Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Úc
[MINH HUỆ 16-07-2021] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng mẹ mình ở Trung Quốc khi lên 10 tuổi. Được Đại Pháp ban phúc, tôi đã thay đổi từ một học sinh tồi nhất, một thanh niên nổi loạn mà không ai muốn ở gần thành một người vui vẻ và đứng đầu lớp.
Sau khi chúng tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, gia đình tôi sống hòa thuận. Cuộc sống hạnh phúc của chúng tôi đã bị hủy hoại khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại các học viên. Sau khi mẹ tôi bị đưa tới trại lao động cưỡng bức, tôi đã ngừng tu luyện Đại Pháp một thời gian. Khi đi tìm kiếm ý nghĩa nhân sinh, cuối cùng tôi đã quay trở lại tu luyện.
Từ khi rời Trung Quốc cách đây hai năm, tôi đã nói cho mọi người, gồm cả người Trung Quốc và người phương Tây, sự thật về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Đến nay cuộc bức hại đã kéo dài 22 năm – Hồi tưởng lại thời điểm mà nó bắt đầu, tôi cảm thấy như chỉ mới hôm qua.
Thay đổi đáng ngạc nhiên của tôi sau khi tu luyện Đại Pháp
Tôi từng là một đứa trẻ tự ti, cô độc và nổi loạn. Bố tôi là người nghiện rượu. Bố mẹ tôi ly hôn khi tôi mới hai tuổi do “bạo lực gia đình.” Vào đầu những năm 1990, ly hôn hiếm xảy ra ở Trung Quốc, vì vậy tôi trở thành tâm điểm của những lời đàm tiếu ở địa phương. Mọi người chỉ trỏ khi tôi đi ngang qua họ trên đường, và tôi tình cờ nghe được khi họ đồn thổi về bố mẹ tôi. Mỗi lần như vậy, tôi đều cố gắng bỏ chạy càng nhanh càng tốt. Trải nghiệm đó đã khiến tôi bị tổn thương về tâm lý, và tôi bắt đầu bị trầm cảm. Thậm chí tôi đã nhiều lần mơ về những tình huống bẽ bàng này.
Tôi được mẹ nuôi dưỡng. Ở Trung Quốc, mẹ đơn thân không nhận được bất kỳ khoản hỗ trợ nào. Hơn nữa, bà phải thường xuyên chịu áp lực của dư luận tiêu cực. Bố tôi không chu cấp cho mẹ tôi chút tiền nào, vì vậy tôi và mẹ sống trong nghèo khó.
Lúc đó, mẹ tôi bị bệnh tim nặng và viêm động mạch chủ, tôi thường xuyên đau ốm. Tôi bị viêm phổi, viêm dạ dày, viêm gan và đau họng liên tục, khiến tôi bị khó khăn khi nuốt.
Mẹ tôi tái hôn khi tôi lên năm. Ngay từ ngày đầu tiên, tôi đã hoàn toàn không chấp nhận được cha dượng của mình. Ngay cả mối quan hệ giữa tôi và mẹ cũng trở nên căng thẳng. Tôi bướng bỉnh và không nghe lời bố mẹ. Tôi thường bắt mẹ phải thỏa hiệp bằng cách nhịn ăn.
Tôi là một đứa trẻ nghịch ngợm và quần áo của tôi luôn bẩn. Không ai trong số các bạn cùng lớp muốn chơi với tôi. Về cơ bản, giáo viên phớt lờ tôi vì điểm số của tôi thường đứng thứ hai từ dưới lên trong lớp. Mẹ và bố dượng thường xuyên tranh cãi vì chuyện học hành của tôi. Họ nói rằng những đứa trẻ không nghe lời bố mẹ sẽ phải ngồi tù khi lớn lên. Không ai nói điều gì tích cực về tôi, và tôi không dám nghĩ về tương lai của mình.
Vào mùa xuân năm 1998, mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù không ai thúc ép tôi tu luyện, nhưng tôi cảm thấy đó là điều gì đó tốt đẹp – có lẽ bởi vì tất cả các học viên tôi gặp đều rất tốt bụng.
Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp cùng mẹ. Mỗi sáng, chúng tôi thức dậy lúc 5 giờ và đến quảng trường thị trấn để luyện công cùng các học viên khác. Sau bữa tối, chúng tôi gặp nhau để đọc sách Chuyển Pháp Luân và sau đó ngồi đả tọa trong 30 phút. Trong khi tất cả điều này dường như rất đơn giản, những thay đổi trong cuộc sống của tôi sau đó rất ấn tượng.
Khi tôi lên lớp ba, trước khi nhận ra điều gì đang diễn ra, tôi đã trở thành học sinh đứng đầu lớp. Khi đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi không còn tự cho mình là trung tâm nữa, và các bạn cùng lớp thích tôi. Tôi thậm chí còn chấp nhận bố dượng của mình vì tôi nhận ra mối quan hệ của chúng tôi là duyên tiền định. Cả mẹ và tôi đều trở nên khỏe mạnh. Gia đình chúng tôi trở nên hòa thuận. Thỉnh thoảng, bố dượng của tôi cũng đọc sách Chuyển Pháp Luân cùng chúng tôi.
Nhìn lại, những ngày đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.
Ngày 20 tháng 7 năm 1999
Tháng 4 năm 1999, sau khi nhiều học viên lên Bắc Kinh thỉnh nguyện, các tờ báo bắt đầu đăng bài phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều học viên muốn cho các quan chức biết họ đã được thụ ích như thế nào từ Đại Pháp. Là một cô bé 11 tuổi, tôi đã chứng kiến một số đợt thỉnh nguyện lớn này.
Ngày 19 tháng 7 năm 1999, tôi cùng mẹ và dì đến trụ sở chính quyền tỉnh. Khi chúng tôi đến nơi đã gần tối và các quan chức chính quyền đã nghỉ làm, vì vậy chúng tôi quyết định trở lại vào sáng hôm sau.
Ngày càng có nhiều học viên từ các thành phố khác nhau trong tỉnh đến và tập trung trước tòa nhà văn phòng. Tất cả chúng tôi đều có cùng một suy nghĩ: nói với các quan chức về việc chúng tôi đã được hưởng lợi từ Pháp Luân Đại Pháp như thế nào.
Vào lúc hoàng hôn, chúng tôi đi bộ đến một quảng trường nơi có nhiều học viên tụ tập. Đột nhiên có người hét lên: “Nhìn kìa! Có Pháp Luân trên bầu trời!”
Tôi nhìn lên. Thực sự đúng vậy! Một Pháp Luân khổng lồ đang quay trên đầu của chúng tôi trên bầu trời! Tất cả chúng tôi đều vỗ tay. Mọi người có thể nhìn thấy Pháp Luân trong vài phút. Bầu trời sau đó được những đám mây hồng bao phủ. Tất cả chúng tôi đều biết Sư phụ đang khích lệ mình.
Để tiết kiệm tiền, nhiều người trong chúng tôi, bao gồm cả mẹ con tôi, đã ăn bánh mì cho bữa tối và nghỉ qua đêm trên đường phố.
Sáng sớm hôm sau, nhạc luyện công Đại Pháp vang khắp quảng trường. Các học viên đứng và bắt đầu luyện công. Khoảng 10 phút sau, một số xe buýt dừng xung quanh quảng trường và hơn 40 cảnh sát vũ trang mặc đồ chống bạo động bao vây chúng tôi. Họ hét lên: “Ôm đầu và ngồi xổm xuống! Không được cử động!”
Thấy cảnh sát chĩa vũ khí về phía các học viên đang ôn hòa luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã rất bối rối. “Tại sao cảnh sát muốn bắn chúng tôi?”
Một số xe buýt khác đến, và cảnh sát vây bắt chúng tôi, đưa chúng tôi lên xe buýt. Chúng tôi được đưa đến một trường học vắng vẻ vì lúc đó đang trong kỳ nghỉ hè. Chúng tôi bị buộc vào hội trường, nơi có một cảnh sát ngồi trên bục và đọc một xấp tài liệu. Anh ta lặp đi lặp lại nhiều lời dối trá phỉ báng Đại Pháp và Sư phụ.
Một số học viên đứng lên và hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi thấp thỏm và không thể thấy chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhiều học viên đã nhanh chóng đứng dậy và hô lớn: “Hãy dừng đánh người!” Một cảnh sát nói với một học viên lớn tuổi gần tôi: “Bà là Đảng viên. Bà nên đi đầu tố cáo Pháp Luân Đại Pháp.” Đáp lại, vị học viên bình tĩnh và kiên quyết trả lời: “Giờ tôi đã thoái Đảng rồi.”
Khoảng giữa trưa, tất cả các học viên, bao gồm cả trẻ em 11 tuổi như tôi, được hướng dẫn xếp hàng trên sân thể thao trong cái nóng gay gắt của mùa hè. Tôi bắt đầu đổ mồ hôi. Một cảnh sát đi vòng quanh, dừng lại đây đó để nói những điều khó chịu với chúng tôi. Tôi đặc biệt nhớ cảnh sát dừng lại trước một học viên nam gầy và cười: “Anh tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sao? Nhìn anh xem! Anh nghèo đến mức không có đủ ăn!”
Ngay khi chúng tôi được phép di chuyển, nhiều học viên đã lấy đồ ăn mang theo và đưa cho người học viên gầy gò đó. Tôi đưa cho anh ấy một mẩu bánh mì. Tôi vẫn nhớ rằng khi anh ấy nhìn tôi, ánh mắt anh đầy biết ơn và ân cần, không hề có chút oán hận nào.
Vào buổi tối, nhiều học viên được gọi riêng vào các lớp học, ở đó cảnh sát đặt câu hỏi và ghi chép. Một nữ cảnh sát trung niên đã hỏi tôi rất nhiều câu hỏi. Tôi thành thật trả lời. Sau đó, cô ấy đọc lại cho tôi những gì cô đã viết ra, bảo tôi ký tên vào đó, đồng thời điểm chỉ.
Sau khi tôi làm xong, cô ấy nhìn tôi một lần nữa và ngập ngừng: “Cháu còn quá trẻ. Báo cáo này sẽ không được tính.”
Tôi cảm thấy bối rối. Tại sao những gì tôi nói sẽ không được tính? Tôi đã nói sự thật! Một thời gian sau, tôi phát hiện ra rằng các học viên bị thẩm vấn vào buổi tối hôm đó đã bị đưa vào danh sách đen và sau đó trở thành mục tiêu chính trong bức hại. Nữ cảnh sát đã tốt bụng khi cứu tôi khỏi bị liệt vào danh sách.
Đêm hôm đó, cảnh sát từ các khu vực khác nhau của tỉnh đến đưa tất cả chúng tôi về quê. Mẹ con tôi được đưa về, nhưng sau đó mẹ tôi bị giam giữ bảy ngày.
Tìm được ý nghĩa nhân sinh
Trong suốt 22 năm bị bức hại này, mọi học viên ở Trung Quốc, cũng như các thành viên trong gia đình họ, đều có những trải nghiệm đáng buồn. Khi tôi học cấp hai, mẹ tôi bị đưa vào trại lao động cưỡng bức trong hai năm. Cảnh sát đã lấy đi tất cả các sách Pháp Luân Đại Pháp trong nhà của chúng tôi. Vì tôi sống ở một vùng hẻo lánh tại nông thôn và không có các học viên Đại Pháp khác xung quanh, nên tôi không có cơ hội nào biết về thông tin cuộc bức hại.
Ở trường, tôi liên tục bị tẩy não. Chúng tôi được dạy về thuyết vô thần và thuyết tiến hóa và ngập trong tư tưởng cộng sản.
Tôi có nhiều câu hỏi, nhưng không ai có thể trả lời chúng. Khi còn nhỏ, tất cả những gì chúng ta có thể làm là ngồi và lắng nghe. Vào năm thứ hai trung học, tôi đã từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và quyết định không có bất kỳ tín ngưỡng nào.
Dần dần, tôi hiểu ra rằng khi con người không có đức tin thì sẽ không có chân lý và không có tiêu chuẩn nào để đo lường đúng sai. Chế độ pháp luật thì không công bằng.
Tôi tự hỏi tại sao con người tồn tại và mục đích thực sự của đời người là gì? Chúng ta sống vì danh sao? Vì tiền sao? Tất cả sự thịnh vượng và giàu có trên thế gian chỉ kéo dài mấy chục năm. Bạn không thể mang theo những thứ này khi sinh ra hoặc mang chúng đi sau khi chết. Cái tình cũng không đáng tin cậy.
Tại sao chúng ta lại có mặt ở đây? Chẳng lẽ trên đời này thật sự không có chân lý vĩnh hằng sao? Mỗi ngày, tôi đều suy nghĩ lại điều này, nhưng không có câu trả lời.
Tôi bắt đầu xuất hiện các vấn đề về sức khỏe. Đầu tiên, tôi bị viêm xoang nặng. Tôi bị nghẹt mũi và phải mở miệng ngủ. Tôi thường xuyên bị ho và đau họng, ngứa tai và đau đầu, đau cổ tử cung, nấm da chân và trĩ. Mắt tôi đỏ và sưng lên. Ăn bất cứ thứ gì lạnh là tôi bị đau bụng, và tôi đã uống đủ loại thuốc. Tuy nhiên, điều đau đớn nhất là tôi không thể hiểu được ý nghĩa nhân sinh là gì.
Vài năm nữa lại trôi qua. Một ngày, tôi có cảm giác thôi thúc muốn đọc lại cuốn Chuyển Pháp Luân. Sau ngần ấy năm, tôi đã quên nội dung trong cuốn sách. Với hoàn cảnh của tôi, không có cách nào để tôi có được một cuốn sách và tôi cũng không đề cập đến mong muốn của mình với bất kỳ ai, nhưng thật kỳ diệu, một cuốn đã nhanh chóng đến tay tôi.
Khi đọc lại cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi giống như một đứa trẻ lạc lối cuối cùng cũng tìm được nhà của mình. Cuốn sách đã trả lời tất cả các câu hỏi của tôi, bao gồm cả về nguồn gốc của sự sống và ý nghĩa thực sự của cuộc sống con người. Tôi biết rằng tiêu chí duy nhất để phân biệt tốt xấu là Chân-Thiện-Nhẫn.
Tôi cũng đã đọc cuốn Cửu Bình. Tôi hiểu ĐCSTQ là như thế nào và tại sao nó lại bức hại các học viên Đại Pháp.
Sau khi những thắc mắc và nghi ngờ sâu sắc nhất của bản thân được giải đáp và giải quyết, tôi cố gắng tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Trong vòng hai tuần, thân thể tôi trở lại vô bệnh. Tôi cảm thấy toàn bộ thân thể nhẹ nhàng trở lại.
Quan trọng nhất là tôi đã tìm lại được sự bình yên trong nội tâm. Tôi tin tưởng vững chắc vào Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí. Trong công việc và trong cuộc sống cá nhân, tôi luôn nhớ rằng mình là một học viên. Khi tâm tính của tôi đề cao, người thân và bạn bè của tôi cũng nhận được ảnh hưởng tích cực.
Tôi đã trở thành một giáo viên dạy toán có uy tín ở quê mình. Bất kể tôi làm việc ở đâu, ở trường tư thục hay công lập, tôi đều được phụ huynh và các giáo viên khác chào đón. Nhiều phụ huynh cho biết, sau khi con họ trở thành học sinh của tôi, các em không chỉ tiến bộ về môn toán mà còn cả về tính cách. Nhiều giáo viên đã sắp xếp cho con cái của họ trở thành học trò của tôi.
Sau khi chuyển đến Úc, tôi đã tham gia một hạng mục gọi điện thoại đến Trung Quốc. Tôi muốn cứu thêm nhiều người Trung Quốc bị đầu độc và tẩy não bởi những lời dối trá của ĐCSTQ. Vào cuối tuần, tôi thường đến khu phố Tàu ở địa phương của mình để giảng chân tướng cho mọi người. Là người trẻ, tôi có một nỗi sợ hãi sâu sắc về việc “bị mất mặt”, vì vậy tôi không dễ dàng đứng trên đường phố và nói chuyện với mọi người – đặc biệt là đôi khi họ từ chối nhận tài liệu mà tôi tặng. Một số người thậm chí còn nói những điều thô lỗ với tôi. Nhưng tôi vẫn tiếp tục vì tôi biết không có gì quan trọng hơn là giúp nhiều người minh bạch chân tướng.
Lời kết
Trong suốt những năm sống dưới bức hại, nhiều học viên mà tôi quen biết đã bị ĐCSTQ bắt giữ nhiều lần, một số bị ép phải làm công việc lao động nô lệ, một số bị tra tấn, còn có những người đã qua đời.
Vậy mà trong lòng họ không oán không hận. Các học viên Đại Pháp đã can đảm phản đối cuộc bức hại tàn bạo này theo những cách ôn hòa nhất, vì chúng tôi muốn mọi người minh bạch chân tướng, tránh xa tà ác và chọn cho mình một tương lai tươi sáng. Chúng tôi không có mục tiêu chính trị.
Tôi hy vọng tất cả chúng sinh tìm được chân tướng trước khi quá muộn. Cái ác sẽ bị trừng phạt, và tôi hy vọng sẽ nhiều người tốt được bình an vô sự!
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/7/16/428057.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/3/194414.html
Đăng ngày 06-09-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.