Bài viết của Ngưng Mai, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-03-2021] Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp đã dạy chúng ta:

“Chúng ta không phải đoàn thể chính trị xã hội của người thường, mà là một quần thể tu luyện, chúng ta là tu Thần, thế thì nhất định có Thần tích tồn tại” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc năm 2004-Giảng Pháp tại các nơi V)

Tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm thù thắng trên con đường tu luyện của mình. Mãi tới năm 2012 tôi mới bắt đầu tu luyện và bây giờ tôi đã 58 tuổi. Vì đắc Pháp muộn nên nhận thức của tôi về Đại Pháp không được sâu sắc, vì vậy xin vui lòng chỉnh lý lại nếu có điều gì không phù hợp với Pháp.

Đắc Pháp

Ông Trần, một lão nhân sống gần nhà tôi. Tôi biết rằng ông là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và nổi tiếng là người hàng xóm tốt bụng, nhưng tôi đối với ông ấy cũng chỉ là kính nhi viễn chi, không gần gũi lắm. Tôi đã bị lừa dối bởi tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc và nghĩ rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp có liên quan đến chính trị, và tôi là một đảng viên.

Lúc đó, con gái tôi vừa tốt nghiệp đại học và đang thực tập. Cháu thường tới nhà ông Trần. Tôi và cháu vốn không hợp nhau nên tôi càng cố gắng kiểm soát cháu thì cháu lại càng phản đối. Vì vậy, tôi đã không ngăn cản cháu. Nhưng tôi nhận ra rằng hành xử của cháu dường như đang cải biến. Cháu không còn cãi tôi như trước đây. Tôi thấy điều đó hơi lạ nhưng cũng không bận tâm.

Một ngày, con gái nói với tôi rằng ông Trần mời tôi đến nhà ông ấy. Tôi đã không trả lời. Sau khi cháu đề cập vài lần, tôi nghĩ: “Được rồi,” nhưng tôi sẽ cảnh giác và không bị ảnh hưởng bởi ông ấy.

Khi tới thăm ông ấy, tôi nhận ra rằng con gái mình đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy đã giảng chân tướng cho tôi về Đại Pháp, rằng đó là môn tu luyện thượng thừa của Phật gia và hướng dẫn mọi người tu luyện tâm tính và dạy họ chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn. Bằng cách nào đó, sự “cảnh giác” của tôi đã không còn, và tôi đồng ý với ông ấy. Tôi cũng biết được rằng lý do khiến tâm tính của con gái tôi được đề cao là vì cháu đang tu luyện Đại Pháp.

Đêm đó, tôi đã có một giấc mơ sống động: Có một bức tượng Phật trên tường và bên trên còn có một vòng tròn. Trong mơ, tôi biết đó là một vị chân Phật. Có một con đường dẫn tới một ngôi nhà, nhưng nó đầy bùn và rất trơn. Một người gần đó muốn giúp tôi vào nhà. Khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy người đó là hàng xóm. Tôi phân vân liệu đó có phải là một điểm hóa rằng mình nên học Pháp Luân Đại Pháp hay không. Tôi không còn phản kháng nữa. Thực tế, tôi đã trở nên hào hứng với nó. Tôi cảm thấy Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã chăm sóc tôi.

Một ngày nọ, chồng tôi đã tới thăm người mẹ đau yếu của anh, người mà tôi chưa từng hòa hợp. Sau khi anh ấy rời đi, tôi xua tay và chửi bới. Tôi đã bị tê cóng và không thể di chuyển. Tôi chợt nhớ những gì ông Trần đã nói với mình về các bài giảng Pháp. Có phải Sư phụ đã điểm hóa cho tôi chăng?

Hai ngày sau tôi tới gặp ông Trần. Ông ấy đưa cho tôi các đĩa DVD các bài giảng của Sư phụ ở Quảng Châu, cuốn sách quý Chuyển Pháp Luân (cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp) và nhạc luyện công. Tôi đã có ấn tượng rất sâu sắc về cuốn sách. Tôi đọc ba bài giảng mỗi ngày và luyện công vào buổi sáng và buổi tối.

Hai tuần sau, khi đang luyện công, tôi thấy rõ ràng rằng Sư phụ đang ở trước mặt và cài một Pháp Luân cho tôi! Bây giờ tôi đã là một học viên Đại Pháp!

Sau đó tôi nhận ra rằng mình đã may mắn biết bao khi có thể đắc được Pháp vạn cổ khó gặp trong cuộc bức hại điên cuồng, tà ác này.

Sư phụ thanh lý thân thể cho tôi

Sư phụ đã giảng:

“Tại đây [chúng tôi] không trị bệnh, điều chúng tôi làm là thanh lý thân thể; danh từ cũng không gọi là ‘trị bệnh’chúng tôi gọi đó là ‘thanh lý thân thể’; vì người tu luyện chân chính mà thanh lý thân thể.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi bị thoái hóa đĩa đệm, nó ảnh hưởng đến ngực và thắt lưng. Khi quá đau, tôi phải dùng thuốc giảm đau. Một ngày, các triệu chứng trở nên tệ hơn. Sau khi học Pháp cùng với các học viên khác, tôi đã chia sẻ về cơn đau mà mình phải chịu đựng. Họ nói với tôi rằng người tu luyện khác với người thường, rằng bị đau là để tôi tiêu nghiệp và tôi phải ngộ ra điều đó chứ không phải uống thuốc một cách mù quáng. Vì mới tu luyện và tôi đã không nhận thức rõ về Pháp, nên tôi đã ấm ức với những gì họ nói.

Tôi đã tới gặp ông Trần. Ông ấy rất hiểu và nói: “Nếu chị muốn uống thuốc để giảm đau, chị có thể uống. Suy cho cùng, chị chỉ mới bắt đầu tu luyện.” Tôi đã do dự. Nhưng cuối cùng, tôi quyết định nghe theo lời Sư phụ. Tôi đã lựa chọn đúng và Sư phụ đã cho tôi thấy Ngài điều chỉnh cơ thể của mình như thế nào.

Sư phụ đã giảng cho chúng ta:

“Sau khi khai thiên mục, thì từ một mặt có thể đồng thời thấy được thân thể người ta từ bốn mặt; từ mặt trước có thể thấy mặt sau, mặt trái, mặt phải; còn có thể thấy từng lớp cắt của mỗi tầng; còn có thể thấu qua không gian này mà thấy được nguyên nhân căn bản của bệnh là gì.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi luyện bài Pháp Luân Trang Pháp, bài công pháp thứ hai, Sư phụ đã khai mở thiên mục cho tôi. Thiên mục của tôi nhìn thấy phần sau của cơ thể từ trái sang phải, từng lớp từng lớp một. Khi đến đốt sống thắt lưng, tôi thấy đốt sống thắt lưng ở một không gian khác bị gãy tại huyệt Mệnh môn. Khi quan sát các đốt sống thắt lưng từ phải sang trái, tôi thấy các đốt sống thắt lưng đã được nối lại; các đốt sống ở ngực cũng được nối lại theo một quá trình tương tự. Tôi đã nhìn thấy rõ ràng Sư phụ thực hiện nối như thế nào, từ đầu đến cuối.

Sư phụ đã giảng:

“Cái [thân] thể ấy của chư vị mà bị thương, thì chẳng đúng tàn phế là gì?” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ nếu mình không tu luyện Đại Pháp, tôi sẽ bị liệt giường, không thể đứng dậy, và chính Sư phụ đã cứu tôi. Đồng thời, tôi thực sự ngộ ra tại sao các học viên không dùng thuốc. Tôi vô cùng cảm tạ Sư phụ.

Bước đi trên con đường Chính Pháp

Sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, nhờ việc tinh tấn học Pháp, tôi nhận ra rằng nhiệm vụ của chúng ta với tư cách là học viên Đại Pháp là trợ giúp Sư phụ Chính Pháp và cứu độ chúng sinh.

Vào năm chúng tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi và con gái đã phối hợp để treo các biểu ngữ giảng chân tướng trên cột điện. Chúng tôi che biển số xe của mình và tới các vùng xa xôi. Chúng tôi cũng treo biểu ngữ xung quanh tòa nhà chính phủ, trong các công viên, cũng như công viên trước sở công an.

Tôi sống cách quê nhà khoảng 11km. Chúng tôi dán biểu ngữ dọc đường vào ban đêm. Chúng tôi thật may mắn khi có thể tu luyện Đại Pháp và trợ Sư chính Pháp.

Chúng tôi thiết lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà và bắt đầu sản xuất tài liệu. Tôi và con gái thay nhau làm việc cả ngày lẫn đêm. Khi phát chính niệm vào lúc nửa đêm, tôi thấy Sư phụ đang mỉm cười với chúng tôi. Hàng xóm ở tầng dưới là bạn thân của giám đốc sở công an trong vùng. Để đánh lạc hướng họ khỏi tiếng ồn của máy móc, con trai tôi tăng âm lượng tivi lên và giúp chúng tôi làm tài liệu.

Một đêm tôi có một giấc mơ rằng chúng tôi đang sản xuất tài liệu và người hàng xóm đã theo dõi chúng tôi qua khe cửa. Tôi nói với cô ấy rằng chúng tôi đang cứu người và giảng chân tướng cho người thường. Cô ấy không nói một lời và quay lại nói chuyện với chồng. Sau đó, tôi thấy một nhóm công an đang tiến về phía chúng tôi. Tôi tỉnh dậy và nhận ra rằng chúng tôi đang gặp nguy hiểm.

Hôm đó khi tôi đưa con trai đi học, người hàng xóm chạy ra hỏi: “Chị đưa con đi học à?” Tôi đã nhận ra rằng cô ấy đã theo dõi mọi động thái của chúng tôi. Sau đó, tôi đến nhà một đồng tu và kể cho anh ấy nghe về giấc mơ của mình và cuộc gặp gỡ của tôi với người hàng xóm. Anh ấy nói với tôi rằng những gì chúng tôi tu luyện là Pháp của vũ trụ, chúng tôi đang làm điều chân chính và người thường sẽ không được phép dễ dàng gây ra thiệt hại miễn là tâm chúng tôi chính. Cả hai chúng tôi đều phát chính niệm và hóa giải nguy hiểm.

Phép màu trong trận lụt

Năm 2018 quê tôi bị lụt. Nước trong nhà cao ngang cửa sổ. Mọi thứ đã bị hư hại. Sau khi nước rút, chúng tôi quay lại thu dọn. Chúng tôi đã rất mệt sau một ngày làm việc vất vả. Chúng tôi dùng chút sức lực cuối cùng để mở cửa phòng ngủ, vô cùng sốc bởi những gì chúng tôi nhìn thấy-chiếc giường khô ráo và sạch sẽ!

Tôi nằm xuống giường mà nước mắt lăn dài: “Con xin cảm tạ Sư phụ đã bảo hộ cho đệ tử của Ngài. Ngài đã dành ra một chỗ cho đệ tử của mình nghỉ ngơi và cũng là để chứng thực sự kỳ diệu của Đại Pháp cho chúng sinh.”

Em gái tôi và bạn của cô ấy đã tới vào ngày hôm sau. Khi nhìn thấy chiếc giường sạch sẽ, khô ráo, họ cũng vô cùng kinh ngạc. Họ nói nếu không tận mắt chứng kiến thì chắc gì họ đã tin vào điều ấy. Bạn của cô ấy hỏi: “Có phải chị được bà tiên đỡ đầu không?” Tôi nói với cô ấy rằng mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và những điều kỳ diệu như vậy là bình thường đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đã mất nhiều thời gian để dọn nhà. Tôi thường học Pháp nhóm vào buổi chiều, và đã lo lắng khi không có thời gian học trong những ngày này. Một buổi sáng sau khi luyện công, tôi tranh thủ chợp mắt. Trong giấc mơ, có một chiếc bàn dài và nhiều người đang làm bài tập. Mọi người đã hoàn thành bài của họ nhưng tôi thậm chí còn chưa bắt đầu. Tôi rất lo và tự hỏi rằng liệu có ổn không nếu mình mang bài về nhà làm. Cô giáo đã đồng ý. Tôi đã tỉnh giấc.

Đêm đó, có hai đồng tu ở quê tôi tới thăm. Tôi đã chia sẻ với họ về giấc mơ của mình. Họ đề nghị tôi học Pháp cùng họ vào đêm đó. Vì vậy, tôi dọn nhà vào ban ngày và học Pháp cùng họ vào ban đêm. Tôi nhận ra rằng Sư phụ không muốn bỏ tôi lại phía sau và đã an bài cho tôi.

Tôn kính Sư phụ và Đại Pháp

Một buổi sáng, tôi đang ngồi đả tọa trong bộ đồ ngủ thì bất ngờ thấy một vị Phật đá vào đầu gối trái của mình. Tôi nghĩ: “Mình đã làm điều gì sai đây?” Tôi không thể tìm thấy bất cứ điều gì. Sau đó Ngài cố đá vào đầu gối phải của tôi. Tôi chắc rằng có điều gì đó không ổn. Tôi nhìn xuống: bộ đồ ngủ đã không che đầu gối. Tôi lấy quần áo khác để che chân của mình, sau đó tôi ổn.

Tôi nhận ra vài điều từ sự việc này. Khi chúng ta học Pháp hoặc luyện công, có rất nhiều Thần hộ Pháp và Pháp thân của Sư phụ ở gần. Chúng ta nên tôn kính Đại Pháp và Sư phụ và ăn mặc nghiêm chỉnh.

Tôi cũng nhận ra khi chúng ta học Pháp nhóm, một số học viên tới muộn, một số về sớm, một số dựa vào bàn ghế, thậm chí một số còn ăn uống. Tôi tin rằng những hành vi đó là không đúng và cần được chính lại.

Sư phụ đã giảng cho chúng ta:

“Mọi người nghĩ thử xem, lúc trước tôi cứ nhấn mạnh chư vị phải trân quý cuốn sách này. Khi chư vị không biết Ông trân quý cỡ nào, đối với Ông chư vị không chú ý, đương nhiên cũng không tính là chư vị sai. Thế nhưng khi chư vị đã biết Ông có nội hàm lớn cỡ nào, lại không tôn kính Ông, tùy ý không xem trọng Ông, tôi nói thế lại là chuyện khác, thế thì không nên.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Châu Âu [1998])

Đã tám năm kể từ khi bắt đầu tu luyện, và tôi đã chứng kiến rất nhiều điều kỳ diệu: Tôi biết đây là sự khích lệ của Sư phụ. Chính Pháp sắp đến hồi kết, và không còn nhiều thời gian để tu luyện. Xin Sư phụ cứ yên tâm, con sẽ tinh tấn trong giây phút cuối cùng này, làm tốt ba việc, bắt kịp tiến trình Chính Pháp, và theo Sư phụ trở về nhà.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/20/422304.html

Bản tiếng anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/28/191619.html

Đăng ngày 24-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share