của chị nói rằng chị đã suýt chết nhưng đã phục hồi sau khi tu luyện Đại Pháp. Ông ấy khen ngợi chị và nói rằng chị chăm chỉ và có trách nhiệm với công việc. Trong khi làm việc tiếp thị và mua sắm vật tư cho các dự án xây dựng, chị đã làm công việc của mười người. Tóm lại, chị rất xuất sắc! Ông ấy liên tục yêu cầu chúng tôi không gây rắc rối cho chị.”

Tôi nói: “Vậy thì anh biết tôi là một người tốt, tại sao anh lại nhiều lần bắt tôi? Nó đã suýt giết chết tôi.” Ông ấy đáp: “Tôi không có lựa chọn. Đó là công việc của tôi. Giang Trạch Dân muốn bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi có thể làm gì? Gia đình tôi còn phải sống!”

Tôi nói: “Anh không nên bức hại Đại Pháp. Anh không biết hậu quả khi làm như vậy. Thiên lý là thiện, ác hữu báo. Cuộc bức hại này đã kéo dài quá nhiều năm. Pháp Luân Đại Pháp đã bị oan sai. Anh có biết bao nhiêu người làm việc cho Phòng 610, cảnh sát, viện kiểm soát, tòa án và sở tư pháp đã nhận quả báo không?

Tôi hỏi: “Khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp kết thúc, bất kỳ ai đã tham dự vào đó sẽ là con dê thế tội. Anh sẽ làm thế nào trong tương lai?”

Ông ấy đáp: “Tôi sắp nghỉ hưu, và tôi sẽ không làm việc đó nữa. Bây giờ tôi không thể giúp ai được nữa.”

Tôi nói với ông ấy: “Từ nay trở đi, nếu ai đó báo về các học viên Pháp Luân Đại Pháp, anh có thể nhắm mắt làm ngơ và nhanh chóng thả học viên đó ra.”

Ông ấy nói: “Như vậy còn có thể được.”

Chúng tôi đã nói chuyện trong hơn một giờ đồng hồ. Trong suốt thời gian đó, vị Đội phó đã xong việc và rời đi. Chỉ còn tôi và Đội trưởng còn ở dó. Khi tôi xuống cầu thang, tôi nói: “Anh nên nhanh lên và thoái ĐCSTQ.” Ông ấy nói là sẽ thoái miễn là tôi không nói cho ai biết.

Sáng hôm sau, vị Đội trưởng và tôi ăn sáng tại một cửa hàng phía dưới nhà tôi, và ông ấy đã trả tiền bữa ăn. Vài ngày sau, ông ấy cùng vợ lại đến ăn sáng. Tôi thanh toán hóa đơn và nói: “Tôi là một đệ tử Đại Pháp. Anh đã trả tiền bữa sáng của tôi lần trước, vậy lần này tôi sẽ trả cho anh. Nên phải là như vậy!”

Vợ ông ấy sắp sửa đi làm. Tôi biết cô ấy làm cho Ủy ban Chính trị và Pháp luật nên nhanh chóng đi theo cô ấy ra khỏi cửa hàng. Tôi nói về Pháp Luân Đại Pháp trong khi chúng tôi đi bộ. Khi chúng tôi đi đến bến xe buýt, cô ấy đã đồng ý thoái ĐCSTQ.

Trong hơn một năm trước khi vị đội trưởng nghỉ hưu, ông ấy đã không bao giờ còn gây rắc rối cho các đệ tử Đại Pháp.

Giám đốc trại tạm giam

Năm 2016, một học viên và tôi đã tới một trại tạm giam để gửi tiền cho các học viên đang bị giam giữ tại đó. Khi tôi đang thanh toán, tôi thấy một người đàn ông khoảng 50 tuổi đang theo dõi chúng tôi. Ông ấy nói: “Tôi phụ trách trại tam giam. Các chị muốn gửi tiền cho ai?” Tôi nói với ông là gửi tiền cho các học viên Pháp Luân Đại Pháp đang bị giam giữ. Tôi nói: “Họ thậm chí không có tiền để mua giấy vệ sinh. Các anh không nên bức hại họ, họ đều là những người tốt.”

“Một trong các nữ học viên đang bị giam giữ trong hai hoặc ba năm. Cô ấy đang trong tình trạng sức khỏe rất tệ,” tôi nói. Tôi nói cho ông ấy tên của người học viên này và ông ấy nói: “Cô ấy thường bỏ bữa. Tôi đã yêu cầu cô ấy ăn. Cô ấy sẽ ổn thôi.” Tôi đề cập đến việc mình đã bị giam giữ ở đó hai lần và thức ăn rất kinh khủng. Tôi xin ông ấy hãy cho cô ấy một ít đồ ăn ngon và ông ấy sẽ được phúc báo may mắn vì điều đó.

“Chị thực sự là một người tốt. Chị đã cho cô ấy tiền, điều đó rất tốt. Tôi sẽ làm những gì chị nói” Ông ấy trả lời.

Tôi giải thích rằng chúng tôi là đồng tu cùng nghe theo Sư phụ Lý Hồng Chí và chúng tôi cố gắng sống tốt với mọi người.

“ĐCSTQ và Giang Trạch Dân bức hại mọi người chúng ta, và họ sẽ phải chịu quả báo. Anh là một người tốt. Tôi sẽ giúp anh thoái ĐCSTQ để anh được an toàn, được không?” Anh ấy đã sẵn sàng đồng ý.

Hai năm sau, người nữ học viên kia được thả sau khi hết thời hạn bị giam giữ. Cô ấy nói với tôi: “Vị Giám đốc này thực sự đã nghe lời chị. Anh ấy đã chăm lo đến sức khỏe của tôi. Anh ấy là một người tốt!”

Ngẫm lại kinh nghiệm giảng chân tướng và thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ trong hơn 10 năm, tôi không thể cầm được nước mắt. Chúng là những giọt nước mắt biết ơn đối với Sư phụ Lý và Đại Pháp. Chính Sư phụ đã cho tôi một thân thể khỏe mạnh, dạy tôi tu tâm từ bi, khiến tôi nhận ra ý nghĩa của cuộc sống, và dẫn dắt tôi trên con đường tươi sáng cứu độ chúng sinh.

Tôi chỉ làm những gì tôi phải làm, và Sư phụ đã cho hoa Ưu Đàm Bà La nở trong nhà tôi. Tôi biết rằng đây là Sư phụ đang khích lệ mình.

Tạ ơn Sư phụ! Tạ ơn Đại Pháp! Trong tương lai, dù cuộc sống của tôi dài hay ngắn, tôi sẽ ra ngoài để nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cứu họ một cách đường đường chính chính.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/5/424149.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/15/193706.html

Đăng ngày 26-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share