Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 02-08-2021] Ngày 4 tháng 6, lãnh đạo đơn vị hưởng ứng chiến dịch “xóa sổ”, ông đã tìm đến tôi bắt tôi ký tên vào đơn cam kết từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy thiện ý nói chuyện với tôi, ông bảo nếu không ký tên cam kết từ bỏ tu luyện thì sẽ ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của tôi như thế nào.

Nhân cơ hội này, tôi đã viết một bức thư trình bày tình huống công việc của mình cho ông biết, đồng thời chia sẻ với ông về một số suy nghĩ trong lòng mình. Sau khi nhận được thư, lãnh đạo không còn bắt tôi ký tên nữa. Dưới đây là nội dung bức thư tôi đã viết.

* * *

Kính gửi đổng sự trưởng!

Tôi năm nay 56 tuổi, là người quản lý căng-tin ở phân cục cảnh sát. Tôi tu luyện Pháp Luân Công đã được 22 năm. Trước khi tu luyện, tôi từng là một người chỉ biết nghĩ cho mình trước tiên, chìm đắm trong danh lợi. Dưới sự dẫn dắt của Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn, tôi đã trở thành một người thiện lương coi nhẹ danh lợi, khỏe mạnh và lạc quan. Đặc biệt trong vài năm nay, từ một người ngoài nghề chẳng biết gì, bây giờ tôi đã làm việc một cách thành thục và dễ dàng nhờ vào trí huệ Đại Pháp Chân-Thiện-Nhẫn ban cho.

1. Tôi xem căng-tin như nhà của mình

Có hơn 40 người đến căng-tin chúng tôi dùng bữa, để giúp mọi người ăn ngon miệng và vui vẻ, trước tiên tôi chọn mua nguyên liệu thực phẩm tốt. Tôi chỉ coi trọng chất lượng, chứ không kể đến quan hệ quen biết. Tôi mua rau từ ba cửa hàng khác nhau để so sánh chất lượng và giá cả. Lúc mua gạo, mì và dầu ăn, đầu tiên tôi lựa chọn ba cửa hàng có chất lượng khá tốt để mua hàng. Mua xong, tôi cho nhân viên nếm thử sản phẩm. Cuối cùng, tôi dựa vào kết quả nhận xét của mọi người để quyết định nên chọn cửa hàng nào, mục đích của việc này là để làm điều tốt thiết thực cho các nhân viên.

Thức ăn ở căng-tin khó lòng phù hợp khẩu vị của mọi người, để mọi người có thể an tâm và dùng bữa vui vẻ, chúng tôi cố gắng chuẩn bị nhiều món ăn nhất có thể, cùng lúc phối hợp giữa món mặn và món chay. Thế nhưng, dù bữa ăn có ngon đến mấy, lâu dần cũng không còn hợp khẩu vị của nhiều người nữa. Căng-tin chúng tôi thường lên thực đơn vào cuối tuần nên cần một số nhân viên nữ đến giúp việc, tôi thường nghe họ nói chuyện làm cơm ở nhà thật khó, không biết nấu món gì cho ngon, và tôi cũng thấy đồng cảm với họ.

Để giải quyết vấn đề này, đồng nghiệp giúp tôi tải xuống chương trình “Bước chân xuống bếp” ở trên mạng, lúc rảnh rỗi tôi sẽ tự học nấu ăn. Vào thứ Bảy và Chủ Nhật có ít người làm, tôi tranh thủ nấu cho mọi người ăn thử. Sau khi nhiều người chấp nhận món đó, tôi mới nấu cho toàn bộ nhân viên. Đôi khi người nhà làm cơm có món nào ngon, tôi cũng học nấu theo. Lúc đến nhà hàng dùng bữa, tôi học hỏi bậc thầy đầu bếp ở đó; lâu dần đã tích lũy được kha khá kinh nghiệm. Món ăn không bị lặp lại, nhiều người đều thích ăn chúng. Người dùng bữa thường nói đồ ăn căng-tin ngon hơn ở nhà nấu. Một số cảnh sát đi công tác xa, lúc về lại phân cục, họ thật lòng nói ăn cơm ở đâu cũng không ngon bằng cơm chúng tôi nấu.

Về quản lý vệ sinh, chúng tôi dọn dẹp ba lần một ngày. Một số người phụ trách lau dọn bàn ăn, sàn nhà và quầy bếp; trong khi những người khác sẽ lo phần còn lại. Mọi thứ cần phải chà rửa ít nhất một lần trong ngày. Chúng tôi lau dọn tập thể mỗi tuần một lần. Nhà bếp và phòng ăn sẽ được tổng vệ sinh mỗi tháng một lần. Người đặt chân đến căng-tin chúng tôi lần đầu đều nói từ tận đáy lòng: Căng-tin của các bạn sạch sẽ quá!

2. Không tham lợi ích trong công việc

Đối với người thường mà nói, công việc ở căng-tin là một nghề béo bở. Có thể nói trong căng-tin ăn gì, thì ở nhà sẽ có thứ đó, hơn nữa hàng ngày đều đụng chuyện tiền bạc nên rất dễ bòn rút một chút. Lúc mua nguyên liệu thực phẩm và các mặt hàng khác, không cần bạn mở miệng nói, người bán sẽ chủ động hỏi bạn muốn xuất hóa đơn bao nhiêu. Tôi bảo họ cứ chiểu theo con số thực tế mà làm, vì tôi tu Chân-Thiện-Nhẫn nên đầu tiên phải làm được Chân. Sau khi tôi nói vậy với một số người bán, họ sẽ nói lại: Người tu luyện Pháp Luân Công các bác đều thế này.

Một lần lúc tôi đi mua hải sản, người bán vì để tôi chiếu cố đến cửa hàng của mình, anh ta đã xuất hóa đơn dư ra 50 Nhân dân tệ. Khi đó, tôi cũng chưa xem kỹ, lúc về ghi sổ thì mới phát hiện việc này, tôi bèn gọi đầu bếp đến nói chuyện, tôi đã xé hóa đơn ngay trước mặt cậu ấy và viết lại tờ ghi chú mới, sau đó hai người chúng tôi cùng nhau ký và ghi rõ họ tên vào sổ lần nữa. Còn có một lần mua nguyên liệu thực phẩm về đến đơn vị, tôi tìm không thấy 20 Nhân dân tệ đậu phộng vừa mới mua, người đầu bếp đi chợ cùng tôi cũng không nhớ đã để nó ở đâu. Ngày hôm sau, tôi chủ động bỏ tiền túi ra mua lại đậu phộng. Người đầu bếp bảo tôi: “Bác đâu có mang đậu phộng về nhà, bác cứ ghi sổ là được rồi, chúng ta có thể làm bù vào công việc.” Tôi nói với cậu ấy, tôi là người có tín ngưỡng, không thể làm vậy. Cậu ấy thấy không thể thuyết phục được tôi, nên đã chủ động móc ra 10 Nhân dân tệ đưa cho tôi và nói: “Chúng ta mỗi người một nửa nhé! Cháu cũng có trách nhiệm.” Tôi bảo cậu ấy: “Tôi là quản lý, nên là tôi gánh chịu phần này.” Tôi đã trả lại tiền cho cậu ấy.

Kỳ thực, những người chân chính tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bất kể tầng lớp nào, bất kể tuổi tác lớn nhỏ, dù ở bất cứ nơi đâu, họ đều cố gắng chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn yêu cầu bản thân làm một người tốt. Sự chân thành, thiện lương, khoan dung sau khi quy chính lời nói, hành vi và đề cao đạo đức từng li từng chút sẽ thể hiện ra trong cuộc sống và công việc thường ngày. Sư phụ giảng:

”… tại giai tầng nào cũng làm người tốt, đều có thể coi nhẹ các chủng dục vọng, [và] tâm chấp trước. Tại các giai tầng khác nhau đều có thể thể hiện là người tốt; đều có thể tu luyện ngay tại giai tầng của mình.” (Chuyển Pháp Luân)

Khi con người không khổ sở vì danh lợi tình, thì cuộc sống mới nhẹ nhàng vui vẻ. Đây là điều chân thật.

Đầu năm nay, sau khi khoản chi phí của căng-tin chúng tôi chuyển từ nhóm phân cục lên cơ quan công an cấp trên, mới đầu do có nhiều chi tiết không rõ ràng nên đã gây phiền phức cho phòng Tài vụ của Cục công an. Đôi lúc chỉ vì một tờ hóa đơn mà chúng tôi phải lái xe đi về hơn 200 cây số, gây phiền toái trong công việc và cũng tạo thành tổn thất tất yếu cho đơn vị. Để thuận tiện cho công tác về sau, tôi đã bỏ ra hơn 100 Nhân dân tệ mua trái cây tặng cho nhân viên phòng Tài vụ để bày tỏ lòng cảm ơn, và nói lời xin lỗi vì những thiếu sót của chúng tôi đã mang đến rắc rối cho họ. Đây là điều tôi không thể làm được trước khi tu luyện Đại Pháp.

Vào mỗi dịp lễ tết, các nhà cung cấp hàng hóa biếu tôi quà tặng để bày tỏ lòng cảm ơn. Tôi bảo họ: “Các anh cung cấp cho chúng tôi nguyên liệu thực phẩm tốt chính là lời cảm ơn tốt nhất rồi.” Sư phụ giảng:

”… tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị. Đối với ai cũng vậy, đối với cha mẹ, đối với con cái đều tốt, ở đâu cũng cân nhắc đến người khác; cái tâm ấy không phải là tự tư, mà là tâm từ thiện, là từ bi.” (Chuyển Pháp Luân)

Trong cuộc sống, tôi đã dưỡng thành thói quen nghĩ cho người khác trước. Tôi có thể hiểu được lo lắng và khó khăn của nhà cung cấp. Tôi dùng lời lẽ khéo léo từ chối quà tặng của họ. Về sau, nhà cung cấp đã hiểu ý nên cũng không biếu tặng quà vào dịp lễ tết nữa. Họ vẫn đảm bảo chất lượng của nguyên liệu thực phẩm và chủ động cung cấp cho tôi nguyên liệu tốt nhất. Mới đầu, gia đình tôi vẫn mua thịt cá ở nhà cung cấp đó, họ bán cho chúng tôi theo giá mua. Sau này thuận theo cảnh giới tư tưởng đề cao lên, tôi nhận ra đây cũng là chiếm lấy lợi ích của người khác, cho nên tôi thà bỏ nhiều tiền hơn đến cửa hàng khác mua thực phẩm cho gia đình.

Lãnh đạo phân cục suy xét đến chuyện căng-tin liên lạc với bên ngoài khá nhiều, nên mỗi tháng hỗ trợ cho tôi 100 Nhân dân tệ chi phí điện thoại. Tôi đã lắp điện thoại cố định trong phòng làm việc để mọi người dùng chung. Nếu cuối năm chi phí điện thoại còn dư, thì tôi lấy nó ra để khuyến khích những đầu bếp làm giỏi công tác.

Tôi sắp về hưu vào cuối năm nay, lãnh đạo phân cục nói chuyện với tôi vài lần về việc thuê tôi ở lại làm với mức lương cao hơn ngoài thị trường. Tôi nghĩ làm một nhân viên tầm thường được lãnh đạo quý mến và coi trọng là niềm vinh hạnh lớn nhất trong đời mình, bất cứ lợi ích vật chất nào cũng không thay thế được. Vinh dự này không chỉ thuộc về cá nhân tôi, mà nó còn thuộc về đơn vị chúng tôi nữa. Tôi đã từng nói đùa với Giám đốc Trâu ở bộ phận an ninh: “Tuy tôi đi làm ở phân cục, nhưng tôi xuất thân từ bộ phận an ninh. Hiện nay tôi đang làm việc cho bộ phận khác ở bên ngoài, nhưng tôi không làm bẽ mặt bộ phận an ninh của chúng ta.”

Tất cả những gì tôi làm không phải là tôi giỏi giang thế nào, thực ra nó còn cách quá xa so với yêu cầu của Sư phụ Đại Pháp đối với chúng tôi. Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ vô biên, cải biến tôi từ một người tự tư tự lợi trở thành một người biết nghĩ cho người khác trong mọi tình huống, từ một người ngoài nghề chẳng biết tí gì trở thành một người có thể hợp tác với đồng nghiệp gây dựng thành tích tốt được mọi người công nhận. Cảm ơn Đại Pháp đã tạo ra tôi, cảm ơn lãnh đạo phân cục đã thành tựu tôi, đồng thời tôi cũng cảm ơn các bạn đồng nghiệp luôn thấu hiểu và ủng hộ tôi trong công việc.

3. Trong công việc bắt đầu làm từ bản thân tôi

Trong công tác, tôi không chỉ tay năm ngón, mà chỉ là người dẫn dắt mọi người. Dù tôi lớn tuổi nhất ở nhà ăn, nhưng tôi là người đầu tiên làm những việc nặng nhọc. Lúc căng-tin mới mở, lãnh đạo phân cục thấy tôi nhiều tuổi nên không để tôi tham gia công tác cụ thể, ông yêu cầu tôi chỉ làm việc quản lý. Nhưng thuận theo tiêu chuẩn của căng-tin không ngừng cao lên, lượng công việc ngày càng lớn, tôi đã chủ động cùng làm việc và nấu cơm với mọi người, đồng thời tôi cũng gánh vác việc đi chợ hàng ngày cho căng-tin, quản lý sổ sách chi thu và vệ sinh tòa nhà văn phòng; tiền lương thu nhập của tôi không cao hơn người khác chút nào; thỉnh thoảng trong tâm tôi cũng thấy bất bình; nhưng tôi luôn dùng những Pháp lý học được từ trong Đại Pháp để liên tục gột rửa tâm linh bản thân. Sư phụ giảng:

”… pháp môn này của chúng tôi không tránh né xã hội người thường [rồi mới] đi tu luyện, không tránh, không trốn tránh mâu thuẫn; ngay trong hoàn cảnh người thường phức tạp này, chư vị tỉnh táo rõ ràng, hết sức minh bạch chịu thiệt thòi tại các vấn đề lợi ích vật chất; khi bị người khác lấy mất lợi ích thiết thân, chư vị không giống như người ta mà tranh mà đấu; trong các can nhiễu tâm tính, chư vị chịu thiệt thòi; trong hoàn cảnh gian khổ như thế chư vị ‘ma luyện’ ý chí của mình, đề cao tâm tính của mình; khi có ảnh hưởng của các tư tưởng bất hảo của người thường, chư vị có thể siêu thoát xuất lai.” (Chuyển Pháp Luân)

Trong tâm đã thông suốt, xem nhẹ lợi ích, tâm lý bất bình cũng biến mất. Làm việc ở bộ phận này, càng vào dịp lễ lại càng không có ngày nghỉ, đặc biệt là khi đầu bếp nghỉ làm, áp lực công việc càng lớn hơn, suốt cả buổi sáng không có thời gian nghỉ giải lao. Tôi đặt mình vào vị trí của người khác để nghĩ cho họ, cảm thấy thông cảm cho khó khăn của mọi người. Để mọi người được nghỉ giải lao nhiều hơn một tí và không ảnh hưởng đến giờ phục vụ cơm trưa, tôi đã cố gắng làm hết sức mà không nghỉ giải lao. Về sau, mọi người nhìn thấy tôi làm vậy, nên họ cũng chủ động không nghỉ giải lao nữa; thay vào đó, mọi người chỉ uống chút nước rồi vào làm tiếp.

Một lần nọ, tôi và một đầu bếp trẻ cùng làm việc ở căng-tin. Lớp trẻ bây giờ chưa từng chịu khổ, hễ công việc nhiều lên là không chịu nổi. Cậu ấy cứ than mỏi chân, tôi cũng thấy xót xa nên cho phép cậu ấy ra ngoài giải lao, còn tôi sẽ đi quét dọn sảnh ăn. Cậu ấy biết dọn dẹp sảnh ăn rất cực nhọc, tôi thấy cậu ấy yên lặng nhìn tôi trong vài giây, sau đó cậu ấy bảo là cháu sẽ đi quét dọn, vậy là cậu ấy giành đi quét sảnh ăn. Trong tâm tôi thấy xúc động, quả là một cậu bé tốt bụng! Trong tích tắc, tôi cảm nhận được sự thiện lương của sinh mệnh từ tận đáy lòng.

Thỉnh thoảng lượng khách dùng bữa đột ngột tăng lên, căng-tin thiếu thức ăn, thế nên chúng tôi cũng không chừa lại phần cơm cho mình, chúng tôi sẽ là những người ăn cuối cùng. Nếu không đủ món thì chúng tôi ăn nốt phần thức ăn thừa còn lại. Cơ bản là không ai muốn ăn bánh màn thầu bị bể hoặc phần mì còn thừa, do vậy để tránh lãng phí, tôi sẽ ăn bánh màn thầu bị bể trước. Mỗi lời nói và hành vi của người tu luyện cũng đang ảnh hưởng đến các đồng nghiệp xung quanh. Về sau, tôi mới phát hiện các anh đầu bếp cũng ăn bánh màn thầu bị bể giống như tôi. Trong tích tắc, tôi thấy cảm động vì sự thay đổi của họ, đây chính là “Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh” (Chuyển Pháp Luân). Đồng thời, tôi cũng nghiêm khắc yêu cầu bản thân mình trong công việc hàng ngày, ví như chuẩn bị món ăn thật chu đáo, không bao giờ bớt xén nguyên vật liệu. Tôi cũng không ngại phiền toái, trong lúc nấu ăn cần có nhiều người nếm thử vài lần rồi mới cho ra lò thành phẩm. Lúc làm sủi cảo, tôi gói vài cái trước để nếm thử vị, tôi cũng cố gắng làm thật chu đáo để thỏa mãn khẩu vị của mọi người. Tôi nghĩ làm hết tâm sức thì mới đạt được thành quả.

Căng-tin chỗ chúng tôi không những nhận được đánh giá tốt từ lãnh đạo và nhân viên ở phân cục cảnh sát, mà còn được lãnh đạo cấp trên nhiều lần biểu dương và khen thưởng về vật chất lẫn tinh thần. Trong niềm hạnh phúc, tôi lại càng biết ơn Sư phụ của mình, cảm ơn Pháp Luân Đại Pháp! Vì nếu không có sức mạnh của tín ngưỡng Chân-Thiện-Nhẫn, thì tôi cũng chỉ có thể sóng xô theo dòng ở nơi thế gian dơ bẩn này, còn nói gì đến chuyện làm một người tốt vô tư vị tha nữa đây? Lại càng không thể nghĩ đến chuyện gây dựng thành tích tốt như thế này.

4. Tín ngưỡng Pháp Luân Công là hợp pháp

Có nhiều người không hiểu những việc học viên Pháp Luân Công đang làm, cũng có người mắng chửi chúng tôi là đồ ngốc, ăn no làm chuyện không đâu. Nhưng tôi biết rõ, không phải là các bạn không thiện lương mà nói thế; mà là kể từ năm 1999, tập đoàn chính trị Giang Trạch Dân đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công, lũng đoạn giới truyền thông ngụy tạo dối trá, đặc biệt là nó đã dàn dựng vụ án “tự thiêu Thiên An Môn” trăm bề sơ hở, xách động con người thế gian không biết rõ sự thật thù hận Pháp Luân Công. Những người đã từng bị nhồi nhét tư tưởng vô Thần luận và trải qua đủ loại vận động chính trị trong mấy chục năm rất khó uốn nắn trở lại, thờ ơ lạnh nhạt để kiếm cho mình cảm giác an toàn tạm thời.

Là học viên Pháp Luân Công, chúng tôi chỉ muốn nói cho mọi người nghe những thụ ích của bản thân từ trong Đại Pháp, cũng không có ý làm hại người nào, chỉ đơn giản là muốn cho người khác biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt, đề cao đạo đức, có hiệu quả trừ bệnh khỏe người thần kỳ. Tôi không cần uống thuốc trong hơn 20 năm qua có gì là sai? Điều này xúc phạm đến luật pháp sao? Bên cạnh đó, Điều 36 trong Hiến pháp của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa có quy định: “Công dân có tự do tín ngưỡng tôn giáo. Bất cứ cơ quan quốc gia, đoàn thể xã hội và cá nhân nào cũng không được cưỡng chế công dân tín ngưỡng hoặc không tín ngưỡng vào tôn giáo, không được kỳ thị công dân có tín ngưỡng và không có tín ngưỡng tôn giáo.” Hơn nữa, danh sách 14 loại tà giáo được xác định trong “Thông báo một số vấn đề liên quan đến việc nhận định và nghiêm cấm tổ chức tà giáo” (Bộ công an – số 39 năm 2005) của Bộ công an cũng không có Pháp Luân Công. Pháp Luân Công không chỉ hợp pháp ở Trung Quốc, mà hiện nay còn được hoan nghênh và được luật pháp bảo hộ tại hơn 100 quốc gia và vùng lãnh thổ trên toàn thế giới.

Trong nhiều năm nay, Đại Pháp không những giúp chúng tôi đề cao đạo đức, sống nhẹ nhàng và khỏe mạnh; mà còn giúp chúng tôi minh bạch Chân-Thiện-Nhẫn là tiêu chuẩn duy nhất đo lường tốt-xấu, thiện-ác. Sinh ra làm người không dễ, chúng ta nên sống sao cho thản đãng và minh bạch. Tác giả Ngô Thừa Ân trong “Tây Du Ký” từng nói: “Nhân tâm sinh nhất niệm, thiên địa tận giai tri, thiện ác nhược vô báo, càn khôn tất hữu tư” (nghĩa là: trong tâm người ta nghĩ gì, trời đất đều biết tỏ, thiện ác mà không có báo ứng, càn khôn ắt có tư tâm). Màn kịch lớn của lịch sử đã sắp đi đến hồi kết, mỗi từng sinh mệnh đều đang chứng kiến cuộc đàn áp người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp diễn ra ở Trung Hoa đại địa hôm nay, mỗi người cũng đang tự sắp xếp vị trí của mình giữa thiện và ác.

Tôi biết ban lãnh đạo cũng là những người rất lương thiện, và hết thảy những việc này không phải là ý muốn của họ, mà là bị áp lực từ phía trên. Tôi cũng có thể cảm nhận được cái khó của ban lãnh đạo. Bởi vì chúng tôi là một nhóm người tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn, chúng tôi không có bạo lực và kẻ thù, lại càng không có việc lấy ác trị ác trong bạo lực cực đoan, trong tâm chúng tôi chỉ có nhân ái và từ thiện. Trong kiên định không có đối lập; từ thiện nhưng không mất đi tôn nghiêm; kiên trì, bình hòa và lý tính trước cường bạo; trong khắc phục sợ hãi mà vẫn dũng mãnh tiến về phía trước. Chúng tôi chính là đang chứng thực điểm này.

Kính thưa lãnh đạo tôn kính, ông cũng có lý niệm truyền thống với những giá trị phổ quát tương tự: chân thành, thiện lương, bao dung. Tương lai không lâu nữa, khi dân tộc chúng ta lấy lại huy hoàng với những mỹ đức tốt đẹp sau bao thăng trầm, khi chân tướng đại hiển, khi nhân tâm quy chính, ông sẽ cảm thấy tự hào khi có được người nhân viên như thế này! Bởi vì chúng tôi đã làm một việc mà rất nhiều người Trung Quốc có lương tri muốn làm nhưng lại không làm được. Không có bạo lực và những lời ác ôn, chỉ có bình hòa và thiện lương đã viết lại lịch sử. Nếu như không có kiên trì giữ vững tín niệm, không có thượng thiên bảo hộ, thì chúng tôi không thể làm được điều này. Chúng tôi không muốn làm anh hùng hào kiệt, nhưng sức mạnh tín ngưỡng vào Chân-Thiện-Nhẫn đã giúp chúng tôi từ bi và không sợ hãi, nội tâm sáng sủa thản đãng. Ánh bình minh của thế kỷ mới trong tương lai chắc chắn sẽ thuộc về những người tốt và thiện lương.

Hôm nay tôi đã nói sự thật với ông, mong rằng ông có thể phân biệt rõ thiện-ác, đứng về phía chính nghĩa. Một niệm thiện đãi Đại Pháp, ông Trời sẽ ban cho bình an hạnh phúc. Tôi xin chúc ông và người thân có một tương lai tốt đẹp.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2021/8/2/收到真相信後-領導沒有讓我簽字了-428080.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/22/194736.html

Đăng ngày 03-09-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share