Bài viết của Tích Duyên, một thành viên hải quân Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-05-2021] Khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuộc đời tôi diễn ra cách đây 22 năm khi tôi may mắn được gặp trực tiếp Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp.

Ngày 30 tháng 12 năm 1998, đó là vào một ngày trời quang mây tạnh. Tôi luyện năm bài công pháp Pháp Luân Đại Pháp cùng các học viên khác như thường lệ từ 5 giờ đến 7 giờ sáng trong phòng tập thể dục của học viện quân sự nơi tôi giảng dạy. Sau đó, chúng tôi cùng nhau đọc các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp trong một tòa nhà khác. Ngay trước 8 giờ sáng, mẹ tôi đột nhiên chạy đến (lúc đó tôi không có điện thoại di động) và bảo tôi gọi lại cho một đồng tu ngay lập tức. Tôi bấm số và một giọng nói hào hứng ở đầu dây bên kia cất lên: “Sư phụ đang ở đây! Qua nhà tôi nhanh lên!”

“A! Sư phụ đến rồi!” Tôi chạy nhanh từ tầng năm xuống tầng một và chạy ra cổng. Trường nằm ở ngoại ô thành phố dưới chân núi Nam Sơn và là một khu học xá khép kín. Các phương tiện cơ giới bị cấm đến gần lối vào, nhưng khi tôi đến cổng, thì có một chiếc taxi đang trả khách ở đó. Như thể chiếc taxi đang đợi tôi. Tôi bắt taxi và đến nhà của đồng tu trong thời gian ngắn nhất có thể.

Khi đến đó, tôi đi thẳng lên tầng. Trong phòng khách trên tầng hai, tôi nhìn thấy Sư phụ từ bi đang ngồi trên ghế sô-pha. Khoảng 70 đến 80 học viên từ khu vực của chúng tôi, lấp đầy ban công và các phòng khác, cũng ở đó, đang lắng nghe Sư phụ giảng Pháp. Tôi chào Sư phụ và ngồi vào vị trí dành riêng cho tôi, chỉ có một bàn cà phê giữa chúng tôi.

Tôi không thể không nhìn chằm chằm vào Sư phụ. Tôi đã vui mừng đến nỗi hầu như không nhớ được Sư phụ đã giảng gì. Tôi thấy nhiều đồng tu đã rơi nước mắt.

Điều ấn tượng nhất là Sư phụ đưa ngón trỏ tay trái chỉ lên trên và đặt lòng bàn tay phải lên trên đầu ngón tay, giải thích cho chúng tôi “thiên” là gì và các không gian khác là gì. Tôi thường nghe các học viên nói về những điều kỳ diệu mà họ nhìn thấy ở không gian khác, nhưng tôi không thể nhìn thấy gì và không hiểu họ đang nói về điều gì. Nhưng khoảnh khắc Sư phụ giơ ngón tay trỏ lên, tôi cảm nhận được sự tồn tại của một không gian khác, sự rộng lớn của vũ trụ, chiều sâu của vũ trụ, và sự thâm sâu của Pháp Luân Đại Pháp. Cái nhìn của tôi về thế giới, cuộc sống, và các giá trị về cơ bản đã thay đổi.

Sư phụ hỏi xem có ai có câu hỏi nào không. Trước buổi gặp mặt, tôi có nhiều câu hỏi mà thường thảo luận với các đồng tu. Nhưng lúc đó, đầu não của tôi trở nên trống không và tôi không thể nghĩ ra được câu nào. Bởi vì tôi một mực suy nghĩ xem mình có câu hỏi nào để hỏi không, nên tôi đã bỏ lỡ một vài câu hỏi đầu tiên mà các học viên khác hỏi.

Sau đó, trong một lúc, căn phòng trở nên yên tĩnh, và mọi người nhìn tôi. Tôi lấy hết can đảm và lắp bắp hỏi. Tôi không nhớ chính xác mình đã hỏi gì, nhưng đại ý là, là một học viên, tôi thường trích dẫn nội dung của Đại Pháp khi giảng dạy trên lớp hoặc điểm danh, nhưng tôi không thể nói được rằng nội dung trích dẫn đó là của Sư phụ. Tôi tự hỏi liệu việc mình làm có ổn không.

Sư phụ chỉ ra phía sau lưng (theo hướng trường quân sự của tôi) và nói rằng việc chỉ dẫn và giáo dục mọi người theo những cách tốt và tích cực luôn là việc tốt.

Sư phụ đã nói chuyện từ 7 giờ sáng đến 2 giờ chiều, mà không cần nghỉ ngơi hay uống nước. Và tôi nghe nói rằng Ngài chuẩn bị đến một thành phố khác vào buổi chiều. Đến lúc Sư phụ rời đi, chúng tôi đều đi theo sau, miễn cưỡng nhìn Ngài rời đi. Chúng tôi muốn đi cùng Ngài để tiễn Ngài. Phụ đạo viên điểm luyện công địa phương yêu cầu những người lính mặc quân phục tiễn Sư phụ. Tôi đếm nhanh và thấy có khoảng 20 sĩ quan quân chủng, bao gồm những người từ lục quân, hải quân và không quân, một nửa trong số họ mặc đồng phục.

Tôi biết Sư phụ sẽ lên một chiếc xe thùng và nghĩ về cách để tôi có thể được ngồi gần Ngài. Tôi tìm Ngài và thấy một nhóm người đang nói chuyện ở phía sau xe. Tôi nghĩ Sư phụ hẳn có ở đó, vì vậy tôi để mắt đến họ khi ngồi ở hàng ghế thứ hai. Học viên cuối cùng lên xe là một đại úy hải quân mặc quân phục. Nhưng chiếc xe gần như đã đầy, nên tôi chuyển sang bên trái để nhường chỗ cho cô ấy. Vị học viên phía trước ra hiệu cho tôi không được chen lấn Sư phụ. Đến lúc đó, tôi mới nhận ra rằng mình đang ngồi ngay bên cạnh Ngài!

Sư phụ dịch đến gần cửa sổ và nói: “Không sao đâu; ngồi xuống đi.” Vào thời điểm đó, tôi nhận ra tại sao mọi người lại ngồi càng xa càng tốt. Họ muốn để lại nhiều không gian hơn cho Sư phụ để Ngài có thể nghỉ ngơi, nhưng tôi chỉ nghĩ cho bản thân mình. Tôi thấy khoảng cách tâm tính giữa mình và các học viên khác.

Thật kỳ lạ là tôi thường mơ thấy Sư phụ, nhưng khi tôi ngồi ngay bên cạnh, tôi lại không dám nhìn Ngài. Đủ các loại chấp trước và nghiệp tư tưởng tràn ngập trong tâm trí tôi. Tôi nghĩ: “Mình có rất nhiều chấp trước mà giờ đây tất cả đều đang bị phơi bày trước Sư phụ.” Và tôi lo lắng về một vài lỗ thủng trên cầu vai cấp bậc, điều này có thể khiến tôi có vẻ luộm thuộm. Tôi không muốn Sư phụ nhìn thấy nó.

Trong suốt chuyến đi, Sư phụ luôn mỉm cười và nói chuyện từ bi với các đồng tu. Tôi lo lắng đến nỗi tôi không nhớ họ đã nói gì. Tôi đang cố nghĩ về việc cúi chào Sư phụ khi chúng tôi xuống xe. Sau 20 phút, chúng tôi đã đến đích. Sư phụ bước ra khỏi xe và bắt tay từng người chúng tôi để chào tạm biệt.

Tôi sợ rằng Sư phụ sẽ bỏ lỡ lượt của tôi, vì vậy tôi theo sát Ngài. Bất cứ khi nào Ngài bắt tay một học viên, tôi đều di chuyển phía sau học viên đó và chờ đợi. Nhưng trước khi đến lượt tôi, Sư phụ lại quay đi. Sau đó tôi di chuyển sang hàng khác. Như thể Sư phụ biết tôi đang nghĩ gì, Ngài đã đổi hướng bốn lần, bắt tay với tất cả các học viên khác, ngoại trừ tôi. Khi Ngài chuẩn bị lên xe để đi đến thành phố khác, tôi không thể không hô lớn: “Sư phụ!”

Sư phụ quay lại và nói: “Vẫn còn một người.” Tôi bước lên và nắm chặt tay Sư phụ. Một sự ấm áp trào dâng trong tim và tôi thực sự cảm thấy đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất, khó quên nhất và quý giá nhất trong cuộc đời mình. Sư phụ vỗ nhẹ vào tay tôi và nói: “Hãy trân quý!” (Tôi đã rất vui và cũng lo lắng nên tôi không chắc đó có phải chính xác là những lời của Ngài không, nhưng sau này khi tôi nhớ lại khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy đó chính là những gì Sư phụ đã nói với mình.)

Khi Sư phụ lên xe, tất cả chúng tôi xếp thành đội hình và chào cho đến khi xe khuất bóng. Khoảnh khắc đó, tôi tràn ngập cảm xúc. Tôi hét lên, từ tận đáy lòng và bằng ngữ khí lớn nhất mà tôi từng sử dụng: “Sư phụ, xin đừng bỏ con lại! Con muốn về nhà cùng Ngài!”

22 năm đã trôi qua, và những cảnh tượng ngày đó vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi. Trong suốt 26 năm là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã luôn cảm nhận được sự khích lệ của Sư phụ. Để đi theo Sư phụ trở về ngôi nhà nguyên thủy của mình, tôi phải kiên định chiểu theo các yêu cầu của Sư phụ và Đại Pháp, làm tốt ba việc và đồng hóa với Chân-Thiện-Nhẫn trong mọi hoàn cảnh và mọi lúc. Tu luyện không có đường tắt.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi! Cảm ơn các bạn đồng tu!

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/22/425869.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/25/193324.html

Đăng ngày 19-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share