Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Vân Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 01-03-2021] (Tiếp phần 4)
10. Một học viên 80 tuổi: “Tôi đã bay lên”
Bà Tố Vân (hóa danh) đang ở tuổi 80, bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1998 và đã có những trải nghiệm thần kỳ. Bà muốn chia sẻ câu chuyện tu luyện của mình.
Tất cả các bệnh tật đã được chữa khỏi
Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi bị mắc hơn 10 chứng bệnh khác nhau như bệnh phì đại cột sống cổ, thoái hóa điểm vàng, đục thủy tinh thể, bệnh mạch máu não, xơ cứng động mạch, tăng huyết áp, tăng lipid trong máu, vai đông cứng, viêm đại tràng mãn tính và các vấn đề về thận.
Tôi hay bị ho, sợ lạnh và thường phải mang theo một chiếc áo khoác ấm vào mùa hè. Để điều trị chứng rối loạn mắt và bệnh mạch máu não, tôi đã phải nằm viện trong ba tháng nhưng tình trạng bệnh của tôi vẫn không được cải thiện.
Tôi gặp khó khăn trong việc giữ thăng bằng. Một vài lần trong khi đang đi bộ trên phố, tôi đã không thể giữ được thăng bằng nên bị ngã giữa đường.
Tôi đã bị tiêm rất nhiều trong các đợt điều trị bệnh dẫn đến các sợi cơ ở cả hai cánh tay của tôi bị đứt. Xuất hiện nhiều cục u lớn tại các vị trí tiêm. Một bác sĩ nói sẽ không thể tiêm cho tôi được nữa.
Theo thời gian tôi bị mắc thêm chứng thiếu máu vì uống quá nhiều thuốc chống viêm. Tôi đã đến gặp các bác sĩ đông y để khám nhưng dùng thuốc bắc hai năm mà bệnh vẫn không thuyên giảm. Tôi cũng đã học ba loại khí công nhưng tất cả đều vô ích.
Khi nghe nói rằng Pháp Luân Đại Pháp có thể chữa lành các căn bệnh và giúp con người khỏe mạnh, tôi đã đi đến điểm luyện công gần nhà và học các bài công pháp. Chỉ ba ngày sau đó, tôi đã được Sư phụ tịnh hóa thân thể. Tôi đi vệ sinh hơn 20 lần trong một ngày và phân của tôi có màu đen. Tôi lo lắng và hỏi một học viên lâu năm, người đó nói với tôi đó là hảo sự và Sư phụ đã thanh lý thân thể cho tôi. Bệnh viêm ruột kết của tôi cũng biến mất sau ba ngày.
Ba tháng sau khi tu luyện, tôi đột nhiên bị đau dữ dội ở bụng. Tôi nhìn xuống bụng, nơi tôi đã phẫu thuật sỏi mật nhiều năm trước. Vết sẹo ban đầu dài khoảng 4 cm, dày 1 cm và rộng 1 cm. Nó từng khiến tôi đau và ngứa nên tôi đã thử dùng thuốc bắc, thuốc nam, thuốc bôi, điện trị liệu và các biện pháp dân gian.
Sư phụ đã thanh lý hết thảy các bệnh tật cho tôi từ gốc rễ. Ngay cả vết sẹo cũng biến mất và làn da rất mịn màng. Tôi cảm động đến mức rơi lệ, không lời nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ .
Được bay lên sau khi duy hộ Đại Pháp
Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, khi đó tôi 68 tuổi. Một người đồng nghiệp đã khuyên tôi không nên tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi nói với cô ấy: “Pháp Luân Đại Pháp là tốt và nhờ có tu luyện tôi đã trở nên khỏe mạnh. Đại Pháp dạy mọi người nâng cao đạo đức thì chính là có ích cho đất nước”. Tôi hy vọng cô sẽ không nghe theo những tuyên truyền dối trá của Trung Cộng. Cô ấy nói rằng cô biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt nhưng vì sợ ĐCSTQ và các phong trào vận động chính trị của nó. Tôi đã nói chuyện với cô ấy hơn một giờ đồng hồ.
Sau khi nói chuyện với cô ấy, tôi phải vội vàng đi thanh toán hóa đơn tiền điện. Tôi có cảm giác thoải mái khi bước đi, sau đó người tôi bay lên một quãng khoảng ba điểm dừng xe buýt. Tôi ngạc nhiên và có chút hoảng sợ. Khi đến một ngã tư đông đúc, tôi nghĩ: “Sẽ không tốt nếu để người khác nhìn thấy mình đang bay thay vì đi bộ”. Với niệm này, tôi đã ngừng bay và tiếp tục đi bộ.
11. Sư phụ đã không bỏ rơi tôi
Một học viên lớn tuổi khác muốn chia sẻ câu chuyện của ông.
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 11 năm 1997 khi gần 70 tuổi. Thời gian đầu tôi đã không đối đãi một cách nghiêm túc vấn đề tu luyện mà nghĩ rằng sẽ thử xem thế nào vì nó đang rất phổ biến. Tôi đã không tu luyện tinh tấn nên đến năm 2001, tất cả những bệnh tật mà tôi mắc phải trước đây đều quay trở lại bao gồm bệnh thấp khớp, viêm khớp dạng thấp, đột quỵ, lở loét, viêm dạ dày mãn tính, v.v.
Tôi đến gặp cả bác sĩ Tây và Trung y, thậm chí cả thầy lang nhưng tất cả đều vô ích. Sau đó, tôi bị viêm ruột thừa cấp tính và phải làm phẫu thuật. Tôi không thể đi lại được. Cuối cùng, tôi phải nằm liệt giường và giọng nói yếu ớt đến nỗi chỉ có vợ tôi mới hiểu được khi tôi nói: “Giúp tôi lật người lại”.
Sau phẫu thuật, tôi không thể ăn uống trong suốt hai tuần. Cả người tôi trông ốm yếu và cảm giác như tôi đã đến lúc trút hơi thở cuối cùng. Bạn bè và họ hàng đến thăm hỏi và nói rằng tôi trông như đã chết. Tôi còn viết cả di chúc của mình.
Một người bạn đồng tu đến thăm tôi, bà ấy không để ý đến tình trạng của tôi và nói: “Hãy mạnh mẽ lên, anh không thể rời đi. Anh vẫn chưa hoàn thành sứ mệnh của mình. Nếu anh không giữ chính niệm thì Sư phụ không thể giúp anh được”.
Nghe những lời của bà ấy, nước mắt tôi tuôn rơi. Sau đó bà ấy ngồi song bàn và bắt đầu cùng tôi học Pháp. Một lát sau, các bạn đồng tu khác thay phiên nhau đến thăm tôi. Họ nhắc tôi hãy giữ chính niệm và họ cũng học các bài giảng Pháp cùng tôi.
Một tháng sau tôi đã có thể ra khỏi giường và mọi thứ đã trở lại bình thường. Tôi biết rằng Sư phụ từ bi vĩ đại đã không bỏ rơi tôi và ban cho tôi một cơ hội thứ hai.
Giờ đây, tôi có một cuộc sống rất mãn nguyện. Tôi có thể ăn bất cứ thứ gì mà tôi muốn và tôi trở nên tràn đầy năng lượng. Gần đây tôi đã học lái xe ô tô và lái xe đi làm.
12. Câu chuyện của một học viên lâu năm
Ông Lưu đã 80 tuổi và không biết chữ. Ông thích uống rượu và thường xuyên say sỉn. Ông cũng bị nghiện thuốc lá và đã hút thuốc trong nhiều năm.
Vợ ông muốn đến ngôi làng khác để xem các video bài giảng của Sư phụ Lý vào một buổi chiều tối năm 1998. Vì trời sắp tối và lo lắng cho sự an toàn của bà nên ông đã cùng đi với bà. Khi họ đến nơi đã có nhiều người đang ngồi ở đó, ông Lưu quyết định chợp mắt một lát nên tìm một chỗ có thể ngồi xuống.
Lắng nghe bài giảng của Sư phụ, ông cảm thấy các nguyên lý mà Sư phụ nói đến rất tốt. Sau đó ông tuyên bố một cách chắc chắn: “Tôi muốn tu luyện pháp môn này”.
Vì không thể đọc nên ông đã ngồi nghe vợ đọc. Sau đó với sự nỗ lực không ngừng, ông đã có thể đọc được cuốn Chuyển Pháp Luân.
Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả các bệnh tật của ông đều biến mất. Ông đã bỏ hút thuốc, uống rượu và cơ thể trở nên khỏe mạnh. Sau khi Trung Công phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào năm 1999, ông cùng vợ và vài học viên đã đi xe lửa đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Đại Pháp.
Ngay khi họ đến quảng trường Thiên An Môn, cảnh sát đã ngăn họ lại và hỏi họ từ đâu đến, có phải tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không? Họ bị đưa đến trạm cảnh sát Thiên An Môn và bị giam giữ ở đó. Một vài ngày sau các cảnh sát đến từ Vân Nam đã đưa họ trở về.
Ông Lưu bắt đầu thấy sợ hãi và chán nản. Ông học Pháp và luyện công tại nhà. Vợ ông và các học viên khác đã chia sẻ thể ngộ và nhận thấy họ cần phải bước ra giảng chân tướng và thức tỉnh lương tri của chúng sinh. Họ phân phát các tài liệu chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và khích lệ ông Lưu cùng tham gia.
Một ngày nọ khi ông Lưu đọc đến đoạn Pháp:
“Những ai đã đắc Đại Pháp thì từ bề ngoài của người ta [cũng] biết được cái nghĩa bên trong của Pháp, có người từ Pháp mà được sinh mệnh kéo dài hơn, có người được hết thảy những điều tốt như sức khoẻ cho thân thể, sự hoà thuận cho gia đình, họ hàng bè bạn gián tiếp nhận được lợi ích và tiêu giảm nghiệp lực, cho đến được Sư phụ vì thế mà gánh chịu cho; từ không gian khác mà giảng thì thân thể đang chuyển hoá sang [thân] thể của Thần; tuy nhiên vào thời Đại Pháp cần viên mãn chư vị thì [chư vị] lại không thể từ con người mà bước ra, vào thời tà ác bức hại Đại Pháp chư vị lại không thể đứng ra chứng thực Đại Pháp. Những người này chỉ muốn từ Đại Pháp mà được những điều tốt, mà không muốn vì Đại Pháp chi tổn; từ cái nhìn của chư Thần, những người này là những sinh mệnh bất hảo nhất”. (Kiến nghị, Tinh tấn yếu chỉ II)
Ông Lưu tự hỏi: “Có phải Sư phụ đang nói về mình không nhỉ?” Ông cảm thấy hổ thẹn và nghĩ: “Mình là thợ rèn làm việc chăm chỉ. Suốt mấy chục năm ốm yếu và cuộc sống khổ cực”.
Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mọi bệnh tật của mình đều biến mất. Ngay cả từ tầng người thường, mình cũng nên cảm tạ Sư phụ và duy hộ Đại Pháp. Mình không muốn sống một cuộc đời thấp hèn. Mình muốn cuộc sống trở nên tươi đẹp và hoàn thành thệ ước của mình.
Ông Lưu nói với vợ: “Tôi cũng muốn đi phân phát các tài liệu chân tướng Pháp Luân Đại Pháp”. Cùng với sự trợ giúp và khích lệ từ vợ, ông đã bỏ qua chứng trầm cảm và tham gia cùng các học viên khác thức tỉnh lương tri của chúng sinh.
Giờ đây, ông Lưu đã giảng chân tướng và phân phát các tài liệu được vài năm. Ông đã đi đến các thị trấn, làng mạc và trang trại, đã có rất nhiều người biết đến ông. Khi ông đi qua một trang trại, một người nông dân nói lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Ông Lưu đáp: “Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và cả hai cùng cười vang.
Một lần trong khi đang đạp xe và phân phát các tờ chân tướng, ông đã bị báo cảnh sát. Một chiếc xe cảnh sát đuổi theo ông. Ông nghĩ mình đang làm một điều tuyệt vời là cứu người thì không thể bị bắt. Ngay khi có suy nghĩ như vậy, ông nghe thấy giọng nói của một người trong xe: “Người đàn ông đó đã biến mất, chúng ta quay về thôi”.
Khi ông bị báo cảnh sát trong một lần khác, đột nhiên xích xe đạp của ông bị đứt, ông dừng lại để sửa thì có một xe cảnh sát đỗ ngay phía sau. Hai viên cảnh sát bước ra và nhìn xung quanh. Một người nói: “Ông ta đi đâu rồi?”, ông Lưu hiểu rằng Sư phụ lại bảo hộ mình một lần nữa.
(Hết)
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/1/420891.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/4/191232.html
Đăng ngày 22-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.