Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại vùng ĐôngBắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-04-2021] Tôi là một nữ học viên Pháp Luân Đại Pháp cao tuổi đến từ vùng nông thôn ở Đông Bắc Trung Quốc. Tôi đã tu luyện Đại Pháp được hơn 20 năm và có một thân thể khoẻ mạnh.

Chồng tôi làm việc ở một thành phố khác quanh năm. Ngoài thời gian làm công việc đồng áng và nội trợ, tôi đã dành thời gian tu luyện, học các bài giảng Pháp và giảng chân tướng cứu người mỗi ngày. Tuy cuộc sống của tôi rất bận rộn, nhưng tôi biết mình sẽ không trì hoãn bất cứ việc gì quan trọng. Sư phụ Lý Hồng Chí luôn ở bên cạnh tôi.

Tôi đã bị giam giữ phi pháp trong trại lao động cưỡng bức và bị tra tấn do không từ bỏ đức tin của mình vào Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên tôi có tín tâm kiên định vào Đại Pháp và uy lực vô biên của Đại Pháp.

Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và Giang Trạch Dân đã phát động cuộc bức hại tàn khốc chưa từng có đối với Pháp Luân Đại Pháp. Hàng trăm nghìn học viên Pháp Luân Đại Pháp trên khắp Trung Quốc đã bị giam giữ và bị kết án phi pháp kể từ đó.

Mặc dù thân thể của tôi bị tổn hại do bị ngược đãi trong trại lao động cưỡng bức nhưng tôi quyết không thoả hiệp với bất kỳ mệnh lệnh hoặc yêu cầu nào của lính canh.

Một lính canh đã phân công tôi làm việc ở đội bóc vỏ ngô trong một nhà kho cùng với 20 tù nhân khác. Đó là một trong những ngày nắng nóng nhất trong năm và nhà kho thì chật hẹp, không có cửa sổ cũng như cửa thông gió. Tôi đã phải làm việc cả buổi sáng và đến buổi chiều thì bắt đầu cảm thấy khó thở.

Tôi bắt đầu ho rất dữ dội và không thể làm việc được nữa. Tôi suy sụp sau khi trở về từ nhà kho và bị mất cảm giác muốn ăn. Ngoài ra, hễ nuốt xuống dù là đồ ăn hay nước uống thì tôi cũng sẽ bị đau bụng, vì vậy tôi không thể ăn hay uống được gì cả.

Tình trạng không ăn không uống kéo dài trong suốt 10 ngày liền. Nếu một người bình thường không ăn uống trong 10 ngày thì họ có thể sẽ chết.

Tuy nhiên, tôi không những không chết mà cơ thể vẫn có năng lượng. Đội trưởng đội lính canh cho rằng tôi chắc hẳn đã bí mật ăn uống nên căn bản là không đoái hoài gì đến tình trạng của tôi.

Ba ngày sau tôi yêu cầu viên đội trưởng thả tôi ra và cho tôi được gặp người thân. Thay vì đáp ứng nguyện vọng của tôi, viên đội trưởng lại yêu cầu tôi phải đến bệnh viện nhưng tôi đã từ chối. Tôi nói: “Tôi sẽ không đến bệnh viện vì tôi không có bệnh. Thân thể tôi đã bị các cô bức hại ra đến nông nỗi này”.

Cô ấy nói: “Bà phải đi cho dù bà có muốn hay không”. Cô ta đã ra lệnh cho bốn tù nhân đưa tôi ra ngoài. Tôi đã dùng hết sức để kháng cự lại và họ không thể di chuyển được tôi.

Cô ấy đã điều thêm bốn tù nhân nữa đến nhưng họ vẫn không thể di chuyển được tôi. Sau đó có thêm bốn tù nhân khác và hai lính canh đến để tiếp sức.

Cuối cùng, 14 người họ đã khiêng tôi ra ngoài và đưa tôi đến bệnh viện. Tôi vẫn không hợp tác trong bệnh viện của nhà tù và được đưa trở lại phòng giam ngay trong đêm hôm đó.

Sau đó, viên đội trưởng đã không thể lý giải được vì sao tôi không ăn không uống trong 13 ngày liền nhưng vẫn có đủ sức để chống lại một nhóm 14 người.

Cô ta đã hỏi một học viên ở cùng tôi trong thời gian qua: “Có thực là bà ấy không ăn uống gì trong suốt 13 ngày qua không?”

Người học viên trả lời: “Bà ấy thực sự không ăn uống gì cả. Cô biết đấy, tôi đã chứng kiến cảnh bà ấy bị đưa đến bệnh viện vào ngày hôm đó. Lúc đầu, bốn người không thể lay chuyển được bà ấy. Sau đó bốn người nữa đến nhưng vẫn không lay chuyển được. Cuối cùng, phải hơn chục người mới khiêng được bà ấy đi.

“Điều này thật sự khó tin. Tôi không thể hình dung nổi có người bình thường nào lại có nhiều sức lực và năng lượng đến vậy, huống chi là một người đã không ăn không uống trong 13 ngày”.

Vị đội trưởng cuối cùng cũng tin vào điều này. Sau đó, thái độ của cô ấy đối với những học viên không chịu chuyển hoá cũng thay đổi. Bất cứ khi nào cô ấy tiếp cận với một học viên Pháp Luân Đại Pháp, cô ấy đều cư xử tử tế và đáng mến. Thái độ ác ý của cô ấy lúc trước cũng không còn nữa.

Viên đội trưởng sau đó đã minh bạch chân tướng Pháp Luân Đại Pháp, và cô ấy bắt đầu bí mật bảo vệ các học viên không chịu chuyển hoá và đang bị tra tấn.

Cô ấy cũng thiện đãi với tất cả các học viên bị giam giữ phi pháp ở đây. Sau khi tôi được trả tự do, rất nhiều người thân và bạn bè của tôi đã đến thăm.

Tôi nhận thấy nhiều người trong số họ nghĩ rằng sau khi tôi bị bắt giam thì sẽ lành ít dữ nhiều. Vì trạng thái thân thể không tốt và tính cách không nhượng bộ của tôi nên họ cho rằng rất có thể tôi sẽ sẽ bỏ mạng ở trong trại lao động.

Một số người nói: “Tôi đã không ngờ chị có thể sống sót trở về”. Một số thì bắt tay tôi và thốt lên: “Chị thật may mắn. Chị trở về được là tốt rồi!”.

Những người khác thì nói: “Nhất định là chị được Thần Phật phù hộ nên mới có thể thoát khỏi hiểm nguy. Pháp Luân Đại Pháp thực sự có uy lực! Đây thực sự là Phật Pháp. Với sức khỏe và tính cách không chịu khuất phục của chị, việc chị sống sót trở về quả là một phép màu!”

Tôi biết tôi đã được Đại Pháp bảo hộ và Sư phụ Lý Hồng Chí đã cứu mạng tôi.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/4/29/422659.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/8/193593.html

Đăng ngày 13-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share