Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 01-04-2021] Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã giảng rằng:
“Pháp Luân là [hình] ảnh thu nhỏ của vũ trụ, có đầy đủ hết thảy các công năng của vũ trụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Sư phụ cũng giảng rằng:
“Pháp thành thiên địa hành.” (Trợ Pháp, Hồng Ngâm)
Khi đọc những đoạn Pháp này, tôi đã ngộ được nội hàm sâu hơn. Sư phụ đã ban hết thảy mọi thứ cho người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, việc sử dụng hay không phụ thuộc vào chúng ta. Nếu chúng ta luôn dùng quan niệm của người thường tạo chướng ngại cho bản thân, không thể thoát ra khỏi người thường, thì tất cả các chúng công năng sẽ không thể triển hiện. Nếu chúng ta không ôm giữ chấp trước mà làm các việc, kỳ tích sẽ xuất hiện.
Ống nước được thông một cách thần kỳ
Vào tháng 8 năm ngoái, một ngày nọ tôi và đồng nghiệp đi thông tắc đường ống thoát nước ở một tòa nhà hai tầng. Trên sân thượng có một đường ống thoát nước và nó bị tắc ở khúc rẽ đi xuống, khiến nước ở đây bị đọng nhiều không thoát đi được. Khi thò tay vào ống, tôi cảm thấy có một viên đá chắn ngang. Tôi dùng một đoạn ống nhỏ hơn để cố đẩy nó đi nhưng nó không di chuyển.
Đồng nghiệp của tôi Nian làm việc với tôi rất ăn ý. Cậu ấy không phải là học viên Pháp Luân Đại Pháp, nhưng chúng tôi thường nói về Đại Pháp và cậu ấy thường niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Cậu ấy cũng thử đẩy viên đá bằng một cái ống giống như tôi đã làm. Viên đá quả thực đã di chuyển và nướcc đã có thể chảy qua bình thường!
Trên đường về nhà, anh ấy nói với tôi rằng anh ấy đã niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” khi đẩy viên đá ấy, và vì thế Sư phụ Lý đã giúp chúng tôi.
Ngay cả những người bình thường cũng đang chứng thực Pháp. Là học viên Đại Pháp, chúng ta thậm chí còn phải làm tốt hơn thế.
Dùi cui không có điện
Vào cuối năm 2000, tôi bị giam trong một trại lao động cưỡng bức. Một ngày nọ, một lính canh gọi chúng tôi lên tầng hai để “huấn luyện.” Khi anh ấy gọi tên tôi, tôi đứng dậy và hô lớn, “Luận ngữ,” đây vốn là phần mở đầu trong cuốn sách Chuyển Pháp Luân, và mọi người liền bắt đầu cùng đọc thuộc Luận ngữ. Viên lính canh hoàn toàn bị sốc và lúng túng. Vì thế, anh ấy chỉ yên lặng lắng nghe đến khi chúng tôi đọc xong.
Sau đó tôi lại hô lên “Luận ngữ.” Người lính canh ấy cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Cậu ấy đến gần và tát vào mặt tôi. Tôi không nói bất cứ điều gì, nhưng nhiều đồng tu đã lên tiếng: “Tại sao anh lại đánh anh ấy?” Sau đó, năm, sáu lính canh nữa đến và đưa tôi vào một căn phòng. Tôi rất thản đãng và không hề sợ hãi. Các lính canh sẽ dùng roi điện để giật điện tôi. Sau đó, tôi nghe thấy một lính canh nói: “Kỳ lạ thật. Tôi vừa mới sạc nó ngày hôm qua. Sao nó không có điện nhỉ?” Sau đó, họ chuyển sang dùng một cái khác, nhưng vẫn không có điện.
Lúc đó, thực sự tôi không sợ hãi chút nào. Sau đó tôi nhận ra rằng Sư phụ đã bảo vệ tôi vì tôi có chính niệm mạnh mẽ.
Tuyệt thực trong 11 ngày
Vào dịp Tết năm 2001, bảy, tám học viên Đại Pháp trong trại lao động cưỡng bức đã tuyệt thực để chống lại sự bạo hành của cảnh sát. Tôi đã không ăn uống trong 11 ngày và thậm chí không đánh răng. Tôi đã bị bức thực hai lần trong thời gian này. Vào ngày thứ ba, tôi cảm thấy khá tệ, vào ngày thứ năm và thứ sáu, tôi cảm thấy vô cùng khát. Nhưng tôi đã vượt qua được sau khi thoát khỏi chấp trước vào cơn khát. Tôi cũng nhận ra rằng thức ăn có thể khiến cơ thể của chúng ta sản sinh ham muốn mạnh mẽ và đôi khi tâm trí của chúng ta sẽ trở nên minh mẫn và lý trí hơn khi không ăn.
Vào ngày thứ chín, một bác sĩ đến và nói với tôi rằng nam giới chỉ có thể nhịn ăn uống trong vòng bảy ngày và phụ nữ có thể kéo dài tám ngày. Tôi đã rất gầy. Họ cố gắng bức thực tôi, nhưng thức ăn không đi vào ống bức thực. Chúng đều bị đẩy ra ngoài. Vào ngày thứ 11, vị quản giáo tên Trương bảo tôi đến văn phòng của anh ấy và hỏi tôi có tiếp tục tuyệt thực nữa hay không. Tôi trả lời: “Không, tôi chỉ muốn dùng thân thể của mình để chứng thực Đại Pháp, chứng thực sự siêu thường của Đại Pháp.” Anh ấy sốc khi thấy tôi vẫn bình thường sau 11 ngày không ăn uống gì. Anh ấy đưa cho tôi một quả táo, tôi cầm và ăn ngay.
Khi quay trở lại phòng giam, trưởng phòng giam nói với tôi: “Anh đã không được ăn trong một thời gian dài rồi. Trước tiên, anh chỉ nên uống một ít cháo loãng.” Tôi hoàn toàn không chú ý đến điều đó và không gặp bất kỳ vấn đề gì.
Từ những điều này, tôi nhận ra rằng là một học viên Đại Pháp, chúng ta không ngừng bị những quan niệm của người thường cản trở. Sư phụ giảng rằng:
“Này chư vị, muốn tu cao đến đâu, chỉ cần chư vị dám!” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)
Đại Pháp vô biên. Miễn là chúng ta có quyết tâm để đạt được điều gì đó, chúng ta sẽ có đủ khả năng và trí huệ để làm điều đó. Chúng ta phải thay đổi quan niệm của mình. Chúng ta không thể liên tục giới hạn bản thân bởi vì chúng ta nghi ngờ khả năng của chính mình. Chúng ta có mọi công năng của thần và chúng ta thực sự có thể đạt được bất cứ điều gì. Ví dụ, khi chúng ta muốn viết bài, chúng ta sẽ ngày càng có nhiều trí huệ hơn khi viết. Khi chúng ta muốn giảng chân tướng, chúng ta sẽ ngày càng giỏi hơn trong việc nói chuyện với mọi người. Bản năng tiên thiên của chúng ta có tất cả những gì chúng ta cần, nhưng chúng ta chỉ bị giới hạn và cản trở bởi những quan niệm hậu thiên trong cuộc sống của chúng ta. Khi chúng ta thoát khỏi những quan niệm này, mọi thứ chúng ta cần sẽ tự nhiên xuất hiện.
Trên đây chỉ là hiểu biết cá nhân của tôi. Xin từ bi chỉ ra nếu có điều gì không phù hợp.
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/4/1/修炼人不要被人的观念障碍着-420108.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/4/193533.html
Đăng ngày 02-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.