Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 24-05-2021] Môi trường tu luyện hiện nay của các học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng ta khác với trong quá khứ. Trước đây, người tu luyện phải cắt đứt quan hệ với các thành viên trong gia đình và tu luyện xa rời thế tục. Tuy nhiên, chúng ta tu luyện trong môi trường gia đình. Môi trường gia đình chính là môi trường tu luyện của chúng ta.

Sư phụ giảng:

“Ngồi tại đây, đã có khá nhiều người nhìn thấy trong nhà có tồn tại Pháp Luân, người nhà cũng bắt đầu thụ ích. Chúng ta từng giảng, cùng lúc cùng chỗ là có tồn tại rất nhiều không gian, nhà của chư vị cũng không ngoại lệ, [cũng] cần xử lý. Phương pháp xử lý, thông thường là xử rớt đi những thứ bất hảo, sau đó gắn một cái lồng [bảo vệ], những thứ bất hảo nào sẽ không tiến vào được nữa.” (Pháp Luân Công)

Sau khi đọc đoạn Pháp này, tôi nhận ra rằng Sư phụ đã thanh lọc môi trường gia đình của tôi. Sư phụ rất từ bi với các thành viên trong gia đình tôi.

Một ngày nọ, chồng của Andrea (bí danh) đang đi xe máy và va chạm với một chiếc xe máy khác. Lúc anh ấy bị văng ra khỏi xe và ngã xuống đất, môi dưới của anh ấy bị rách và lật ra bên ngoài. Máu chảy khắp người. Chủ nhân của chiếc xe máy kia đã đòi anh ấy bồi thường 50 nhân dân tệ.

Thời gian đó họ rất nghèo và họ chỉ có 50 nhân dân tệ. Andrea biết rằng đó là báo ứng vì chồng cô đã nghe theo lời tuyên truyền của ĐCSTQ và nguyền rủa Đại Pháp. Hàm và cổ của anh ấy bị sưng tấy. Da mặt từ mũi trở xuống bị thâm đen. Anh ấy không thể nói hay ăn trong vài ngày.

Họ không có tiền để đến gặp bác sĩ. Sau đó, Andrea nhớ ra rằng cô ấy là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Sư phụ giảng:

“Chẳng phải tôi đã từng giảng rằng một người luyện công, cả gia đình được lợi ích sao? Ít nhất trường năng lượng mà chư vị mang theo là hữu ích đối với toàn thể gia đình, bởi vì chư vị đang tu luyện chính Pháp, và loại lực lượng từ bi an hòa chư vị mang theo có thể điều chỉnh lại hết thảy những trạng thái không đúng đắn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia 1999)

Cô biết rằng chồng mình đã bị ĐCSTQ đầu độc và cô không thừa nhận cuộc bức hại của tà ác. Các học viên cứu người, bao gồm cả các thành viên trong gia đình. Cô nghĩ cách đánh thức phần thiện trong con người anh.

Chồng cô đau đớn đến mức không thể nói rõ ràng. Chỉ cô ấy mới có thể hiểu những gì anh nói. Cô tự hỏi mình có thể làm gì để giúp anh ấy, rồi cô nhớ lại lời Sư phụ giảng,

“Cứu [độ] con người hiện nay cũng rất khó, chư vị cần phải thuận theo chấp trước của họ mà giải thích, vì để cứu [độ] họ nên chớ có làm cho trong tư tưởng của họ tạo thành bất kể chướng ngại nào.” (Giảng Pháp trong chuyến đi quanh Bắc Mỹ 2002)

Cô biết anh ấy thích văn hóa truyền thống, đặc biệt là các câu chuyện truyền thống. Trong cuốn sách Chuyển Pháp Luân, Sư phụ đã đề cập đến “Phong Thần diễn nghĩa.” Cô cố gắng thu hút sự chú ý của anh ấy vào những bài học trong “Phong Thần diễn nghĩa” bằng cách đặt câu hỏi cho anh ấy.

“Ai là nhân vật đối lập với Khương Tử Nha trong truyện Phong thần diễn nghĩa, cô hỏi. “Thân Công Báo,” anh thì thào.

“Thân Công Báo có bản sự không?”

“Có,” anh ấy trả lời, “Ông ấy có bản sự lớn hơn Khương Tử Nha.”

“Vậy tại sao Thân Công Báo không được đi phong thần?”

“Em không hiểu rồi,” chồng cô nói, “Khương Tử Nha thực sự đã già và không có bản sự trong khi Thân Công Báo là người rất có bản sự, đầu cắt rơi xuống rồi lại đặt lên được. Lý do Thân Công Báo không được phong Thần là vì Khương Tử Nha theo chính nghĩa trong khi Thân Công Báo theo tà ác. Chỉ có những người đứng về phía chính nghĩa mới có thể được phong Thần. Kẻ theo cái ác không thể nhận được điều đó.”

“Em không hiểu khi anh nói chỉ có người đứng về phía chính nghĩa mới có thể được phong Thần. Có phải vì trên khuôn mặt của Khương Tử Nha có ghi chữ ‘chính nghĩa’ còn trên mặt của Thân Công Báo đã ghi ‘tà ác’ rồi hay không?“

“Không phải vậy,” chồng cô trả lời, “Khương tử nha làm mọi việc thuận theo ý trời. Ông ấy là người chính nghĩa. Thân Công Báo làm trái ý Trời, vì vậy ông ấy là kẻ ác.”

Andrea nói: “Vậy điều anh nói càng khiến em không hiểu. Anh nói chính nghĩa là thuận theo Thiên ý. Thiên ý ở đâu? Nó có được viết trên Thiên đàng không? Hay trên khuôn mặt của ông ấy? Tại sao em không nhìn thấy?”

Chồng cô ấy giận đến mức đỏ cả mặt. Anh ấy thốt lên: “Chân-Thiện-Nhẫn là Thiên ý! Thiên ý là Chân – Thiện – Nhẫn! Em tưởng anh không biết gì sao?”

Andrea hiểu rằng chồng cô đã được cứu.

Sáng hôm sau miệng anh không còn sưng nữa. Vết thương của anh ấy không cảm thấy đau đớn, nhưng anh ấy vẫn không thể ăn.

Anh ấy không có ở nhà khi Andrea đi làm về để chuẩn bị bữa trưa cho anh ấy. Anh ấy đã sang nhà bạn. Khi anh về nhà, cô nhận thấy vết sưng tấy trên mặt anh gần như đã biến mất. Cổ của anh ấy đã lộ rõ và anh ấy đã có thể nói rõ ràng hơn.

Cô nhận thấy vết sưng trên miệng anh gần như đã biến mất, ngoại trừ môi anh vẫn bị đen. Anh nói với cô rằng anh đã đi làm và uống bia với ông chủ. Ông chủ của anh ấy đã cho anh thêm 50 nhân dân tệ.

Andrea cảm thấy rằng 50 nhân dân tệ bồi thường đã được trả lại, giống như lời giảng của Sư phụ:

“…những người tu luyện chúng ta giảng tùy kỳ tự nhiên. Cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không phải của chư vị thì dù có tranh giành cũng không được.” (Chuyển Pháp Luân)

Sang ngày thứ ba, anh ấy có thể ăn và nói rõ ràng hơn. Môi anh ấy đã bình thường trở lại. Đến ngày thứ tư, anh có thể ăn và nói gần như bình thường. Anh ấy đã hoàn toàn bình phục trong vòng một tuần. Không có sẹo. Gia đình đều cảm thấy điều đó thật tuyệt vời!

Andrea cảm thấy chồng mình đã phải nhận quả báo vì anh ta đã mạ lỵ Đại Pháp. Sau đó, khi anh ấy thừa nhận “Chân-Thiện-Nhẫn,” anh ấy đã được ban phước lành. Đây là một ví dụ điển hình mà người học viên này đã khiến người nhà của cô ấy thừa nhận Đại Pháp và hưởng lợi từ nó. Đồng thời họ đã chứng kiến sức mạnh kinh ngạc của Đại Pháp.

Sư phụ giảng rằng:

“Rất nhiều học viên chỉ hiểu rằng luyện công và học Pháp là tu luyện. Đúng thế, đó là một [phương] diện tiếp xúc trực tiếp với Pháp. Nhưng khi chư vị thực tu bản thân mình, thì những gì chư vị tiếp xúc [ở] xã hội chính là hoàn cảnh tu luyện của chư vị. Những gì chư vị tiếp xúc [trong] hoàn cảnh công tác và hoàn cảnh gia đình, chúng đều là hoàn cảnh tu luyện của chư vị, đều là con đường mà chư vị tất yếu phải đi, tất yếu phải đối diện, tất yếu phải đối diện một cách ngay chính; không có gì có thể hời hợt được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Canada, 2006Giảng Pháp tại các nơi VII)

Mỗi học viên cần làm tốt trong môi trường gia đình của họ và chiểu theo các yêu cầu của Đại Pháp.

Nhiệm vụ của chúng ta là chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Các thành viên trong gia đình chúng ta cũng có các sứ mệnh — hợp tác với các học viên Đại Pháp và hỗ trợ việc chứng thực Pháp của họ thay vì hợp tác với tà ác để bức hại các học viên. Nếu chúng ta đặt mình trong Pháp, không có ai (kể cả người nhà của chúng ta) có thể can nhiễu đến chúng ta.

Chúng ta phải tu luyện bản thân trong môi trường gia đình, chính lại các mối quan hệ của chúng ta với người thân trong gia đình, buông chấp trước vào tình và nuôi dưỡng lòng từ bi. Các thành viên trong gia đình chúng ta sẽ được hưởng lợi ích từ việc chúng ta tu luyện và hoàn thành sứ mệnh của họ.

Trên đây là thể ngộ của nhóm học Pháp chúng tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/24/摆正与家人的关系-421759.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/7/193589.html

Đăng ngày 02-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

 

Share