Bài viết của học viên ở tỉnh Tứ Xuyên

[MINH HUỆ 31-05-2021 ] Pháp Luân Đại Pháp là siêu thường, uy lực lớn mạnh xuyên suốt từ vi quan đến hồng quan. Những trường hợp được nêu chi tiết trong bài viết này chỉ là một phần triển hiện nhỏ bé uy lực của Đại Pháp tại thế gian. Trong khi Đại Pháp có thể mang đến phước lành cho nhân loại, sự phi thường và thù thắng của Đại Pháp chủ yếu là để con người có thể phản bổn quy chân.

Tôi là một nữ học viên Đại Pháp 57 tuổi ở vùng núi phía Tây Nam Trung Quốc. Tôi muốn chia sẻ những câu chuyện trong 20 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp để bày tỏ lòng biết ơn đối với Sư phụ Lý (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) và giao lưu với các đồng tu.

Sư phụ đã cứu gia đình tôi khỏi trận lở núi thảm khốc

Vào tháng 7 năm 2008, trời mưa to liên tục trong vài ngày. Ngôi nhà của chúng tôi làm bằng đất, và chỉ cách sông khoảng 182m. Đất xung quanh lại có nhiều cát. Tối ngày 27 tháng 7, thấy trời mưa rất lớn, tôi đứng dưới mái hiên và hô to “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Trong nhiều năm liền, tôi đã hình thành một thói quen hô lớn 9 chữ bất cứ khi nào có điều gì đó không ổn. Sau đó tôi đi ngủ. Hàng xóm đánh thức tôi lúc 2 giờ sáng và kể cho tôi nghe những gì đã xảy ra khi tôi đang ngủ.

Thì ra tối ngày hôm trước, một nam thanh niên sống ở thượng nguồn đi ra xem mưa thì thấy trời mưa rất to. Anh nhớ rằng người chị họ của mình sống cạnh con sông nên đã đến cảnh báo với cô ấy. Cô ấy bước ra khỏi nhà nhưng chợt nhớ còn quên một số tiền ở nhà nên đã quay lại lấy tiền. Vừa lúc đó, lũ cuồn cuộn đổ xuống, cuốn theo những tảng đá lớn. Một tảng đá đã khoét một lỗ lớn trên tường nhà cô và cả hai người đều bị lũ cuốn trôi. Anh này vớ được một khúc gỗ thì bị khung thép của nhà kính phía sau nhà tôi chặn lại. Anh ấy hét lên, hàng xóm của tôi nghe thấy, đưa anh vào trong nhà để thay quần áo. Người hàng xóm đã nghĩ đến việc di chuyển sang phía bên kia cho an toàn. Nhưng lại có một dòng lũ khác, nước trôi rất nhanh, và họ không thể vượt qua.

Họ không nghe thấy tiếng gì trong nhà tôi, vì vậy họ vào để đánh thức chúng tôi. Bà con ở nơi khác cũng gọi điện hỏi thăm tình hình của chúng tôi. Tất cả đều ngạc nhiên khi thấy không có nước tràn vào nhà tôi, mặc dù nhà tôi rất gần sông.

Sáng hôm sau, chồng của người chị họ của nam thanh niên đến tìm cô nhưng không tìm thấy gì. Cuối cùng thi thể của cô đã được tìm thấy dưới cầu đường cao tốc. Khá nhiều người đã chết trong trận lũ lụt này, và nhiều ngôi nhà bị hư hại nặng nề.

Sau đó chúng tôi nhận thấy lũ chia thành hai dòng, cách nhà tôi khoảng 200m về phía thượng lưu. Nhà tôi ở ngay giữa giống như một hòn đảo an toàn. Xung quanh tôi mọi thứ đều hỗn loạn. Cảnh sát đã tìm thấy thi thể của một số người gần nhà tôi. Còn những đống cát và bùn sót lại sau trận lũ, mỗi đống cao hơn một mét và dài vài mét. Các khung thép của nhà đều bị gãy và đổ sập. Tôi nói với dân làng và người thân của mình rằng Sư phụ Đại Pháp đã bảo vệ tôi vì tôi là một đệ tử Đại Pháp.

Tôi có một người hàng xóm bị bệnh tâm thần. Nhưng anh ấy luôn tin các học viên Đại Pháp khi họ giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho anh ấy, và anh ấy thường niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Đêm hôm đó, anh bị lũ cuốn trôi ra bờ sông và sáng hôm sau, người anh tìm thấy anh trên một đống đá vụn, nhưng không bị thương. Tôi nói với mọi người rằng tất cả họ nên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn” và họ sẽ nhận được phước lành từ Đại Pháp.

Cuộc đời mới sau khi tu luyện Đại Pháp

Mặc dù chỉ mới 23 tuổi nhưng sức khỏe của tôi rất kém và tôi phải uống nhiều loại thuốc. Tôi bị bệnh phụ khoa nặng, viêm túi mật, viêm khớp dạng thấp và mất ngủ. Tôi rất gầy gò và không thể lao động chân tay.

Tôi được giới thiệu về Đại Pháp vào năm 1996, và lúc đầu, chỉ định tập thử. Nhưng trong vòng 6 tháng, tôi đã khỏi tất cả các bệnh tật. Tôi rất biết ơn Sư phụ đã cho tôi một cuộc sống mới. Gia đình tôi đã chứng kiến ​​uy lực của Đại Pháp và đều ủng hộ tôi tu luyện Đại Pháp.

Tôi đã trở nên khỏe mạnh hơn nhiều sau khi tu luyện Đại Pháp. Giờ đây tôi có thể lao động chân tay. Có lần, tôi gánh hơn 100 cân rau đi bán ở chợ sáng. Người dân ở đó thậm chí còn gặp khó khăn khi vận chuyển nông sản, nhưng điều đó thật dễ dàng đối với tôi. Thông qua việc học Pháp , tôi biết rằng tôi phải tu luyện tâm tính và nâng cao đạo đức của mình. Có một lần khi tôi đang bán rau, tình cờ khách hàng đưa tôi thừa 100 tệ, tôi đã trả lại ngay cho anh.

Mỗi ngày tôi đều học Pháp và luyện công cho dù công việc đồng áng có bận rộn đến đâu. Tôi cũng đến những nơi khác cùng với các đồng tu để giúp thêm nhiều người biết về Đại Pháp. Tháng 4, khoảng thời gian mà công việc đồng áng bận rộn nhất, các đồng tu hỏi tôi có muốn đi cùng họ đến một tỉnh khác để hồng Pháp không. Sẽ mất cả tuần, nhưng tôi đã đồng ý. Nơi chúng tôi đến thăm những ngày đó rất lạnh và mưa, và chúng tôi đến từ miền Nam ấm áp, vì vậy chúng tôi không mang theo quần áo đủ ấm. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn tổ chức tất cả các loại hoạt động để giới thiệu Đại Pháp cho mọi người.

Gia đình tôi được hưởng lợi từ Đại Pháp

Khi con gái tôi lên 2 tuổi, cháu vô tình làm đổ một bình nước sôi, và nước nóng đổ vào chân cháu. Bố mẹ tôi lập tức gọi điện cho tôi, bảo tôi về nhà. Tôi nghĩ rằng mình là một học viên Đại Pháp nên con gái nhất định sẽ không sao. Về đến nhà, tôi thấy con gái đúng là không bị sao thật. Tôi bật các bài giảng Pháp của Sư phụ cho con nghe, và chỉ 3 tiếng sau con có thể chạy đi chơi được rồi.

Khi cháu học lớp 7, cháu đi xe đạp và bị xe máy tông phải. Bánh trước xe đạp bị hỏng và không sửa được. Còn con gái tôi thì đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe và không hề hấn gì. Người lái xe máy chỉ phải trả tiền khám sức khỏe và tiền chữa xe đạp. Các bạn cùng lớp của con gái tôi thấy chiếc xe đạp bị bẹp rúm và rất sốc khi con tôi đến trường mà không bị thương gì.

Chúng tôi có một người hàng xóm lái xe ba bánh. Khi con gái tôi học lớp ba, người hàng xóm thường chở cháu đi học về. Một ngày nọ khi họ đến ngã tư gần nhà chúng tôi, con gái tôi xuống xe, bỗng một chiếc xe tải nhỏ chạy qua cán lên chân cháu. Người hàng xóm của tôi đã rất sợ hãi và ngăn chiếc xe tải nhỏ lại. Nhưng con gái tôi nói, “Cháu ổn” rồi chạy về nhà.

Phản bức hại

Cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân đã phát động cuộc bức hại tàn bạo đối với Pháp Luân Đại Pháp và các học viên Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Trong một thời gian ngắn, khắp Trung Quốc tràn ngập những lời dối trá về Đại Pháp, và nhiều học viên Đại Pháp đã bước ra giảng chân tướng. Vào tháng 7 năm 2000, tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Đại Pháp. Sau đó tôi được đưa trở lại một trung tâm tẩy não địa phương. Tôi không được phép ngủ trong nhiều ngày và được cho ăn rất ít. Bởi vì tôi không nắm vững Pháp lý vào thời điểm đó, tôi đã để lại những vết nhơ trên con đường tu luyện của mình.

Sau trận lũ lớn năm 2008, tôi giảng chân tướng cho mọi người và bị một người dân làng khác báo cáo. Người của Ban An ninh Chính trị địa phương đã đến nhà tôi và bắt tôi. Tôi hướng nội và nhận ra mình có tâm chấp trước vào danh và tâm hiển thị, chính điều này đã khiến tôi bị bức hại. Tôi đã phủ định nó trong tâm, và phát chính niệm để giải thể sự bức hại này. Tôi cũng đã tận dụng cơ hội đó để giảng chân tướng cho cảnh sát, kể cho họ nghe về những điều đáng kinh ngạc mà tôi đã trải qua. Với sự bảo hộ của Sư phụ và chính niệm của đồng tu, tôi được trả tự do trong vòng vài giờ.

Trong thời gian đó, cảnh sát đã ập vào nhà để thẩm vấn đứa con gái nhỏ của tôi khiến nó bị chấn thương tâm lý. Ngày hôm sau, con gái bỏ nhà đi, nhưng con không đến trường mà đi trốn ở một nơi nào đó. Cô giáo đã gọi cho tôi và chúng tôi đã mất một hồi mới tìm thấy con bé. Cuộc đàn áp tàn bạo đối với những người tốt đã để lại một bóng đen không thể xóa nhòa trong trái tim non nớt của con. Sau này tôi mới biết ai là người đã báo cáo tôi, nhưng tôi không hề oán hận anh ta, vì anh ta cũng là nạn nhân của sự dối trá.

Một lần khác, tôi gọi cho một đồng tu mà không biết rằng cô ấy đã bị bắt. Từ cuộc gọi này mà cảnh sát đã định vị được tôi và bắt giữ tôi. Họ đá tôi, và lấy cùm tay treo tôi lên. Tôi đã tuyệt thực. Tôi đã không nói gì cả và trong tâm cũng không hề sợ hãi. Họ giam giữ tôi 8 tháng.

Sau đó, tôi hướng nội và thấy rằng đó là do tôi đã bắt chước người khác thay vì chiểu theo Pháp. Tôi đã nghe một học viên khác nói về một đồng tu bị bắt, không nói bất cứ điều gì và bị giam giữ trong tám tháng. Sau đó tôi nghĩ, “Nếu tôi bị bức hại, tôi cũng sẽ không nói bất cứ điều gì.” Chỉ một niệm đó đã dẫn đến việc tôi bị bức hại.

Tu luyện tâm tính và khỏi chứng liệt mặt

Một năm vào vụ thu hoạch mùa Thu, tôi đi lấy nước về nhà thì nước rỉ ra từ miệng. Tôi nhìn vào gương và thấy rằng mặt của mình bị méo. Tôi ngay lập tức hướng nội và phủ nhận giả tướng này. Thông thường, một bệnh nhân liệt mặt không được tiếp xúc với gió, nước lạnh. Nhưng tôi không quan tâm đến điều đó và chỉ dành nhiều thời gian hơn để học Pháp, luyện công, phát chính niệm, hướng nội và tu luyện tâm tính của mình. Sau đó, tôi đã bình phục trong vòng vài ngày.

Các đồng tu đã hỏi tôi về điều đó và tôi nói rằng tất cả là do tôi đã chửi bới rất nhiều. Họ nói, “Chúng tôi không bao giờ nghe thấy chị chửi rủa!” Tôi nói rằng tôi thường xuyên chửi rủa trong tâm. Khi chồng tôi rất hào phóng với bố mẹ, họ hàng và keo kiệt với tôi, dù tôi không nói gì nhưng trong lòng đã đố kỵ và căm phẫn tột độ. Những chấp trước và quan niệm con người là kết quả của chấp trước vào lợi ích cá nhân, chúng rất ngoan cố. Chúng đã ngăn trở tôi tu luyện tinh tấn.

Tôi biết rằng tôi vẫn còn cách xa tiêu chuẩn của Pháp, và có rất nhiều chấp trước mà tôi phải loại bỏ. Tôi sẽ học Pháp nhiều hơn, thoát khỏi những quan niệm và chấp trước của con người, và làm tốt ba việc.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/31/422736.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/14/193689.html

Đăng ngày 03-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share