[MINH HUỆ 13-05-2021] Vào năm 2019, sau khi tôi ra khỏi trại giam thì toàn thân trở nên ngứa ngáy. Mọi người biết rằng Trung Cộng đã bức hại các học viên Pháp Luân Công vô cùng tàn bạo. Thân thể của họ cũng bị tổn thương hết sức nghiêm trọng. Sau khi trở về nhà, tôi đã tăng cường học Pháp, luyện công và phát chính niệm thường hằng, và sức khoẻ đã mau chóng hồi phục.
Tôi ghi nhớ Pháp lý của Sư phụ:
“Người luyện công trong tương lai tu luyện sẽ không thoải mái, thân thể xuất hiện nhiều công, đều là những thứ rất mạnh mẽ [chuyển] động qua lại trong thân thể chư vị, làm cho chư vị khó chịu thế này, khó chịu thế kia. Nguyên nhân chư vị không thoải mái chủ yếu là chư vị cứ lo sợ thân thể bản thân mình bị bệnh nào đó; kỳ thực ở trong thân thể xuất hiện những thứ rất mạnh mẽ, xuất ra đều là công, đều là công năng, còn có rất nhiều thể sinh mệnh. Nếu [chúng chuyển] động, chư vị sẽ cảm thấy thân thể phát ngứa, đau, khó chịu, v.v.; đầu dây thần kinh cảm giác rất linh mẫn; các loại trạng thái đều xuất hiện. Chừng nào thân thể chư vị chưa được vật chất cao năng lượng chuyển hoá, đều có các loại trạng thái [như thế], mà nguyên đây là điều rất tốt. Làm một người tu luyện, chư vị mãi cứ coi bản thân mình là người thường, mãi cứ cho rằng có bệnh, thì hỏi luyện sao đây? Trong luyện công khi chúng ta gặp kiếp nạn, chư vị [nếu] vẫn cứ coi bản thân mình là người thường, tôi nói rằng tâm tính của chư vị lúc ấy đã rớt xuống chỗ của người thường. Chính tại vấn đề này, thì ít nhất chư vị cũng đã rớt xuống tầng kia của người thường”. (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Tôi ghi nhớ Pháp của Sư phụ trong tâm và xem cơn ngứa như là trạng thái diễn hóa của công.
Vào thời gian đó, vợ tôi đang chăm sóc cho cháu trai của chúng tôi ở một thị trấn khác và nhờ tôi đến giúp. Lúc tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy trông rất mệt mỏi. Đồng thời tôi cảm nhận được một trường bất hảo, vì vậy tôi đã phát chính niệm để thanh lý trường không gian của bản thân. Thời gian phát chính niệm lâu nhất kéo dài gần 15 tiếng đồng hồ, từ 11:40 tối hôm trước cho đến 2:30 chiều ngày hôm sau, bao gồm cả thời gian ngồi trong tư thế thế song bàn. Suốt thời gian đó, mặc cho những cơn đau ập đến tôi vẫn không tháo chân ra. Đồng thời tôi cũng nghe thấy thanh âm Sư phụ giảng Pháp truyền đến bên tai:
“Sư phụ lĩnh tiến môn, tu hành tại cá nhân; hoàn toàn [dựa] xem bản thân chư vị tu ra sao. Có thể tu được không hoàn toàn [dựa] xem chư vị có thể nhẫn chịu không, có thể phó xuất không, có thể chịu khổ không. Nếu dốc lòng quyết tâm, khó khăn nào cũng không ngăn được, [thì] tôi nói rằng, [nó sẽ] không thành vấn đề”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
“Tu luyện yêu cầu [ngồi] xếp bằng thật lâu khi thiền định; hễ xếp bằng là vừa đau vừa khó chịu; hễ kéo dài thời gian thêm, thì tâm náo [loạn], náo [loạn] ghê gớm. Nhọc cái gân cốt, khổ cái tâm chí; thân thể chẳng thoái mái, tâm cũng chẳng thoải mái. Một số vị [ngồi] xếp bằng lại sợ đau, liền tháo ra mà chẳng kiên trì. Một số vị vừa xếp bằng lâu một chút, là không chịu được. Liền tháo [chân] ra; luyện [cũng] như không. Xếp bằng hễ đau một cái, liền vội hoạt động hoạt động rồi lại xếp bằng tiếp; chúng tôi thấy không có tác dụng”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Sau đó, tôi đã được trải nghiệm uy lực của Pháp Luân Đại Pháp (còn được biết đến là Pháp Luân Công). Tôi cảm thấy mình đang ngồi trong vỏ trứng gà mỗi khi thiền định. Cơ thể tôi cũng phát sinh biến hoá lớn, và cảm giác ngứa ngáy cũng biến mất. Tôi trở nên rất khỏe mạnh. Điều làm tôi ngạc nhiên nhất đó là tôi vẫn tràn đầy năng lượng như ở độ tuổi 20. Tôi đã thể ngộ được Pháp lý Sư phụ giảng:
“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Vợ tôi cũng khôi phục trở lại trạng thái chính thường. Cô ấy có thể học Pháp, luyện công và phát chính niệm như trước đây. Sau đó tôi đã trở về nhà của mình.
Trong những năm này, tôi luôn chiểu theo lời Sư phụ giảng, và làm tốt ba việc. Tôi thực sự cảm nhận được sự bình yên và hạnh phúc trong tu luyện. Tôi đã trải qua nhiều khổ nạn, bao gồm cả việc bị giam giữ phi pháp, giám sát nơi cư trú và lao động cưỡng bức. Thân thể cũng xuất hiện một số triệu chứng nghiệp bệnh trong quá trình bị bức hại, tuy nhiên không có khổ nạn nào có thể làm dao động chân niệm tu Chính Pháp của tôi, tôi luôn kiên tín vào Đại Pháp.
Tôi là một nhân viên lái tàu hỏa 70 tuổi đã nghỉ hưu. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997, khi đó tôi mắc nhiều chứng bệnh và bị chấn thương liên quan đến công việc ở cấp độ 10. Trong vòng một tháng sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả các bệnh tật của tôi đều biến mất. Toàn thân tôi trở nên nhẹ nhàng vô bệnh. Sau khi chứng kiến những biến hoá trên thân thể tôi, vợ và con gái tôi, cũng như nhiều người hàng xóm của tôi đã bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trong 20 năm qua, tôi đã không cần dùng đến bất kỳ một loại thuốc nào và đã tiết kiệm được 20.000-30.000 nhân dân tệ tiền bảo hiểm y tế cho bản thân.
Lịch trình thông thường của tôi là phát chính niệm thời gian dài vào bốn khung giờ toàn cầu, đả tọa lúc 3 giờ sáng, học Pháp sau khi phát chính niệm lúc 6 giờ sáng, ra ngoài giảng chân tướng vào buổi chiều và luyện các bài công pháp còn lại vào buổi tối. Hàng ngày tôi chỉ ngủ nhiều nhất là hai giờ đồng hồ và vẫn cảm thấy tràn đầy năng lượng. Mỗi ngày tôi đều nghênh đón một ngày mới với niềm vui phát tự nội tâm mình.
Toàn gia đình tôi đều vô cùng cảm ân trước ơn cứu độ từ bi của Sư phụ.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/13/423527.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/3/193506.html
Đăng ngày 30-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.